Tiêu Trì Dã vén rèm, Thẩm Trạch Xuyên dắt Tiêu Tuân khom thân đi vào. Nội đường tạm ngưng tiếng bàn luận, Tiêu Tuân tự mình bẻ cổ áo che và bao tay áo giao cho Cốt Tân, sau đó mắt nhìn thẳng đến bên cha ngồi quỳ xuống.
Nhân lúc này Thích Trúc Âm nghiêng mình hỏi nhỏ Lục Diệc Chi: “Chắc không phải các ngươi tặng con cho người ta rồi đâu nhỉ?”
Hai tay Lục Diệc Chi nâng cốc trà, còn chưa kịp đáp lời đã thấy hình như con mình cảm giác được, nàng quay đầu nhìn Thích Trúc Âm, cũng đáp nhỏ: “Xong rồi, Tuân nhi nghe thấy đấy.”
Tiêu Tuân hành lễ với Thích Trúc Âm, Thích Trúc Âm chột dạ uống trà.
Tiêu Tuân nhìn giống Tiêu Kí Minh, nhưng không nho nhã hiền hoà như cha mình, nó không thích cười lắm, lúc mặt nhỏ tập trung trông rất là nghiêm túc.
Lục Diệc Chi băn khoăn hỏi: “Rốt cuộc đây là giống ai vậy?”
Thẩm Trạch Xuyên phía kia đã ngồi xuống, bên trái bên phải y theo thứ tự là Tiêu Trì Dã và Diêu Ôn Ngọc. Bắt đầu từ Tiêu Trì Dã phía bên trái là phe Ly Bắc; từ Diêu Ôn Ngọc hướng bên phải là phe Khải Đông, người Trung Bác bọn họ là ít nhất, nhưng mà không thể coi nhẹ nhất.
“Trung Bác hiện nay còn có ba châu chưa được thu về,” Thích Trúc Âm nói với Thẩm Trạch Xuyên, “chúng ta hy vọng Phủ quân có thể thống nhất được Trung Bác trước mùa đông năm sau.”
“Nếu như đại soái chịu giơ cao đánh khẽ với hai châu Phàn, Đăng, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “dĩ nhiên ta tình nguyện tận sức.”
“Cái này khó nói nhé, ” Thích Trúc Âm cười, “nếu Khuất Đô ép lệnh ta thảo phạt Dực vương, ta cũng hết cách.”
Diêu Ôn Ngọc hiểu ý Thích Trúc Âm, nàng không phải hết cách rồi, mà nàng muốn dựa vào Dực vương đổi lấy quân lương sang năm trong tay Thẩm Trạch Xuyên, chuẩn bị đầy đủ để tiến công Thanh Thử bộ.
“Nếu đại soái có thể toạ ở Ly Bắc, ” Diêu Ôn Ngọc bình thản nói, “từ bỏ thảo phạt Dực vương cũng chỉ là chuyện một câu nói thôi.”
Chiến tuyến nam bắc đều sắp thống nhất, Thích Trúc Âm đã mấy lần phớt lờ lệnh của Khuất Đô, nếu như nàng sợ thật thì căn bản sẽ không đến Ly Bắc. Thế nhưng Thích Trúc Âm cứ thế giương đao đòi giá này, nàng đã nghèo đến nước này rồi.
“Ta đến Ly Bắc thần không biết quỷ không hay, đây đâu giống chống lại quân lệnh. Năm nay Tì Châu các ngươi làm lớn chuyện như vậy, ta mà không xoá sạch Dực vương, chắc thao trường của các ngươi cũng đã đặt tới cửa Đan thành ấy.” Thích Trúc Âm nói, ” danh xưng ‘Phủ quân’ này cũng đáng cân nhắc lắm, theo ta thấy thì không khác biệt hai chữ ‘Dực vương’ đâu.”
“Vậy thì hiểu lầm lớn quá, ” Thẩm Trạch Xuyên cười cười, “từ Trà Châu đến Đôn Châu, Tì Châu chúng ta đều làm việc theo quy củ. ‘Phủ quân’ là xưng hô gì ghê gớm đâu? Hiện nay luật pháp quy định đều không nói nó không thích hợp, ta chẳng qua chỉ là khách của châu phủ Tì Châu thôi.”
