(Là “chợ liên khu” ở giao biên giới lâu nay đề cập)
Bầu trời xanh thẫm trải ngang sau lưng Thẩm Trạch Xuyên. Y nhấc cánh tay cởi áo choàng, ngọc châu bên tai phải lộ theo từng động tác. Ống tay áo trượt xuống, nội sam nổi bật tay áo trắng như tuyết. Y giống như một chú bạch điểu tạm dừng chân nơi đất trời tĩnh lặng này, chỉ trong khoảnh khắc đã chiếm trọn con ngươi Tiêu Trì Dã rồi.
Tiêu Trì Dã chẳng hề chớp mắt, hắn thấy Thẩm Trạch Xuyên xuống sườn dốc vài bước liền theo bản năng giang rộng cánh tay, bị Thẩm Trạch Xuyên nhào tới làm lùi về nửa bước. Hắn đón chú bạch điểu này trọn vào lòng, sau đó lại ôm y thật chặt.
Nước sông chảy xiết, toé lên đùi hai người.
“Doạ chết ta rồi, ” Tiêu Trì Dã hoàn hồn sau kinh ngạc, bỗng nhiên nhấc bổng Thẩm Trạch Xuyên lên, ngửa đầu cười ra tiếng, “từ trên trời rơi xuống!”
Tiêu Trì Dã nâng bàn tay xoa đôi má Thẩm Trạch Xuyên, sau đó phủ kín sau gáy Thẩm Trạch Xuyên, nhấn người xuống hôn. Sắc tối chiều hôm phủ tứ phía, hai người ngậm ánh hoàng hôn sơn thuỷ giữa răng môi. Thẩm Trạch Xuyên dời hai bàn tay lên kẹp lấy má Tiêu Trì Dã, nhiệt tình đáp lại.
Sóng nước trên mặt sông đã biến mất, bóng đêm xuôi theo đó tràn lên làm mơ hồ ranh giới giữa đất trời. Bọn họ thân mật sát kề một chốn, nỗi tương tư sâu đậm trộn hoà thành thổ lộ tâm tình. Tiêu Trì Dã hôn quá ác, thời điểm tách khỏi nhau Thẩm Trạch Xuyên không nhịn được phải khẽ hít khí, liếm lên nơi suýt bị hắn cắn rách.
“Tra à, ” Tiêu Trì Dã cười rộ lên, “tra mau, ta cởi xong rồi cho ngươi tra đấy.”
Thẩm Trạch Xuyên vắt cánh tay, rũ chiếc quạt gõ gõ tấm lưng rắn chắc của Tiêu Trì Dã, nói: “Xuống xe ngựa là chạy mất dạng luôn, còn chưa gặp vương gia nữa, buổi tối tra ngươi tiếp.”
“Ồ, ” Tiêu Trì Dã kéo dài giọng, vẫn ôm người như thế, nói với vẻ không vui, “hoá ra là tới tìm cha ta cơ.”
Thẩm Trạch Xuyên đung đưa quạt dưới ngón tay, nói: “Đó là chuyện tiện đường phải làm thôi, lòng đều đặt ở đây này.”
Tiêu Trì Dã lội nước mang Thẩm Trạch Xuyên lên bờ, nói: “Ta không tin.”
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy Tiêu Trì Dã thế này nhìn anh tuấn quá, trượt xuống đất xong lại nghiêng mình ngắm hắn thật kỹ. Tiêu Trì Dã liền nhấc tay dí vào trán Thẩm Trạch Xuyên, để người ta cách ra một chút.
“Bỏ lỡ là hết rồi, ” Tiêu Trì Dã nhặt y phục lên, nói, “không cho nhìn nữa.”
Thẩm Trạch Xuyên trêu hắn: “Ta đi nhé?”
Tiêu Trì Dã mặc áo choàng, hơi ngửa đầu nói: “Ngươi đi đi.”
Thẩm Trạch Xuyên liền gật đầu như đã hiểu, vậy là cũng bước đi mấy bước, thấy Tiêu Trì Dã chẳng xi nhê gì liền thật sự quay người lại luôn. Ai biết y vừa quay người lại, còn chưa cất bước đã bị Tiêu Trì Dã bất ngờ kéo trở về, nắm sau gáy hôn đến tê cả eo.
Áo bào rộng phủ lên đều là mùi của Tiêu Trì Dã, sạch sẽ sảng khoái bao lấy Thẩm Trạch Xuyên. Trong bóng tối mỏng manh y bộc lộ bản tính tham lam của mình, thở hơi nóng ấm dẫn dụ Tiêu Trì Dã, cuối cùng dán vào tai hắn nói: “Cha, ngươi, sắp, đến, kìa.”
