Thượng Thư Đại Nhân, Biến!

Chương 27: Cái gì gọi là thận trọng?



Lưu Lễ tự mình đưa tiễn đôi vợ chồng son đi.

Đúng, là đưa tiễn. Hắn nói hắn không đi nữa, muốn đi bộ lòng vòng ở vùng thôn quê xem có thể kiếm được một người dám khóc lóc om sòm với hắn hay không, cùng nhau trải qua những ngày thân thuộc.

Liên Dụ và Phương Uyển Chi cùng ngước nhìn người kia, thấy hâm mộ ngập tràn trong mắt hắn, hai người đều đồng ý rằng hắn rất rất ngốc, không thèm nhắc nhở, cứ thế quay trở lại xe ngựa của mình.

Lúc Bì Bì vung roi lên, bên trong xe ngựa vẫn hết sức bình thường. Đến khi vừa ra vùng ngoại ô, hắn bỗng nghe có tiếng phịch, không biết là vật gì rơi xuống. Bì Bì nghiêng tai lại gần cửa, vừa dán vào đã nghe giọng điệu đinh tai nhức óc.

“Các lão thứ tội a ~, vừa rồi không phải ta cố ý, chỉ đơn thuần là muốn phối hợp với ngài diễn trước mặt Trần vương thôi, không hề đùa giỡn hay cười nhạo ngài, ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với tiểu nữ”.

Bì Bì trừng mắt nhìn, biết ngay Phương đại cô nương lại đi tìm đường chết, đánh xe cũng yên ổn hơn để lắng nghe náo nhiệt bên trong.

Bên này sau khi Phương Uyển Chi nói xong thì lại thấy bất an.

Vì sao bất an à? Nãy trách người ta thì hết sức đắc ý, mà khi nàng đắc ý quá sẽ lộ nguyên hình. Khi đó Liên Dụ vì sĩ diện mà không mở miệng chống đối. Bây giờ vừa bước lên xe ngồi nàng đã cảm giác được Liên Dụ cứ ôm mèo liếc mình, ánh mắt có phần quái lạ, khiến nàng không rõ đối phương đang nghĩ gì. Thôi thì cứ tự mình định tội, có câu không ai đánh người tươi cười nên nàng vừa cười vừa bồi tội.

Nào biết Vương Thủ Tài thấy nụ cười đó thì xù lông, quay lưng lại chui vào lòng Liên Dụ.

Thế là sao, mặt suốt ngày cứ đổi tới đổi lui, đừng nói Vương Thủ Tài không chịu nổi, đến Liên Dụ cũng thấy Phương Uyển Chi nàng có bệnh.

Liên các lão vừa nhẹ giọng trấn an con trai, “Nàng không ăn mày đâu.” Vừa quay lại nhìn Phương Uyển Chi:

“Nhà mấy người đều thích ngồi xổm thỉnh tội à?”

Tâm tình tốt đẹp từ trên bàn cơm đều bị cái ngồi xổm ngày quét hết sạch.

Hắn nhìn nàng, nhưng lại không muốn nói chuyện với nàng, lúc nãy đâu có như vậy? Thế vì sao giờ lại không nói được? Sợ cái gì? Sao phải sợ hắn?

Những người sợ hắn vốn không ít, không cần thêm một Phương Uyển Chi nữa đâu.

Phương đại cô nương liền nở nụ cười.

“Không phải đâu, tại vì nơi này chật quá không quỳ được mà? Ngài muốn nhìn ta quỳ thật sao? Đợi xuống xe ngựa rồi ta quỳ lạy ngài thêm mấy cái, tuyệt đối nghiêm túc”.

“Vậy sao?” Liên Dụ cũng cười với nàng, nụ cười không lan vào đáy mắt.

Hắn nói: “Quỳ cũng không cần, cô cứ cười liên tục đi.”

Phương đại cô nương ngoan ngoãn gật đầu một cái.

