Tranh thủ hai ngày cuối cùng của đợt nghỉ Tết, Khương Niệm đã rủ rất nhiều bạn bè cùng đi uống rượu.
Quán bar nhộn nhịp về đêm.
Nguyễn Hãn và Hứa Hạ đã đi du lịch nước ngoài về.
"Này, đã công khai đến mức này rồi sao?" Nguyễn Hãn nhìn thấy nhẫn đôi trên ngón tay của Diêu Nhiễm và Khương Niệm không khỏi nói.
Khương Niệm nhìn Nguyễn Hãn cùng bé con của cô ấy, cười nói: "Nguyễn tổng không phải cũng công khai sao? Ngày ngày ở trong vòng bạn bè đều thể hiện tình cảm của mình."
Sắc mặt Hứa Hạ nóng lên, ngượng ngùng vì bị chọc.
Nguyễn Hãn nhìn thấy, lặng lẽ mỉm cười. Bình thường nàng luôn nhút nhát, mọi người đều cho rằng cô nàng này là một cô gái hiền lành và vô hại, nhưng khi hai người ở riêng, nàng không nhẹ nhàng cũng không nghiêm túc.
"Chúc mừng hai người lại được bên nhau." Nguyễn Hãn nói rồi nâng ly chúc mừng họ, đoán chừng Diêu Nhiễm không thể buông, nên hai người không chia tay.
Diêu Nhiễm cụng ly với cô, mỉm cười mà không nói lời nào.
"Nào, Khương Niệm, chúng ta uống rượu đi."
Khương Niệm luôn là người có thể khuấy động bầu không khí nhất trong đám đông, tối nay cô gặp rất nhiều bạn bè ở đây, bọn họ đều kéo cô đi uống rượu.
Diêu Nhiễm lén nhìn cô.
Khương Niệm biết nàng có ý gì.
"Khương Niệm, bạn gái của cậu lạnh lùng như vậy, làm sao mà cậu theo đuổi được thế?"
Khương Niệm liếc nhìn Diêu Nhiễm.
Diêu Nhiễm cũng nhìn cô, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.
Khương Niệm lập tức hiểu ra, quá xấu hổ nên không nói gì.
Bầu không khí tối nay tốt đến nỗi Khương Niệm không thể ngăn được sự nhiệt tình của mọi người, nên uống rất nhiều.
Diêu Nhiễm bình thường ở bên ngoài tỏ ra nghiêm túc, cho nên Khương Niệm cư xử ngoan ngoãn, cùng lắm chỉ lén lút nắm tay dưới gầm bàn. Nhưng sau khi uống quá nhiều, cô không còn quan tâm nữa, dưới ánh mắt của mọi người, cô trực tiếp ôm Diêu Nhiễm vào lòng, tựa vào người Diêu Nhiễm.
"Chậc, chậc, chậc."
Có người cất giọng trêu chọc.
Diêu Nhiễm nhìn cô nói: "Uống ít thôi."
Khương Niệm ôm Diêu Nhiễm càng ngày càng chặt, dụi mặt vào mặt nàng: "Hôm nay vui quá, đây là ngoại lệ, lần sau em sẽ không dám làm như vậy."
Có nhiều người đang nhìn, Diêu Nhiễm thì thầm với cô: "Người tôi có mùi rượu, đừng ôm."
Khương Niệm nhẹ nhàng nói: "Em mà ôm người khác chị sẽ ghen cho coi."
Diêu Nhiễm: "..."
Bị một kẻ say rượu trêu chọc.
Khương Niệm ôm không thấy đủ, môi di chuyển đến cổ nàng
Diêu Nhiễm vội vàng cúi đầu nói: "Đừng quậy nữa, còn ở bên ngoài."
"Ừm..."
Khương Niệm đáp lại, nhưng môi vẫn không ngừng hôn nàng.
Diêu Nhiễm đành phải xoa đầu cô, cúi đầu nói với cô: "Ngoan nào"
"Được." Khương Niệm lúc này thấy thoải mái hơn, chỉ ôm lấy nàng.
Thủ đoạn này quả nhiên có tác dụng, Diêu Nhiễm hạ mắt cười với cô, nàng hiểu tính tình của Khương Niệm, cô luôn ăn mềm không ăn cứng, đặc biệt sau khi uống rượu sẽ phải dỗ dành như một đứa trẻ.
Diêu Kỳ sửng sốt. Đây có phải là chị gái của cô không? Cô biết chắc hẳn Diêu Nhiễm rất thích Khương Niệm nên đã trực tiếp tiết lộ chuyện này với gia đình mình trong dịp Tết Nguyên Đán... Nhưng cô không ngờ Diêu Nhiễm lại có thể thay đổi như vậy vì một người.
