Thiếu đi hai người,
không khí trở nên quái dị, A Sơ và Nhị Lang Thần nhìn nhau rồi thong thả bước lên mây. Dọc đường đi, hai người không nói một lời, Hao Thiên
Khuyển đi theo sau bọn họ, thỉnh thoảng cảnh giác liếc A Sơ một cái.
Đông Lăng điện và Nhị Lang thần điện ở hai hướng khác nhau, đến lỗi rẽ, A Sơ vẫy tay tính chào tạm biệt, đột nhiên bị Nhị Lang Thần nắm chặt tay.
A Sơ bối rối né tránh hắn, hắn nhìn nàng ấp úng “Dao Liên tiên tủ, có thể tìm chỗ nói chuyện chút không?”
A Sơ nghĩ lần này Nhị Lang thần theo bọn họ đi du lịch hẳn có mục đích,
giờ hắn chịu mở miệng thì nàng cũng nguyện nghiêng tai lắng nghe. Hai
người đi vào chỗ khuất, chung quanh mây trắng che kín, thủy khí ngập
tràn, cách đó mấy trăm thước là suối nước nóng ấm áp.
A Sơ và Nhị Lang thần đứng đối diện nhau, không khí càng lúc càng quái dị, A Sơ
đang tính lên tiếng thì Nhị Lang Thần đột nhiên nắm chặt hai tay nàng
“từ hai vạn năm trước gặp mặt Dao Liên tiên tử một lần, đến nay vẫn
không quên, cứ mãi ôm nỗi khổ tương tư, cuối cùng mới cầu xin Ngọc Cẩm
tiên tử hỗ trợ, giúp ta gặp mặt Dao Liên một lần. Dao Liên, ta…”
Vẻ mặt kích động của hắn đột nhiên thay đổi, cúi đầu quát Hao Thiên Khuyển đang cắn giày của hắn ‘Hao Thiên, đừng lộn xộn’
A Sơ nhân cơ hội liền rút tay lại, giấu vào hai bên hông, xấu hổ nắm chặt tay lại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Hắn, hắn…lại đem chuyện hai vạn
năm trước ra nói, còn nói…mến mình. Cái này, Nhị Lang Thần là đang thổ
lộ sao?Nhưng mình và hắn gặp nhau không được mấy lần, cũng là khi đến
Lăng Tiêu điện mới nhìn thấy vài lần, hôm nay hắn nói như vậy, làm nàng
ngượng ngùng lại thấy mạc danh kỳ diệu
Hao Thiên khuyển không
thích nàng, A Sơ biết. Lúc này nó thấy chủ nhân mình âu yếm cùng nữ nhân mà nó chán ghét liền hết cắn giày lại cắn áo choàng, muốn ngăn cản bi
kịch phát sinh
Nhị Lang Thần lại không để ý tới nó, chỉ nhìn A
Sơ, há miệng vài lần lại không nói nên lời, khuôn mặt đỏ bừng. Hao Thiên Khuyển dưới chân lại không ngừng quấy rối hắn, A Sơ chỉ vào Hao Thiên
Khuyển nói “nó, nó hình như không thích”
Nhị Lang Thần căm tức
trừng liếc Hao Thiên Khuyển một cái, lấy một túi tiền từ bên hông ra,
bên trong có vài miếng giống như điểm tâm. Hao Thiên Khuyển nhìn thoáng
qua rồi nằm úp sấp bên chân hắn, đôi con ngươi màu nâu nhìn hắn đầy
thương cảm.
Đó chắc là đồ ăn của Hao Thiên Khuyển, Nhị Lang Thần thấy nó vẫn không chịu rời đi, hai tai đỏ bừng ,ánh mắt càng thêm bối rối.
A Sơ cũng không dám cùng Hao Thiên Khuyển tranh thủ tình cảm, từ lúc nó
nhe răng tấn công nàng, may mà có Nhị Lang Thần ra tay đúng lúc, đến giờ nàng vẫn rất kiêng kị nó. Vì thế nàng cố giúp Hao Thiên Khuyển nói
chuyện “nó hình như không đói bụng, hẳn là nó muốn ngươi cùng nó đi dạo”
Nhị Lang Thần tiến lại gần nàng, khẩn trương nói “nhưng ta, ta vẫn chưa nói xong lời trong lòng với Dao Liên tiên tử”
Khoảng cách này làm A Sơ rất áp lực, Nhị Lang Thần là chiến thần nổi tiếng,
hắn làm như đang đánh giặc, không có được kết quả sẽ không buông tay.
