Thưởng Thức

Chương 60: Sở hữu



Sau một lúc lâu, họ mới buông môi ra để hít thở. Diêu Nhiễm giúp Khương Niệm chỉnh lại tóc trên trán. Nàng nhìn vào đôi má đang đỏ bừng vì bị hôn của cô. Chẳng qua là tính chiếm hữu của nàng đối với Khương Niệm quá mạnh mẽ, điều này đặc biệt rõ ràng đối với một người đã nhiều năm không có h@m muốn.

Khương Niệm không chịu nổi khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhu như vậy của Diêu Nhiễm. Trái tim cô không khỏi rung động, ánh mắt dịu dàng, cô đưa tay chạm vào má Diêu Nhiễm. Hạnh phúc ập đến và bùng nổ như pháo hoa trong lòng.

Diêu Nhiễm xoa tóc cô.

Khương Niệm cười vui vẻ hỏi: "Hôm nay chiếc váy này có hợp với em không?" Cô nhớ tới ở văn phòng chiều nay, Diêu Nhiễm giả vờ bình tĩnh, cô liền nói: "Chị không thích à? Em thấy chị chỉ nhìn về phía văn phòng."

Vẫn luôn thẳng thắn như vậy, Diêu Nhiễm khẽ cau mày, nhưng nàng không thể phủ nhận rằng Khương Niệm trong bộ váy này thậm chí trông còn lộng lẫy hơn nàng tưởng tượng trước đó.

"Chị có thích không? Em đặc biệt mặc nó để cho chị xem đó." Khương Niệm không kiên nhẫn chờ câu trả lời.

"Tôi thích nó." Diêu Nhiễm thành thật đồng ý.

Khương Niệm thần bí nói: "Thật ra em còn chuẩn bị quà khác cho chị."

Diêu Nhiễm: "Quà gì?"

Khương Niệm từ trên ghế sofa lấy ra một túi quà khác, rất tinh xảo. Diêu Nhiễm mở ra và thấy đó là một bộ đồ lót rất ít vải, thoạt nhìn đã thấy rất gợi cảm.

Diêu Nhiễm mím môi bất lực. Ai lại mua thứ này làm quà tặng sinh nhật cho người khác chứ?

Khương Niệm hỏi: "Chị có thích cái này không?"

Im lặng một lúc, Diêu Nhiễm cắn răng nói: "... Em có thể giữ nó cho riêng mình."

"Em sẽ giữ, dù sao em cũng sẽ mặc cho chị xem." Khương Niệm lẩm bẩm, "Chị có muốn xem không? Nếu muốn, em sẽ mặc thử ngay."

Diêu Nhiễm: "..."

Trêu chọc thành công, Khương Niệm cười tinh nghịch, ôm lấy Diêu Nhiễm, thấp giọng hỏi: "Diêu tổng của em lại cảm thấy xấu hổ à?"

Diêu Nhiễm nhéo má cô nói: "Đừng nói nữa."

Khương Niệm cười nhẹ nói: "Ừ, sao lúc này chị cũng bắt nạt em vậy?"

Khi cô cười, đôi mắt cô như những vì sao lấp lánh, vừa quyến rũ vừa ngây thơ. Diêu Nhiễm không nhịn được mà hôn lên khóe môi đang nhếch lên của cô.

Có lẽ nàng nên nhận ra rằng sự quan tâm của nàng dành cho Khương Niệm bấy lâu nay cũng tràn đầy suy nghĩ chân thành.

Khương Niệm lập tức trầm mặc.

Đôi mắt cụp xuống, đôi môi của họ chạm nhẹ vài lần, sau đó nụ hôn nồng nàn lại lan rộng, nụ hôn quen thuộc và đầy cảm xúc.

Không khí im lặng càng trở nên bồn chồn khi những nụ hôn ướt át ngày càng sâu hơn.

"Ừm." Khương Niệm bị hôn đến run rẩy, cô cảm thấy mỗi nụ hôn đêm nay đều ngọt ngào hơn bao giờ hết, cô phải cố gắng rất lâu mới có thể bị động đáp lại. Tối nay, cho dù cô không chủ động, Diêu Nhiễm cũng hôn cô say đắm.

Hai người ôm chặt nhau trên ghế sofa, Khương Niệm vừa ngâm nga vừa vuốt v e lưng và cổ Diêu Nhiễm, dưới nụ hôn sâu chủ động của Diêu Nhiễm, đôi mắt cô trở nên mơ hồ và ngấn nước.

Diêu Nhiễm khẽ mở mắt.

Đêm nay, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt thành thật, không hề giấu diếm cảm giác rung động và h@m muốn. Khi ánh mắt chạm nhau, có vô số dấu vết của sự hưng phấn.

Họ biết rất rõ cơ thể của nhau, mọi phản ứng, thậm chí cả ánh mắt.

