Năm năm chỉ là một con số, nhưng đối với con người lại là thời gian bằng bẵng trôi qua, khiến cho trẻ con lớn hẳn, khiến cho người lớn già đi, cũng khiến mọi chuyện xoay quanh cuộc xong trở thành quá khứ dần bị lãng quên. Cũng có những thứ đã hoàn toàn thay đổi, vị trí vốn có của chúng có thể mất đi hoặc cũng có thể tiến lên thêm mười bước, thậm chí ở vị trí cao nhất.
Năm năm qua đi, thị trường biến động sôi nổi với sự phát triển chóng mặt của nền kinh tế thị trường. Công nghiệp hóa trở thành một thứ ma thuật của loài người hiện đại, biến những điều không thể ở quá khứ thành một điều hoàn toàn tự nhiên ở tương lai. Những kẻ đã gây dựng lên một xã hội phồn thịnh cũng chính là kẻ đứng đầu trong các thị trường của nhiều ngành kinh tế mũi nhọn được gọi là ảo thuật gia.
Tính toán đến sự biến động gần đây nhất trong vòng năm năm trở lại. Ảo thuật gia vang danh thiên hạ một bước ăn đến một phần ba miếng bánh thị trường Châu Âu, đút túi không ít sòng bạc, khách sạn lớn bé. Không ngại ngần nhúng tay vào cả việc khai thác dầu mỏ đến khoáng sản. Không có nơi nào là không nhúng chân vào đó chính là kẻ chỉ vài năm trước chỉ là hạt cát nhỏ giữa sa mạc. Người ta gọi người đó là chủ nhân Bối gia:
Bối Tư Mạn.
------
Tư Mạn tham gia cuộc họp kéo dài suốt năm tiếng đồng hồ với các vị lãnh đạo cấp cao tại Canada. Nội dung cuộc họp này chủ yếu tiến hành đàm phán các thủ tục mang tính xâm lấn thị trường nội địa của Bối gia khi Tư Mạn dành một khoản tiền khổng lồ đề đầu tư tại đất nước này. Hòng đoạt lấy thị trường màu mỡ mà Bối gia đã từng có đó. Thế nhưng đối với họ lại là một sự uy hiếp khi để một kẻ ngoại lai xâm nhập quá sâu vào thị trường nội địa, họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều sự cạnh tranh không chỉ là một mà từ nhiều ngành kinh tế.
Cuộc họp kia của Tư Mạn luôn có sự xuất hiện của Tứ trụ nằm trong hệ thống công ty do Tư Mạn làm chủ thành lập. Bộ tứ Doanh kia như những con đỉa trên mảnh đất ẩm ướt, không ngừng hút máu từ những kẻ khoa trương, biến họ trở thành những kẻ phải quy phục dưới chân Bối gia. Cũng vì họ mà cuộc họp kia buộc phải đi đến kết quả cuối cùng, nhường cơ hội tốt nhất trong việc xâm lấn thị trường cho Bối gia.
Thành công rồi liên tiếp thành công sau những thất bại từ khi mới khởi nghiệp. Cái tên Bối Tư Mạn bây giờ đối với giới chức không chỉ là nỗi khiếp sợ khi có tin đồn cô được Lex chống lưng. Tuy rằng Lex không lộ diện nhưng sự bao bọc âm thầm bằng những tài khoản đen của Lex cũng đủ khiến những kẻ e sợ hắn không dám đụng đến cô gái mỏng manh đó. Lại nói bây giờ cô nắm một số tiền khổng lồ trên tay, thu phục không ít quan chức lớn nhỏ trong khu vực, tự biến mình thành bà hoàng khiến cho những gia tộc khác phải dè chừng trước Bối gia đã trở lại ngày càng hùng mạnh đó.
Cũng chính là những gì mà Tư Mạn muốn đạt được.