Phía sau sườn dốc là một đám cận vệ ngồi xổm đang suy nghĩ rất căng, không hẹn mà cùng ho khan dữ dội.
Tiêu Phương Húc đã sớm biết Thẩm Trạch Xuyên đến rồi nhưng ông không nói cho Tiêu Trì Dã. Lúc này trong lều quân có nhiều người, tướng lĩnh doanh thường trú, Sa Nhị doanh, Liễu Dương tam đại doanh đều trình diện, đang thương nghị tin tức tới từ đại cảnh.
“Người Biên Sa không lui binh, cuộc chiến này ắt phải đánh tới tận mùa đông.” Chủ tướng Sa Nhị doanh tên là Tưởng Thánh, trước đó vài ngày bị thương, trên vai còn đang quấn băng gạc. Lão nói: “Nếu mùa đông còn phải tác chiến thế này, mấy doanh tiền tuyến đều phải cân nhắc bổ sung quân tượng, nếu không trang bị hao tổn quá nghiêm trọng, chỉ dựa vào đội vận chuyển xuôi ngược căn bản không kịp.”
“Bổ sung quân tượng là một biện pháp, ” Tả Thiên Thu hơ lửa, nói, “nhưng nhu cầu quân lương cũng sẽ tăng thêm. Chúng ta điều hết người ở đại cảnh đến tiền tuyến rồi, đầu xuân sang năm trong nhà sẽ chẳng còn ai khai khẩn quân điền.”
Ly Bắc bây giờ mất đi kho lương Quyết Tây, sau đó quân lương bị giảm nửa, đều phải dựa vào quân điền cảnh nội Ly Bắc để tồn tại, đây là một vấn đề liên quan đến thành bại.
“Dựa theo ý của thế tử, ” Triều Huy nói, “phía sau Sa Nhị doanh mới xây một doanh tiếp tế, hướng nam có thể cùng Biên Bác doanh trông coi giúp nhau, đáp ứng nhu cầu ở giao chiến địa nhanh hơn. Thời chiến khẩn cấp, cảnh nội sẽ tiết kiệm ăn mặc để cung ứng cho tiền tuyến.”
“Sắp vào đông rồi, còn chưa phát áo khoác.” Tưởng Thánh biết chỗ khó của mọi người nên cũng không tiện nói thái quá, lão buồn rầu ủ ê trầm mặc chốc lát, “Thế tử phi cùng các bà các nương may gấp áo mùa đông tại đại cảnh, bông bên trong vẫn là từ Lạc Hà quan chuyển tới. Năm nay chúng ta khó khăn quá, nếu như không chịu qua được mùa đông này, tình hình sang năm lại càng khỏi phải nói nữa.”
“Ngươi đã là lão tướng rồi, ” Tiêu Phương Húc uống sữa nóng, nói, “chán nản cái gì, người ở tiền tuyến còn chưa chết hết đâu. Chúng ta khó khăn, mười hai bộ Biên Sa còn khó khăn hơn. A Mộc Nhĩ vẫn chưa dựng được đại quân, chỉ có sáu bộ thật sự xem như là quy thuận dưới tay hắn, còn lại cùng lắm là đến chén canh cũng phải phân chia, đi theo hắn mạo hiểm đúng là đến đường cùng rồi, chưa chắc đã liều mình theo hắn.”
“Biên Sa năm nay khí thế bừng bừng như vậy, ” Triều Huy nói, “nhất định đã có chuẩn bị.”
“Chắc là trù tính lâu rồi, ” Tả Thiên Thu lật hai bàn tay, trầm ngâm giây lát, nói, “năm Hàm Đức thứ ba hắn trong ứng ngoài hợp, đột phá phòng tuyến Trung Bác, lần đó quá thuận lợi nên nếm được ngon ngọt. Bây giờ hắn chủ định đánh khúc xương khó gặm là Ly Bắc này, trái lại vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhưng bởi vậy mà cũng thấy rõ hắn quả thực đã động ý nghĩ xâm lược Đại Chu rồi, để không giẫm lên vết xe đổ thì trước tiên phải đập nát bức tường Ly Bắc phía này mới được.”
“Có người đang cung cấp lương thực cho A Mộc Nhĩ.” Ánh mắt Tiêu Phương Húc sắc bén, “Sau án quân lương Kí Minh lui về, A Mộc Nhĩ lập tức điều Cáp Sâm lên hướng bắc, nếu như nói hắn không phải đã sớm biết nội tình, ta không tin. Cho nên điều chúng ta nên mừng là, bên trong Khuất Đô không có bản đồ quân phòng Ly Bắc, trong Đại Chu còn giấu nội ứng của A Mộc Nhĩ. Đầu xuân năm nay A Dã đã phản, phản không hay sao? Phản quá hay rồi! Nếu như Ly Bắc vẫn cứ bị Khuất Đô quản chế, trận đấu này sẽ chẳng còn là đau đầu vấn đề lương thực nữa. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*, quá sức nguy hiểm.”