Diêu Nhiễm không biết Khương Niệm có thể cư xử đúng mực được bao lâu, liền chào mọi người: "Xin lỗi, em ấy uống nhiều quá, chúng tôi về trước."
Nguyễn Hãn cười vui vẻ, nghĩ tới mình lúc đó đã nói với Khương Niệm, Diêu Nhiễm chỉ chấp nhận tình yêu tinh thần, thật là lo lắng thừa.
Khương Niệm cảm thấy chóng mặt, bị Diêu Nhiễm trực tiếp kéo về nhà.
Sau khi về đến nhà, Diêu Nhiễm nhận được cuộc gọi từ mẹ Diêu. Đinh Mạnh Vi vẫn cảm thấy chuyện nàng ở bên một cô gái như một trò đùa, nàng phải quay lại "nề nếp".
Nhưng Diêu Nhiễm vẫn kiên quyết.
Đinh Mạnh Vi ở đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu rồi kết thúc cuộc gọi.
Diêu Nhiễm cúp điện thoại, quay sang thì thấy Khương Niệm đang đi tới.
"Mẹ chị gọi điện à?"
"Không có gì đâu." Diêu Nhiễm mỉm cười nói.
"Có chuyện gì phải nói cho em biết." Giọng điệu của Khương Niệm có hơi mơ hồ, nhưng lại nghiêm túc.
"Chuyện này quá đột ngột. Bà ấy cần thời gian để tiếp nhận."
Khương Niệm gật đầu, cô hiểu được, như Khương Viễn Hằng vẫn chưa chấp nhận việc cô thích con gái. Không phải người thân nào cũng có thể tôn trọng và chúc phúc, huống chi Diêu gia lại truyền thống như vậy.
Cô mỉm cười ôm lấy Diêu Nhiễm, hôn lên môi nàng để an ủi.
Diêu Nhiễm cảm thấy trong khoảng thời gian này Khương Niệm vẫn luôn cố gắng làm cho nàng vui vẻ, cố gắng chia sẻ gánh nặng với nàng: "Toàn là mùi rượu.
Khương Niệm có hơi ủy khuất: "Chị ghét bỏ em?"
Diêu Nhiễm nhẹ nhàng mỉm cười, "Ừ."
Nàng lại trêu chọc cô, Khương Niệm cũng cười, cắn môi, vòng tay qua cổ nàng, hôn thật sâu, cố ý đẩy hơi rượu qua.
Bị người say xỉn hôn lên, Diêu Nhiễm không thể cưỡng lại, nàng ôm cô ngày càng chặt hơn.
-
Sau kỳ nghỉ lễ studio đã hoạt động trở lại.
Buổi tối, sau khi Khương Niệm trình bày xong bản phác thảo thiết kế với khách hàng, cô nhìn thấy một người phụ nữ khá thanh lịch bước vào studio. Cô đứng dậy tiến về phía trước: "Dì."
Đinh Mạnh Vi đang quan sát studio, chuyển sự chú ý về phía Khương Niệm, bà hỏi: "Cháu là Khương Niệm à?"
Khương Niệm mỉm cười gật đầu: "Dạ."
Đinh Mạnh Vi im lặng, thật khó tưởng tượng Diêu Nhiễm lại tìm đến một cô gái trẻ như vậy, chắc cũng tầm tuổi Diêu Kỳ, lại còn làm thợ xăm.
"Dì, vào trong ngồi đi."
Khương Niệm lễ phép chào hỏi. Hôm đó Diêu Nhiễm đang tắm, cô giúp nàng trả lời cuộc gọi của Đinh Mạnh Vi. Bà nói muốn gặp và cô đã hào phóng đồng ý.
Hai người cùng nhau lên lầu. Khương Niệm dẫn Đinh Mạnh Vi tới văn phòng, mang đến một tách cà phê.
Đinh Mạnh Vi hỏi: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi bốn, chẳng mấy chốc sẽ là hai mươi lăm." Khương Niệm ngồi xuống đối diện Đinh Mạnh Vi. Bà là một người phụ nữ rất nghiêm túc.
Đinh Mạnh Vi thở dài, hồi lâu không nói nên lời: "Cháu không thích hợp."
Khương Niệm không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Dì, chúng cháu biết rõ nhất có thích hợp hay không. Cháu và Diêu Nhiễm rất nghiêm túc, cháu sẽ đối xử tốt với nàng."