Đây chính là luồn vào sơ hở chưa dựng cờ làm phản, trên thực tế Tì Châu đã thoát khỏi quản chế của Khuất Đô từ lâu rồi, chỉ là Khuất Đô mãi không dám tuyên bố thôi, một là kiêng kỵ Tì Châu chó cùng rứt giậu, thật sự liên hợp Ly Bắc đánh tới Đan thành, hai là e sợ những nơi khác học đòi làm theo. Nhưng bọn họ lại kẹt vào nội đấu, không có ý định thuyết phục Thẩm Trạch Xuyên ra hàng để chấm dứt loạn lạc, dẫn đến hiện tại Thích Trúc Âm chỉ có thể dựa vào Dực vương để uy hiếp Thẩm Trạch Xuyên.
Sự uy hiếp này mà đưa ra vào một tháng trước, Thẩm Trạch Xuyên sẽ phải nghĩ cách. Nhưng bây giờ, y chính là mấu chốt ngồi đó quyết định chiến tuyến nam bắc có thể thành lập hay không, tiền và lương thực là sức mạnh của y, y muốn dùng thứ trong tay mình đổi được lợi ích lớn nhất. Thích Trúc Âm muốn ra giá với y, y cũng muốn ra giá với Thích Trúc Âm như vậy.
“Hàn Cận đang trong tay ngươi, ” Thích Trúc Âm nói, “dựa vào cái này thì Tì Châu có tội.”
“Hàn Cận, ” Thẩm Trạch Xuyên đọc rõ hai chữ này, trong mắt không hề e sợ, “ai biết liệu hắn có trong tay ta hay không?”
Đây chính là nguyên nhân xưa nay Thích Trúc Âm không tình nguyện đi Khuất Đô, nói chuyện cùng kiểu người lão luyện mưu tính như Thẩm Trạch Xuyên quá mệt mỏi, nói quanh một vòng chẳng tiến thêm bước nào, đôi co khiến người ta không còn cách nào khác, tự nhiên lại nhớ tới cảm giác đòi tiền ở Hộ bộ rồi.
“Coi như ta buông tha hai châu Phàn, Đăng, kệ cho ngươi nuốt mất, thế Đoan Châu phải làm sao?” Thích Trúc Âm lập tức chuyển phương hướng, “Binh trong tay ngươi không đủ bốn vạn, hai vạn người trong đó đều là binh mới chiêu mộ, muốn đoạt lại Đoan Châu từ trong tay bọn Biên Sa chắc còn thiếu chút trình nhỉ.”
Đây là muốn Thẩm Trạch Xuyên phải cầu Khải Đông bọn họ xuất binh tương trợ.
Thế nhưng Tiêu Trì Dã nói: “Muộn nhất là tháng hai, ta đi Đoan Châu.”
“Tuy rằng Trung Bác tạm thời không cần Khải Đông viện trợ, thế nhưng thủ bị quân Khải Đông có thể đả kích Thanh Thử bộ hay không sẽ liên quan đến việc chiến trường phương bắc có gay go hay không, ” Diêu Ôn Ngọc nói tiếp, “cho nên Tì Châu nguyện ý đỡ mối lo cho đại soái, trước khi Phủ quân đến Ly Bắc đã thay đại soái cân nhắc vấn đề quân lương rồi. Chỉ cần Khuất Đô thật sự dám cắt mất quân lương của đại soái, thì quân lương sang năm của Khải Đông có thể giao cho Hà Châu gánh một nửa.”
Lời này Diêu Ôn Ngọc nói cho hay mà thôi, lúc Thẩm Trạch Xuyên tuốt lông của Nhan Hà Như tại Đôn Châu, Nhan Hà Như đã từng nói hắn còn phải gánh vác quân lương Khải Đông, giữa đường Thẩm Trạch Xuyên rút đi mất một phần, lệnh cưỡng chế Nhan Hà Như tự mà nghĩ cách tiếp tế Thích Trúc Âm. Lời bọn họ vừa nói ra cũng coi như là lời nói thật, chỉ có điều hơi giấu đi ít mấu chốt, lau sạch mất cái tên Nhan Hà Như.