“Tốt thôi ~ ”

Không lâu sau…

Phương Uyển Chi bởi vì cười quá điên đã bị đuổi thẳng xuống xe.

Nhìn chiếc xe ngựa dứt khoát đi mất, phản ứng đầu tiên của Phương đại cô nương là chửi vài câu thô tục, lại không dám để hắn nghe thấy, mắng mấy câu trong miệng xong thì la hét: “Các lão a, ngài làm vậy sao mà ta về được. Ngài không thích ta cười thì ta không cười nữa là được mà. Các lão? Các lão?”

Chiếc xe ngựa đã chạy được một đoạn rất xa.

Phương Uyển Chi nhớ tới lúc Liên Dụ dứt khoát ném nàng ra ngoài, xem chừng người này tức giận thật rồi, một lúc nữa chắc cũng không cho nàng lên lại. Đây là ngoại ô vắng vẻ ít người, nàng kéo mép váy lên bắt đầu đuổi theo.

Xe ngựa do Bì Bì đánh, hắn biết Liên Dụ sẽ không ném Phương Uyển Chi lại chỗ này đâu, cho nên đánh xe cũng không nhanh. Nhưng mà chân của Phương đại cô nương đúng là khiến chủ tớ hai người khá bất ngờ, vật vã một hồi cuối cùng cũng nhấc được mành cửa sổ xe ngựa lên.

Nếu như Phương Uyển Chi biết giờ phút này Bì Bì hoang mang thế nào thì chắc nàng sẽ kiêu ngạo nói cho hắn biết, đây là nhờ trước kia vẫn hay đánh nhau với mấy tiểu phư phú thương đó.

Lúc còn bé nàng rất nhỏ con, mấy thiên kim bên cạnh hay chê cười nương nàng là một ni cô không được sủng ái, nàng liền xắn tay áo mắng cho họ một trận.

Tài ăn nói của Phương Uyển Chi trước nay đều vô sự tự thông. Các thiên kim phú thương không mắng lại nàng nên kết bè kết đảng đánh nàng. Sau khi Phương Uyển Chi bị túm rụng vô số tóc cũng học ra được một kĩ năng mới. Đó chính là chạy, chạy nhiều đến mức hai bắp chân vô cùng cường tráng. Chạy đến mức không còn ai vượt qua được nàng.

Chuyện Phương Uyển Chi bị đánh cũng chưa bao giờ cáo trạng với phụ thân, tố cáo cũng vô dụng, cho nên nàng không cần tố.

Nàng cũng biết Lan Khanh không thích nàng a dua nịnh hót, nhưng Phương Chính đã dặn như vậy, nàng không thể không nói, nhưng kết quả lại không nằm trong phạm vi kiểm soát của nàng. Nàng sống dựa vào Phương phủ, nàng không thể trở mặt với Phương Chính được.

Rèm cửa xe bị vén ra, một giọng nói thình lình vang lên: “Các lão, chờ ta với”.

Lam công tử đang nhắm mắt dưỡng thần suýt chút nữa thì đưa tay đập tới.

Nữ nhân này là cái thứ gì vậy? Đuổi theo xe ngựa? Đây là chuyện mà cô nương gia nên làm hay sao?

Đưa tay gõ gõ vào cửa xe, hắn phát hỏa với Bì Bì:

“Ngươi đánh xe kiểu gì thế? Còn không đi mau.”

Bì Bì lập tức vung roi, chiếc xe chạy nhanh hơn không ít.

Tuy nói là Phương đại cô nương có thể chạy tốt, nhưng sao so với ngựa được, nàng đành cam bái hạ phong. Mắt thấy chiếc xe đã cách mình một khoảng không nhỏ, nàng không chạy nữa. “Ai ui” một tiếng rồi ngồi phịch xuống, diễn lại tiết mục khóc lóc chửi bới.