Bầu không khí trở nên căng thẳng. Sau khi dịu dàng nhìn nhau một lúc, Diêu Nhiễm dùng ngón tay vén váy cô lên. Chiếc váy này có kiểu dáng đơn giản và cách cởi ra cũng không phức tạp.

Đôi mắt Khương Niệm nóng bừng, cổ họng khô khốc, nhịp tim điên cuồng. Đây là lần đầu tiên Diêu Nhiễm chủ động muốn cô.

Cô ôm cổ Diêu Nhiễm vừa hôn vừa hợp tác, vừa cười vừa mở từng chiếc nút trên áo sơ mi của nàng.

Lúc này, nụ cười yêu kiều thật sự có thể thu phục lòng người. Diêu Nhiễm hôn lên khóe miệng cô, giữa họ có một sự hiểu ngầm không cần phải nói ra.

Ở công ty, Diêu Nhiễm mặc bộ trang phục đi làm lịch sự và lạnh lùng như cũ, Khương Niệm nhìn vào lại thấy vô cùng gợi cảm và quyến rũ, nhất là khi chiếc áo sơ mi thanh lịch dần dần được cởi ra, để lộ chiếc cổ thon và xương quai xanh tuyệt đẹp.

Bộ dạng này của nàng chỉ Khương Niệm mới có thể nhìn thấy, Khương Niệm xúc động, rúc vào trong ngực Diêu Nhiễm, tham lam ngửi mùi thơm thoang thoảng, thì thầm: "Khi làm việc, chị thật quyến rũ. Em vừa nhìn đã thấy ngứa ngáy."

Người không đứng đắn không thể nói chuyện nghiêm túc, Diêu Nhiễm cắn cô coi như trừng phạt, biết rằng buổi chiều người này đến văn phòng, nhất định mang theo những suy nghĩ không trong sáng.

Sau khi bị cắn, Khương Niệm vẫn mỉm cười, không xấu hổ đặt môi mình lên môi nàng, muốn tiếp tục được hôn. Diêu Nhiễm cũng kịp thời thỏa mãn cô.

Họ hôn nhau chậm rãi và tán tỉnh, biết rằng đêm nay sẽ rất dài nên nụ hôn đặc biệt lãng mạn.

Sự thành thật trong những lần ôm hôn, sau khi tỏ tình lại càng nóng bỏng và oi bức hơn. Ánh sáng vàng ấm áp rải rác trên tấm lưng tr ắng nõn xinh đẹp, lướt qua những đường cong mềm mại và uốn lượn. Họ ôm lấy nhau, môi và lưỡi quấn chặt vào nhau.

Khương Niệm vẫn cầm bộ đồ lót lên, nói với Diêu Nhiễm: "Em muốn thử, chị giúp em mặc đi."

Diêu Nhiễm không biết làm thế nào mà nàng lại đồng ý với yêu cầu vô liêm sỉ này, nàng luôn kiềm chế sự xúc động của mình đối với Khương Niệm, sau khi thành thật tối nay, nàng thực sự cảm nhận được dáng vẻ của Khương Niệm tốt đến mức nào.

Trên ghế sofa đủ lâu, cả hai lảo đảo đi vào phòng tắm.

Dưới vòi hoa sen ướt át, vẫn là cái ôm quen thuộc, điểm khác biệt là lần này người đứng không vững chính là Khương Niệm. Cô dựa thật chặt vào Diêu Nhiễm, lúc đầu cắn môi để kiềm chế bản thân, nhưng chưa đầy hai phút, cô đã trực tiếp mở miệng.

Không gian trong phòng tắm khép kín và nhỏ bé, tự nhiên khuếch đại những âm thanh mơ hồ mà nóng bỏng, tất cả đều đọng lại trong tai.

Diêu Nhiễm nhìn vào má cô, không biết trên mặt là mồ hôi hay giọt nước.

Khi Diêu Nhiễm nhìn chằm chằm vào cô, Khương Niệm không những không nhịn được mà còn r3n rỉ lớn hơn, muốn nàng cho cô nhiều hơn.

Sự phóng túng này của Khương Niệm gần như khiến Diêu Nhiễm đỏ mặt, nhưng thay vì thì thầm kêu Khương Niệm kiềm chế bản thân như trước, nàng lại càng đắm chìm vào đó.

Hơi nóng dày đặc.

Không khí nóng lên đến nhiệt độ có thể thiêu đốt mọi thứ.

Đôi chân dài của Khương Niệm mềm nhũn, cô rơi thẳng vào trong ngực Diêu Nhiễm, cảm thấy không còn là chính mình nữa. Cô thở hổn hển hôn lên tai Diêu Nhiễm. Lúc này, Diêu Nhiễm thật khác với bình thường nhưng cô rất thích

Diêu Nhiễm cũng ôm cô thật chặt, nghiêng đầu hôn nhẹ lên tóc cô.