Đinh Mạnh Vi cau mày, nhẹ giọng nói: "Dì muốn nói chuyện thực tế hơn, cháu đừng buồn. Con gái ở tuổi cháu có xu hướng coi tình yêu là tất cả, nhưng Diêu Nhiễm thì không, sẽ cân nhắc rất nhiều. Có lẽ trước đây con bé chưa từng gặp một người như cháu. Diêu Nhiễm sẽ muốn thử điều gì đó mới mẻ trong một thời gian. Khi sự mới lạ không còn nữa và mối quan hệ không thể tiến xa hơn, con bé sẽ trở lại nề nếp bình thường của mình. Cháu có hiểu không? Cháu vẫn còn trẻ, dì chỉ muốn ân cần khuyên răn cháu."
Khương Niệm nghe được lời Đinh Mạnh Vi nói, hỏi: "Dì, dì không hiểu nàng chút nào à?"
Đinh Mạnh Vi cười nói: "Con gái của tôi sao tôi không hiểu chứ?"
"Nhưng nàng không thích "nề nếp" mà dì nói, nàng đã rất mệt mỏi." Khương Niệm thẳng thắn nói: "Cháu chỉ biết rằng khi ở bên cháu, nàng rất vui vẻ và thoải mái, chúng cháu đã lên kế hoạch sau này..."
Mặc dù Đinh Mạnh Vi trông không vui nhưng bà vẫn duy trì lễ giáo bình thường và không có xung đột lời nói quá mức.
.....
Diêu Nhiễm tối nay tan làm sớm, như thường lệ lái xe đến đón Khương Niệm, vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy Khương Niệm đứng bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn về phương xa.
Nghe được tiếng bước chân, Khương Niệm quay đầu lại.
Diêu Nhiễm chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu tâm tình của Khương Niệm, đoán ra: "Gặp phải vị khách vô lý à?"
Khương Niệm lắc đầu.
Diêu Nhiễm hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Khương Niệm thành thật nói: "Mẹ chị vừa rồi cũng ở đây."
Diêu Nhiễm sửng sốt một chút: "Sao bà ấy lại tới đây?"
Khương Niệm: "Trước đây bà ấy nói rằng muốn gặp em."
Diêu Nhiễm im lặng một lát rồi hỏi: "Sao chuyện này không nói cho tôi biết?"
Khương Niệm lý trí trả lời: "Trước kia lúc chị nói với người nhà cũng không có nói cho em biết, cho nên chúng ta hòa nhau."
Diêu Nhiễm cau mày hỏi: "Bà ấy đã nói gì với em?" Nàng biết tính cách của Đinh Mạnh Vi, bà sẽ không làm gì quá đáng, nhưng nhất định sẽ nói ra những lời khó nghe.
"Nói chị ở bên em chỉ vì sự mới mẻ, sau này chị sẽ trở lại "nề nếp"..."
Diêu Nhiễm vẫn chưa nói gì.
Khương Niệm liền nói: "Không quan trọng, dù sao em cũng hiểu chị, chị sẽ không bao giờ không muốn em nữa." Nói đến đây, cô cảm thấy có hơi khó chịu, hốc mắt cũng đỏ lên.
Diêu Nhiễm đại khái đoán được Đinh Mạnh Vi đã nói gì với Khương Niệm, nàng nhẹ nhàng ôm Khương Niệm an ủi: "Ừ, đừng suy nghĩ nhiều."
Khương Niệm ôm chặt lấy nàng, mỉm cười nhẹ giọng thì thầm: "Em nói với bà ấy, chị và em rất hạnh phúc bên nhau, chị sẽ không thể chịu được nếu không có em."
Diêu Nhiễm cười.
Khương Niệm quấn lấy nàng hỏi: "Không phải vậy sao?"
Diêu Nhiễm nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, sờ đầu cô: "Đúng là như vậy."
Khương Niệm mỉm cười tựa đầu vào vai nàng, tâm tình không tốt lập tức biến mất.
Cái ôm lặng lẽ nhưng ấm áp.
Ôm cô hồi lâu, Diêu Nhiễm dùng lòng bàn tay vuốt tóc Khương Niệm, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi thật may mắn khi gặp được em."
Một lời tỏ tình lãng mạn.
Khương Niệm ngẩng đầu nhìn nàng, tưởng như nghe nhầm: "Chị nói gì cơ?" Cô đã nghe rõ, nhưng vẫn muốn được nghe lại.
Diêu Nhiễm hôn lên trán cô, nhìn thấy ánh mắt vui vẻ của Khương Niệm, nàng cảm thấy có mấy lời cần nói thẳng——