“Lan Khanh cái tên khốn kiếp vong ân bội nghĩa nhà ngươi!! Ngươi bỏ lại mình ta mà chạy thế à? Ta cũng biết mình bây giờ hoa tàn ít bướm không được ngươi yêu thích nữa, nhưng dầu gì cũng làm vợ chồng với ngươi bao năm, chỉ vì không cho ngươi nạp thiếp mà ngươi bất mãn. Giờ còn vất ta ở lại đây tự sinh tự diệt? Lương tâm của ngươi ở đâu? Cho chó ăn rồi à? Ai nha ~ ta không sống nữa, hôm nay ta chết luôn ở đây cho rồi!!”

Phương Uyển Chi kêu khóc giữa đường lớn, mặt trước là núi, mặt sau thưa thớt dân cư, bởi vì ở ngoại ô kinh giao nên cũng không tính là náo nhiệt. Bên cạnh là một vùng đất trống, tiếng hét cứ thế vọng đi rất xa.

Mấy người dân đang đứng ngoài đồng thấy chuyện như vậy cũng lập tức chạy từ trong nhà ngưỡng cổ ra xem, vô cùng phấn khích.

Thậm chí, có nhóm tốp năm tốp ba đi qua, vây quanh nàng đòi nghe kể chuyện.

Đến khi trước mặt xuất hiện một đôi ủng màu xanh, Phương Uyển Chi đang khóc kể về cái chăn bông mà nhà “phu quân khốn khiếp kia” vặt lông vịt làm ra đã dùng ba mươi năm rồi. Miệng nói hươu nói vượn mà thính giả thì rơi nước mắt không ít.

Liên Dụ trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này đúng là rất giỏi mà! Trong lòng ôm chặt Vương Thủ Tài, mặt hắn đen thùi lùi bước tới chỉ trích: “Phương Uyển Chi, cô điên rồi phải không?!”

Hắn chưa bao giờ gặp một nữ nhân nào như thế, lớn đến vậy, cũng chưa từng thấy qua.

Cái câu “Lan Khanh, cái tên khốn khiếp vong ân bội nghĩa kia” suýt nữa chọc điếc luôn tai hắn.

Nàng dám mắng hắn, còn gọi cả tên cả họ! Ở Đại Yển không nhiều người thích hắn, nhưng cũng không ai dám mắng đâu.

Xung quanh tiếng nghị luận sục sôi, đại khái là đang nói, hóa ra đây chính là tên khốn khiếp vong ân bội nghĩa kia, người thì đẹp mà hóa ra là đồ không tốt.

Phương Uyển Chi ngước mắt lên, khuôn mặt tươi cười nói:

“Ơ, Liên đại nhân, ngài đến đón ta à? Ta biết ngài là người tốt mà.”

Liên Dụ từ trên cao nhìn xuống nàng, thật sự không muốn cho nàng lên xe.

Hắn nói: “Phương Uyển Chi, cô tự về đi. Nếu còn dám mắng ta lần nữa, ta cho người bắt cô lại đấy”.

Phương cô nương chớp mắt, cười cười: “Vì sao ngài bắt ta? Bắt cũng phải có tội chứ?”

.Liên Dụ híp mắt nhìn nàng.

“Đứng giữa đường nhục mạ mệnh quan triều đình, cô còn muốn bao nhiêu tội nữa?”

Phương Uyển Chi xem như không, phủi bụi trên váy rồi đứng lên, nắm lấy tay áo của Liên Dụ.

“Chúng ta không là vợ chồng sao? Thê tử mắng trượng phu nhiều lắm thì hậu trạch không yên, nếu không thì, ngài hưu ta?”

Một câu nói khiến Liên Dụ á khẩu không trả lời được.

Bì Bì nhìn thiếu gia nhà mình mặt mũi như ăn phải quả đắng, đột nhiên lại thấy thật vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng có người không biết xấu hổ thắng được hắn rồi.

Liên Dụ nói: “Phương Uyển Chi, cô có biết cái gì gọi là thận trọng không?”

Phương đại cô nương rất khiêm tốn thỉnh giáo:

“Cái gì là thận trọng vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.