Xem ra nếu lần này hắn không chủ động chấm dứt thì không thể nào kết
thúc nhưng phải làm sao để hắn chủ động không nói nữa đây? A Sơ âm thầm
thối lui hai bước, cười nói “thật ra, thật ra sau này gặp mặt cũng có
thể nói, nếu không thì hôm nay ngươi nói ngắn gọn đi”
Nhị Lang
Thần xoa tay thì thầm “nói ngắn gọn, nói ngắn gọn” hắn hít sâu một hơi,
ngẩng đầu, nắm hai vai A Sơ nói “A Sơ, ngươi gả cho ta được không?”
A Sơ ngẩn người, bên tai không ngừng vang lên lời hắn nói, gả cho hắn?
dưới chân đột nhiên truyền đến tiếng rống to, Hao Thiên Khuyển đang tức
giận với hai người. A Sơ chợt bừng tỉnh lại sợ bị Hao Thiên Khuyển cắn
nên thuận tay nắm lấy tay Nhị Lang Thần, núp sau người hắn
Nhị
Lang Thần một tay che chở nàng, một tay niệm cái quyết khiến Hao Thiên
Khuyển đang gào rú trở thành tiểu hắc cẩu ngoan ngoãn, còn cọ cọ vào
chân A Sơ, thỉnh thoảng còn cắn chân váy nàng.
Đang buồn bực, Nhị Lang Thần lại nhẹ ôm vai nàng, muốn kéo nàng vào ngực, A Sơ vội né
tránh, vẻ mặt đề phòng. Nhị Lang Thần xấu hổ thu tay lại, cúi người nhìn tiểu hắc cẩu đang lăn lộn bên dưới, chuyển đề tài “vậy ngươi không cần
sợ nó nữa”
Tiểu hắc cẩu ngước đôi mắt vô tội nhìn A Sơ làm nàng
cảm thấy tâm mềm nhũn, ôm nó vào lòng. Hao Thiên Khuyển không muốn, cắn
nàng hai cái nhưng khí lực nhỏ như là gãi ngứa. A Sơ vẫn ôm lấy nó, vuốt ve nó vài cái, tiểu hắc cẩu liền nhu thuận hơn
“Ân, như thế này rất đáng yêu” lúc này A Sơ thấy Hao Thiên Khuyển rất đáng yêu
“Ngươi thích là tốt rồi. Ngươi có thể nhận?” Nhị Lang Thần nhẹ nhàng hỏi.
Bộ dạng Hao Thiên Khuyển lúc này dù hung dữ vẫn rất đáng yêu, sao có thể nhẫn tâm không nhân, A Sơ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhị Lang Thần kích động, không ngừng nói ‘vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Ta rất vui”
Vui vẻ? Ngươi vui vẻ cái gì? A Sơ kỳ quái.
Ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này hai má Nhị Lang Thần đã đỏ bừng, hai mắt nhìn
nàng rồi quẫn bách quay lưng đi. A Sơ vừa ôm Hao Thiên Khuyển, vừa vỗ vỗ bả vai hắn, hắn thân mình cứng đơ, run run nói “ta…ta có chút không
thoải mái”
Ân, đã nhìn ra.
“Ta… Ta đi về trước ngươi có tức giận không?” hắn lại hỏi tiếp
nói, ngươi có thể hay không tức giận?” Tiếp theo, hắn hỏi.
“Sẽ không a!”.Ngươi muốn về thì về đi, ta cũng không muốn người ta thấy có
nam tiên đưa ta về đến trước cửa Đông Lăng điện nha. Đang muốn đưa Hao
Thiên Khuyển cho hắn, không ngờ bóng dáng hắn vừa lóe lên đã ở cách xa
hai trượng
A Sơ ôm Hao Thiên Khuyển hướng về phía hắn la lên “hi, cẩu của ngươi”
Nhị Lang Thần dừng lại, quay đầu đỏ mặt nhìn nàng cười nói “đó là cẩu của ngươi”
Dứt lời đã biến mất trong biển mây mờ mịt.
A Sơ ôm tiểu Hao Thiên, ngẫm nghĩ câu nói của Nhị Lang Thần, hồi lâu mới hiểu ra, hắn đem thần khuyển của hắn cho nàng.
Mang theo Hao Thiên Khuyển về lại Đông Lăng điện, mọi người đều nhanh chóng
nhận ra tiểu hắc cẩu trong lòng nàng. Có người thích chó, tiến lên sờ
vài cái, người sợ thì vội vàng tránh ra xa. A Sơ quyết định chờ Mộ Khanh trở về sẽ nói cho hắn biết nàng muốn nuôi sủng vật.