Tuân theo tôn chỉ nắm chặt cơ hội của Thẩm Trạch Xuyên, Diêu Ôn Ngọc ngưng giây lát rồi nói: “Đại soái nói không sai, Trung Bác bây giờ chỉ có ba vạn sáu ngàn người được xem là ‘binh’, so với hai vạn người thì chẳng tính là gì. Có điều Đoan Châu chính là cửa lớn của phía đông Trung Bác, nếu như không đóng kín nó thì không thể cắt đứt tuyến cung ứng của Biên Sa đâu, lại càng đừng nói tới liệu Biên Sa có sẽ dựa vào đó mà ăn mòn Trung Bác, chặn liên lạc của chiến trường nam bắc, khiến Ly Bắc rơi vào vòng vây.”
Thích Trúc Âm nghĩ thầm, cho nên ——
Quả nhiên Diêu Ôn Ngọc nói: “Cho nên, chúng ta hy vọng sang năm có thể xây dựng đường cái nối thẳng với Ly Bắc, Khải Đông, nhận được vài chỉ điểm về chuyện quản chế quân doanh.”
Quản chế quân doanh là cách nói vắn tắt, Thích Trúc Âm cảm thấy kỳ thực y muốn nói là, Thẩm Trạch Xuyên muốn có được trợ giúp từ các chủ tướng của Khải Đông, để sang năm bọn họ thay Trung Bác thao luyện ra thủ bị quân có thể ra chiến trường. Ly Bắc đều là kỵ binh, thủ bị quân Trung Bác lại là bộ binh, chuyện này chỉ có thể nhờ Khải Đông giúp đỡ thôi.
Trong này lộ không ít dã tâm, ít nhất ai đang ngồi đây cũng ngầm hiểu được. Đây tỏ rõ Thẩm Trạch Xuyên không muốn tiếp tục dựa vào thiết kỵ Ly Bắc, cũng không muốn đơn thuần hỏi mượn binh Khải Đông, y muốn khôi phục phòng tuyến Trung Bác, xây dựng lên bộ đội vũ trang của chính mình.
Có tiền đúng là gia nhỉ.
Mọi người đang ngồi không hẹn mà cùng cảm khái, đổi bao nhiêu quân lương đó thành tiền bạc, lại thêm đường cái, trang bị, tu sửa thành trì vân vân, một năm tiếp theo phải tiêu gần mấy trăm vạn lượng đấy. Trước đây Khuất Đô thoái thác đủ đường cũng là bởi vì không có tiền, thế mà hiện tại Thẩm Trạch Xuyên nói làm liền làm ngay.
“Mặt khác, liên quan kỵ binh mà lần trước Phủ quân nói với vương gia, ” Diêu Ôn Ngọc nói, “đầu xuân sang năm Ly Bắc còn có thể đưa chiến mã ra không?”
Hiện giờ ở nơi giao chiến thiếu chiến mã nghiêm trọng, đầu xuân khôi phục đồng cỏ, dựa theo ý của Thẩm Trạch Xuyên, nếu như Ly Bắc không gánh vác được, y có thể trì hoãn để sau.
Tiêu Kí Minh nói không chút nghĩ ngợi: “Có thể, nhưng Trung Bác phải cho chúng ta mượn Lạc Sơn làm trường ngựa.”
Đây là kế hoạch của Tiêu Kí Minh. Tướng lĩnh duy nhất trong tay Tiêu Trì Dã chính là Đàm Đài Hổ đang bị đặt ở Đôn Châu, tức là đưa cho Thẩm Trạch Xuyên rồi. Tháng hai sang năm Tiêu Trì Dã đi Đoan Châu, tiếp tục dựa vào đường cái hiện có của Biên Bác doanh đổi lấy chiến mã thì khá bất tiện. Nếu như Ly Bắc xây dựng trường ngựa mới tại Lạc Sơn, không chỉ giảm bớt áp lực vận chuyển cho Biên Bác doanh, còn có thể xây dựng lên một phòng tuyến nho nhỏ tại Trung Bác, như vậy mặc dù Đoan Châu có thất thủ, hoặc là Thẩm Trạch Xuyên bất hoà với Tiêu Trì Dã, Ly Bắc cũng sẽ không tức khắc nằm ở thế bị động.