*Cây thương hiển lộ thì dễ tránh, mũi tên giấu ngầm thì khó phòng
“Không còn nội hoạn đến giám sát quân nữa, ” Cuối cùng Tưởng Thánh cũng biểu lộ chút ý cười, lắc đầu nói, “cuộc chiến này cứ thoải mái đánh.”
“Vấn đề lương thực sang năm có cách giải quyết, ” Tiêu Phương Húc gác bát lại, “ta đã đặc biệt tìm người có cách đến rồi.”
Tả Thiên Thu liền cười, đứng dậy nói: “Vậy được, ta sẽ mời vị tiểu hữu này vào ngay.”
***
Ô Tử Dư muốn nhìn Thẩm Trạch Xuyên, nhưng quá trắng trợn không kiêng dè thì bất tiện. Hắn đi theo sau Đàm Đài Hổ hỏi: “… Chính là vị này?”
Đàm Đài Hổ quay đầu lại nói nhỏ: “Một lát nữa tôn xưng ‘Công tử’ là được rồi.”
Ô Tử Dư thấy Thẩm Trạch Xuyên đang nghe Phí Thịnh nói chuyện, từ hướng mặt bên không nhìn ra được có đang vui hay không. Y ngồi nơi đó, cả người giống như một bức hoạ sắc thái mỹ miều, màu nền là trắng, mặt mày lại đẹp đến kinh tâm động phách khiến người chẳng dám dời mắt đi, nhìn lâu sẽ vô cớ tản ra ý lạnh. Nhưng ý lạnh này không lộ rõ ràng, chỉ là dọc theo sống lưng nảy lên, lặng lẽ trở nên lạnh lẽo, chờ tới khi phản ứng lại đã theo bản năng cảm được mùi nguy hiểm, muốn tránh né lưỡi đao của y.
Đinh Đào lắm miệng, ló đầu nói nhỏ: “Nhìn thấy ngọc châu kia không? Là chủ tử của chúng ta tự mình mài đó, ngày nào công tử cũng đeo hết.”
Ngọc châu kia đính bên tai phải, không biết là Thẩm Trạch Xuyên nhuận nó, hay là nó nhuận Thẩm Trạch Xuyên. Nó giống như một sự cảnh cáo không cần nói ra, dịu dàng ẩn giấu sau sự chiếm hữu trần trụi của Tiêu Trì Dã, biểu thị rằng ngoại trừ Tiêu Trì Dã, ai cũng không thể đụng vào Thẩm Trạch Xuyên.
Ô Tử Dư vừa mới chui vào trong, vẫn chưa chuẩn bị xong tư thế gì để nghênh tiếp Thẩm Trạch Xuyên. Nhưng hắn thấy xung quanh thần sắc ai cũng như thường, nên hắn cũng thần sắc như thường, mọi ánh mắt dò ngó đều bị ngọc châu kia cản lại rồi.
Đợi đến khi Thẩm Trạch Xuyên có thể gặp Tiêu Phương Húc đã là gần giờ tý. Thần Dương vén mành cho ông vào trong.
Tiêu Phương Húc vốn định gác chân ngồi, thấy dáng trắng kia tiến vào thì bỗng nhiên ngồi thẳng dậy. Sau khi ngồi thẳng xong ông lại thấy mình như thế thì không tự nhiên cho lắm, bèn giấu đầu hở đuôi chống hai đầu gối, nâng uy thế lên, không cười lấy một cái nhìn Thẩm Trạch Xuyên.
“Đợi lâu trong lều rồi.” Tả Thiên Thu dẫn Thẩm Trạch Xuyên, “trên đường khó đi phải không? Trước tiên dùng cơm cùng chúng ta đi, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Ông vừa nói vừa quay đầu lại, dùng ánh mắt ra dấu với Tiêu Phương Húc.
Tiêu Phương Húc quan sát Thẩm Trạch Xuyên. Ông vẫn còn nhớ khuôn mặt này, nhưng mà khí chất dĩ nhiên hoàn toàn khác biệt so với cái người gặp một năm trước. Ông thầm nghĩ ‘được đấy’.
Đây đúng thật con mẹ nó đẹp.
“Ngồi.” Tiêu Phương Húc lạnh nhạt nói.