Rời khỏi cuộc họp, nắm trong tay những thứ mà mình mong muốn rời đi trên chiếc Caddilac. Cô mệt mỏi ngả lưng thở dài sau quá trình năm giờ đồng hồ phải giữ gương mặt lạnh và miệng lưỡi trơn tru để đấu khẩu với đám lãnh đạo kia. Thật tình thấm thía nỗi khổ khi làm việc ở vị trí cao như Nghiêm Trạch. Quả thực mệt muốn rụng rời tay chân.
“Trưa nay, tiểu thư có hẹn gặp Chủ tịch tập đoàn NaVinFS, sau khi ăn trưa xong sẽ đến Đông Nam Á, tham dự khánh thành tổng công ty dệt may đầu tiên tại đó. Buổi tối trở về Nhật Bản, ăn tối cùng ngài thống đốc....”
Tư Mạn ngửa đầu nằm nhắm mắt dưỡng thần nghe Tứ Doanh nói, mỗi ngày đều là lịch trình dày đặc đến quên ăn quên ngủ kia khiến cô chỉ ao ước một giấc ngủ ngon.
“Dời lại đi. Lập tức trở về Pháp. Đã hai ngày rồi tôi không được gặp Nghiêm Trạch và Nghiêm Luật. Tôi nhớ hai người bọn họ chết đi được rồi.” Tư Mạn gạt đi đống lịch hẹn kia nói.
“Nhưng mà đều là những người quan trọng, không thể nói dời là dời được.” Tứ Doanh khuyên nhủ.
Tư Mạn nhíu mi tâm, thật sự khó chịu khi không được nhìn thấy Nghiêm Trạch và Nghiêm Luật. Để có được vị trí ngày hôm nay cô đã phải hi sinh rất nhiều thứ. Thậm chí cả tuổi xuân của mình.
Nhìn lại bản thân mình trong gương cô mới nhận ra mình đã già đi không ít. So với lần đầu gặp Nghiêm Trạch cách đây mười năm, bây giờ cô mới thật giống một người phụ nữ.
Đành vậy. Vì được đường đường chính chính bước vào nhà họ Nghiêm, cô đành cố gắng thêm một chút vậy.
Bỗng nhiên lúc này Tư Mạn nhìn thấy trong bóng gương phản chiếu một dáng người mảnh khảnh quen mắt lướt qua từ con đường bên kia. Là gương mặt đó, vóc dáng đó. Không sai.
“Dừng xe!!!”
Tài xế nghe Tư Mạn quát liền giật mình phanh gấp. Tư Mạn mặc kệ Tứ Doanh đang không hiểu mô tê gì kia mà bật cửa lao ra ngoài tìm bóng người cô vừa nhìn thấy kia.
Quả nhiên khi cô quay đầu đã phát hiện người đó đang nhìn cô bằng ánh mắt thân quen dịu dàng.
“Biện Biện!!!” Tư Mạn kêu lên, chạy ào về phía Biện Biện ôm chầm lấy. Nước mắt sung sướng nhỏ giọt trên má lăn xuống thâm lên vai Biện Biện: “Em nhớ chị lắm. Sao chị không về thăm em lấy một lần hả?”
Biện Biện vẫn thế, vẫn dịu dàng, chỉ là gương mặt kia ẩn dấu những thăng trầm cuộc sống, đôi mặt đượm buồn xa xăm nhẹ nhàng vỗ về Tư Mạn:
“Xin lỗi em. Là vì lúc nào chị cũng có thể nhìn thấy em trên TV, hàng ngày tin tức về em lại không ít. Chị lại không muốn làm phiền em.”
“Nói cái gì vậy chứ? Ai phiền ai chứ?” Tư Mạn lau nước mắt ngúng nguẩy nói.
“Coi kìa. Tiểu thư nhà chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi, còn khóc như trẻ con vậy hả?” Biện Biện dùng tay áo lau nước mắt cho Tư Mạn trêu đùa: “Mới năm năm thôi mà em đã thay đổi thật rồi. Bây giờ nhìn em không khác Bối phu nhân năm xưa là mấy đâu.”
“Em đã được đẹp như mẹ thì tốt quá.” Tư Mạn trêu lại nói.
Hai chị em đứng giữa phố đông người nhìn nhau bật cười. Thời gian khiến họ rời xa nhưng cũng chính thời gian run rủi giúp họ gặp lại nhau.