“Đoan Châu muốn thành lập kỵ binh à?” Lục Quảng Bạch hỏi.
Thẩm Trạch Xuyên vẫn chưa có quá nhiều ý tưởng về nhánh kỵ binh này, chỉ nói: “Thử nghiệm kỵ binh nhẹ, đợi đến sang năm có chiến mã thì tính tiếp. Lục tướng quân muốn ở lại nơi giao chiến sao?”
Lục Quảng Bạch gật đầu nói: “Giờ Ly Bắc cần thời gian, lính của ta có thể ở nơi giao chiến thay thiết kỵ chống đỡ loan đao của tinh nhuệ Cáp Sâm, ta cũng rất có hứng thú với ‘bọ cạp’.”
“Vậy ta cũng có một yêu cầu, ” Thích Trúc Âm nói, “nếu Lục Quảng Bạch ở nơi giao chiến, vậy hãy trao đổi, tháng sáu năm sau Tiêu Trì Dã đi chiến trường phía nam thay ta trông coi Biên quận.”
Tiêu Trì Dã sững ra.
Thích Trúc Âm gõ gõ bàn, không nói thêm gì khác. Nhưng Tiêu Kí Minh và Lục Quảng Bạch đều hiểu đây là ý gì, Thích Trúc Âm đang muốn cho Tiêu Trì Dã cơ hội.
***
Bên bờ sông Trà Thạch ông trời đã ban cho Liệu Ưng bộ một nam nhân tên là A Mộc Nhĩ, sau đó lại ban cho A Mộc Nhĩ một đứa con mang thiên phú kỳ tài. Bọn họ dẫn đầu kỵ binh Biên Sa hùng khởi bên bờ sông, dựa vào mưu lược và loan đao để khiến Đại Chu tan rã. E rằng giờ khắc này, trong mắt A Mộc Nhĩ, thời đại thuộc về Biên Sa đã đến rồi. Lão nhìn thấy đại mạc kia rộng mở trước mặt mình, Biên Sa sẽ từ biệt nỗi khổ sở bộ hành trong gió tuyết, họ đã trải qua nhiều khó khăn như vậy, họ sẽ rời khỏi mảnh đất nghèo này, đi tới ruộng lương màu mỡ kia và dựng lên vương triều của chính mình.
Mùa đông này, lãnh thổ đông tây Đại Chu đã hoàn toàn phân tách. Bình phong của Thẩm Trạch Xuyên chặn lại hai vùng đông bắc, y dùng thời gian nửa năm để hoàn thành bức tường này, ở Trung Bác bị tàn phá tan tác chắp liền chiến trường nam bắc, cho dù y vẫn chưa xác định chĩa mũi nhọn vào Khuất Đô, sự nghêng lệch thế cuộc đã hiện ra đầu mối.
Ly Bắc năm nay không có đèn lồng và pháo nổ, nhưng nó cũng không phải hoàn toàn không có gì, Thẩm Trạch Xuyên ở đây ăn bữa tiệc đêm giao thừa. Đợi đến nửa đêm y đang ngủ, Tiêu Trì Dã thả chiếc quạt mới cùng mấy viên tiền đồng bên gối y. Khi Thẩm Trạch Xuyên hơi tỉnh, Tiêu Trì Dã xoa xoa đầu y, y lại ngủ thiếp đi.
Ban đêm Tiêu Trì Dã cởi áo trên, từ vai trái kéo dài tới bên hông, toàn bộ phần lưng đều bị sói đầu đàn chiếm giữ. Bao căm phẫn, rít gào, đau khổ kéo xé hắn đều khắc hết vào đây, con sói này không hề hoàn hảo, vị trí mắt trái vừa vặn lưu lại vết thương sau vai trái, như bị khoét rơi mất, vậy nên trông dữ tợn dị thường.
Tiêu Trì Dã nhớ kỹ nỗi nhục trong trận tuyết lớn ấy.