Cốt Tân dâng trà, Thần Dương mang món ăn lên. Cơm canh rất đơn giản, đĩa thịt dê hầm lớn, sữa tươi thay cho trà thô, bánh ngọt nóng hôi hổi, còn có rau xanh cải trắng thường thấy trên tiền tuyến.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn phân lượng này, hiển nhiên là đánh giá cao y rồi.
Tả Thiên Thu mời Thẩm Trạch Xuyên dùng cơm, xé bánh ngọt ra, nói: “Bên này có ít món ngon, muốn cho ngươi đón gió tẩy trần mà cũng chẳng có gì mang ra được, ăn tạm đi. Nếu như tết đến có thể đình chiến, đến đại cảnh tất sẽ không để ngươi uỷ khuất thế này nữa đâu.”
Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy hai chữ “uỷ khuất” này nói ra thật quái lạ. Y đến đàm luận với Tiêu Phương Húc về chuyện chợ buôn và xin mượn đường. Tiêu Phương Húc đã chịu gặp y, dù thế nào cũng không nên dùng cái từ “uỷ khuất” này chứ.
“Cách biệt nửa năm, lần trước gặp ở Khuất Đô vẫn chưa gầy đến vậy.” Tả Thiên Thu nói, “Sư phụ ngươi có khỏe không?”
Thẩm Trạch Xuyên chưa hạ đũa, y gật đầu nói: “Gần đây thân thể sư phụ vẫn ổn, ở Tì Châu thanh nhàn, thường nhắc đến ngài, lúc ta tới đây người đã đặc biệt dặn dò ta mang dùm thư tới đây.” Y quay đầu gọi, “Phí Thịnh.”
Phí Thịnh đưa thư trình cho Thần Dương, Tả Thiên Thu tiếp tục hàn huyên cùng Thẩm Trạch Xuyên chốc lát. Tiêu Phương Húc dùng dao găm xẻ thịt dê, nói: “Ngươi đến đây, là muốn cùng ta đàm luận về chợ buôn?”
“Không sai, ” Thẩm Trạch Xuyên đáp, “cũng muốn cùng vương gia đàm luận chuyện đường cái.”
“Đường cái của Ly Bắc không cho mượn không, ” Tiêu Phương Húc thả thịt dê mới cắt xếp vào đĩa nhỏ, “ngươi đưa đủ tiền là được, thế nhưng chợ buôn không thể cho bên ngoài mượn.”
“Nếu như vương gia không cho bên ngoài mượn, chợ buôn năm nay sẽ bị bỏ không rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nếm bánh ngọt, nói, “Năm nay đánh trận hung tàn, đồng cỏ Hồi Nhan bộ bị Hãn Xà bộ trưng dụng, đang chờ dùng dê bò còn lại mang ra chợ buôn đổi lấy lương thực qua mùa đông. Nếu như chợ buôn không mở, mấy ngàn người đó đều phải chết đói trong tuyết lớn.”
“Ly Bắc nguyện ý chừa trống chỗ cho Hồi Nhan bộ qua mùa đông đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Năm nay chúng ta gặp khó xử, bọn họ cũng biết.” Tiêu Phương Húc lau dao găm khô ráo, nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, “Ngươi biết nhượng chợ buôn cho ngươi nghĩa là như thế nào chứ? Mang ý nghĩa là mùa đông năm nay người của ngươi có thể qua lại Ly Bắc tấp nập như con thoi. Bây giờ là thời chiến, nếu như trung gian lẫn vào thổ phỉ Lạc Sơn nương dựa người Biên Sa, ngươi dám gánh chịu hậu quả sao?”
“Ta không dám, ” Thẩm Trạch Xuyên nhìn thẳng Tiêu Phương Húc, “cho nên ta sẽ ngăn chặn cái ‘nếu như’ này.”
Tiêu Phương Húc quăng dao găm vào khay bên cạnh, nói: ” Ta không tin câu nói kiểu này.”
“Vậy sao không đưa quyền thẩm tra cho Vương gia chứ, ” Thẩm Trạch Xuyên siết khăn, y cười chậm rãi, “Tì Châu cấp lương thực, còn việc làm sao chuyển tới đều do Ly Bắc định đoạt.”
“Ngươi muốn đổi cái gì?” Tiêu Phương Húc trầm giọng nói, “Chuyện làm ăn này căn bản không có lời lãi với ngươi.”
“Ta muốn đổi con đường, ” Thẩm Trạch Xuyên đưa ngón trỏ ra, giả họa một tuyến đường, “một thương lộ có thể quán xuyến toàn cảnh đông bắc Đại Chu, cho Ly Bắc và Tì Châu một cơ hội liên kết dài lâu.”
Tiêu Phương Húc không tiếp lời, màn kia được vén lên, Tiêu Trì Dã đã bước vào.