“Mẹ ơi. Dì này là ai thế ạ?”
Lúc này Tư Mạn đột nhiên nghe thấy giọng nói trẻ con phát ra từ đằng sau lưng Biện Biện. Khi cô để tâm mới nhìn thấy một bé trai tầm năm tuổi với mái tóc cụp cắt ngắn quá trán rất đáng yêu và đôi mắt to tròn đang nhìn cô.
Mẹ ư?
Trong đầu não Tư Mạn như xẹt qua một tiếng sét. Cô trơ mắt nhìn Biện Biện như cần một câu trả lời xác đáng.
Biện Biện cúi người bế xốc đứa trẻ lên tay, mỉm cười dịu dàng nói:
“Chào cô đi con. Đây là cô của con đấy.”
“Con chào cô ạ. Cô của con xinh quá mẹ ơi!” Đứa bé ngoan ngoãn cúi chào rồi ôm chầm lấy cổ Biện Biện, ngại ngùng nhìn Tư Mạn.
Tư Mạn vẫn ngây ra như ngỗng cho đến khi Biện Biện nắm lấy tay cô nói: “Sau khi rời đi, chị mới phát hiện ra mình đã có thai. Lúc đó chị quá vui sướng vì cuối cùng Văn Trác cũng có thể để lại Tâm Tâm cho chị, để chị có động lực để sống tiếp. May mắn bên cạnh chị luôn có Chu Mạt chăm sóc chị cho đến khi sinh Tâm Tâm. Nếu không có Tâm Tâm chị thật sự....”
Tư Mạn cuối cùng hiểu ra, Bối gia vốn dĩ không hề tuyệt hậu, mắt ông trời cũng chẳng hề mù khi có thể để Tâm Tâm ở lại thế gian này.
Tư Mạn xúc động ôm chầm lấy Tâm Tâm, nghẹn ngào đặt lên má Tâm Tâm một nụ hôn sâu nói: “Cô xin lỗi con vì đến bây giờ mới gặp được con. Cảm ơn con rất nhiều vì đã luôn khỏe mạnh ngoan ngoãn như vậy.”
“Vâng ạ. Con sẽ luôn mạnh khỏe và ngoan để mẹ và chú Mạt luôn vui vẻ ạ.” Tâm Tâm cất tiếng nói lanh lảnh đủ khiến cho lòng người vui vẻ.
“Từ bây giờ chúng ta sẽ cùng sống với nhau nhé. Cô muốn nhìn con lớn lên, học đại học, kiếm công việc đầu tiên, kết hôn, sinh con. Cô sẽ rất vui nếu được nhìn thấy con trưởng thành.” Tư Mạn nựng má Tâm Tâm, khóe mi lấp lánh giọt lệ với mong muốn thành khẩn.
Tâm Tâm sẽ sống cuộc đời này thay cho Văn Trác của cô. Sống như một người bình thường, bình bình an an tới cuối đời.
Sau khi cho người đưa Biện Biện, Tâm Tâm và Chu Mạt về dinh thự Bối gia, Tư Mạn quyết định hoãn hết tất cả lịch hẹn trở về Pháp, trở về Nghiêm gia, tìm đến Nghiêm Trạch. Cô muốn khoe với hắn hôm nay cô đã lên chức Cô rồi, đã có cháu trai rồi.
Thế nhưng khi cô đến, vẫn chỉ là cô một mình độc thoại, vẫn là hắn an yên nằm đó không động tĩnh. Cứ mỗi lần đến thăm Nghiêm Trạch cô lại không khỏi chạnh lòng, sao hắn lại không già đi một chút nào vậy? Chỉ có cô một mình già đi là sao?
“Cha ơi, mẹ ơi, hôm nay Luật trồng được cây đào đẹp lắm. Ngay trước cổng kìa.” Nghiêm Luật nghe tin Tư Mạn đến liền chạy thẳng lên phòng Nghiêm Trạch đạp cửa khoe khoang.