Thật điên cuồng! Đừng nói đến Khương Niệm, bản thân nàng cũng không thể tưởng tượng được mình có thể như thế này.

Sự nhiệt tình kéo dài đến tận phòng ngủ.

Khương Niệm được Diêu Nhiễm ôm trong lòng, cảm giác như bị nhốt trong một cục bông, hay như đang chìm trong một hồ nước hiền hòa, mọi thứ đều mềm mại và lâu dài. Cô nhìn chằm chằm vào Diêu Nhiễm, thỉnh thoảng cảm thấy như mình đang mơ.

Diêu Nhiễm hôn lên trán, má và khóe miệng của Khương Niệm. Nàng nhìn sắc mặt Khương Niệm, thỉnh thoảng nhẹ nhàng xoa xoa gò má và đầu của Khương Niệm. Tính chiếm hữu của bản thân ngày càng dâng cao, một khi đã bộc lộ ra ngoài, nàng dường như không muốn kết thúc nó một cách dễ dàng.

Cái hôn dịu dàng đến mức trong mắt Khương Niệm tràn ngập sương mù, cô cho rằng Diêu Nhiễm hoàn toàn không hiểu phong tình, sẽ chỉ có thể bị động đáp lại.

Nếu người bạn thích không thích chạm vào bạn, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy thất vọng.

"Diêu Nhiễm."

"Nhiễm Nhiễm."

"Tỷ tỷ."

"Chị yêu."

Khương Niệm hai mắt nửa nhắm nửa mở, bởi vì quá mẫn cảm, đêm nay cô cũng không biết mình đã hét lên bao nhiêu lần, chỉ cần nhìn vẻ mặt dịu dàng của Diêu Nhiễm, cô liền mất tự chủ.

Khương Niệm trong nháy mắt không thể nói chuyện, chỉ còn lại tiếng ngâm nga đọng lại trong cổ họng. Những thanh âm này sau đó hoặc là nhẹ nhàng hoặc là nặng nề trôi qua trong căn phòng yên lặng hồi lâu.

Diêu Nhiễm bình tĩnh cúi đầu, nhưng nàng vẫn thích nghe, nàng ôm chặt cô từ phía sau.

Diêu Nhiễm nhận thấy khóe mắt cô ươn ướt, khẽ thở dài, nhẹ giọng khẩn trương hỏi: "Em thấy khó chịu à?"

Khương Niệm lắc đầu, quay đầu hôn Diêu Nhiễm, thanh âm có chút run rẩy: "Hãy yêu em thật nhiều."

Phải rất lâu sau mới bình tĩnh lại được. Diêu Nhiễm hôn sau gáy và ôm cô vào lòng, vô cùng trân trọng.

Khương Niệm lười biếng xoay người lăn vào vòng tay nàng, đầu đổ đầy mồ hôi, đôi mắt vẫn ngấn nước nhìn chằm chằm người trước mặt.

Nghĩ đến đêm nay Diêu Nhiễm tận tình lấy lòng mình, Khương Niệm khàn giọng hỏi: "Chị đã kìm nén h@m muốn với em lâu chưa?"

Diêu Nhiễm lại chạm vào đầu cô, mọi cảm xúc của nàng đêm nay đều bị bộc lộ. Nàng chưa bao giờ thành thật như vậy với bất kỳ ai, dù là về mặt tâm lý hay thể xác.

Không cần phải nói rằng việc đến gần nàng thực sự rất khó khăn, nhưng cuối cùng cô đã đạt được mong muốn của mình. Khương Niệm tiến tới hôn lên môi nàng thật chặt.

Diêu Nhiễm đáp lại cô một cách cẩn thận.

"Chị có thể dỗ em được không?" Sau vài lần, giọng Khương Niệm đã trở nên khàn khàn, cô bất chợt nói: "Gọi em là em yêu đi."

Diêu Nhiễm cười nhạo cô: "Tiểu quỷ trẻ con."

"Em muốn nghe." Khương Niệm nhẹ giọng thúc giục, bắt đầu tận hưởng cảm giác được sủng ái.

Diêu Nhiễm đều vuốt v e má cô, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô, im lặng một lúc, nàng vẫn thấp giọng nói: "Em yêu."

Khương Niệm tuyệt đối không thể cự tuyệt, lại làm ra vẻ nũng nịu trơ trẽn.

________

Tác giả có lời muốn nói:

Chú chó cuối cùng cũng thoải mái

Đã đến lúc bắt đầu ngược (bushi)

Editor: Ngược một chút cũng được chứ sắp tiểu đường với sâu răng 😂. Tác giả up chương hoàn ngày hôm qua rùi, truyện này không phải ngọt mà là siêu ngọt nên mấy ní cứ yên tâm đọc nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.