Tư Mạn nhìn Nghiêm Luật chớp mắt đã trở thành đứa trẻ mười tuổi cao ráo, ánh mắt ngây thơ với điệu bộ chỉnh chu khác hẳn những đứa trẻ khác nhưng trước mặt cô lại vô cùng ngờ nghệch lại không khỏi buồn cười. Nghiêm Luật thật sự đã lớn rồi, không còn đứa trẻ nghịch ngợm không hiểu chuyện năm nào nữa. Cũng chẳng còn gọi cô và Nghiêm Trạch là Mama và Papa nữa.
“Giỏi quá. Con lấy cây đào ở đâu mà đẹp quá. Nhìn xa cũng thấy hoa của nó nữa.” Tư Mạn ôm Nghiêm Luật nhìn qua khung cửa, chỉ thấy càng cây cao to đứng uy nghi giữa khuôn viên. Ai bảo cô nói thích anh đào, thằng nhóc này liền đi tìm anh đào đẹp nhất về trồng cho bằng được.
“Con lấy ở trường học đấy. Người ta trồng ngay chỗ con học luôn.” Nghiêm Luật tự hào khoe khoang.
“Trường học?” Tư Mạn có chút phân vân nói: “Họ cho phép con lấy cây anh đào lớn như vậy đi sao?”
“Họ nào? Con kêu bác Sam đến lấy nhưng bác ấy nói hiệu trưởng dữ lắm, bác sẽ bị mắng. Sau đó con kêu chú Báo và chú Miêu, hai chú đều bận việc không thể về được. Con lại gọi chú Kyle sang lấy, nhưng chú ấy lại bận đi với vợ....”
“Lôi thôi quá, tóm lại là con lấy bằng cách nào?” Tư Mạn sốt ruột hỏi.
“À thì con kêu chú James qua chơi. Chú ấy bảo là chỉ cần con để mẹ và chú ấy gặp riêng nhau thì chú ấy sẽ búng cả cái cây về cho con.”
Tư Mạn đảo mắt không hiểu. Cô và James không gặp nhau đã vài tháng, vậy làm sao James chịu lấy cái cây cho Nghiêm Luật?
“Vì mẹ bận quá, con không để mẹ và chú gặp riêng được. Thế là con quyết định nửa đêm âm thầm lặng lẽ đi búng nó về đây.”
“Ăn trộm? Con trộm cái cây kia đem về Nghiêm gia sao?” Tư Mạn nghẹn họng trân trối.
Xem kìa, con nhà ai chứ không phải con cô. Tiền bạc không thiếu sao cứ phải đi ăn trộm chứ?
“Không! Luật là người ngay thẳng không ăn trộm. Lúc đó con đã có sự cho phép của hiệu trưởng cơ mà.” Nghiêm Luật bực mình giải thích.
“Sao khi không hiệu trưởng lại cho phép được chứ? Con lại nói dối có phải không?”
“Là thật đấy. Lúc đó chú James cũng đi cùng con. Con vừa lấy được cái cây ra thì bị hiệu trưởng bắt gặp. Bà ấy tính chặn lại rồi nhưng nhìn thấy chú James thì liền đồng ý cho con đi luôn nếu như con để bà ấy gặp riêng chú James.”
Nghe Nghiêm Luật nói Tư Mạn liền hiểu ra liền bật cười ha hả. Nghe nói bà hiệu trưởng trường của Nghiêm Luật mẫn cảm với những người đàn ông bảnh bao. James Khải Huân lại vượt quá cái đẹp cần thiết dễ khiến phụ nữ mụ mị đầu óc. Trách gì lại để cho Nghiêm Luật lấy cái cây đẹp nhất trường đó về. Đúng là u mê.
Cuồi cùng cười đủ Tư Mạn mới xoa đầu Nghiêm Luật nói: “Mẹ biết Nghiêm Luật thương mẹ nhưng lần sau con không được làm như thế nữa. Thứ mình không có được phải đường đường chính chính mà dành lấy, không được dùng hành vi hạ đẳng để chiếm đoạt lấy. Con không quang minh chính đại có được nó, sớm muộn cũng không coi trọng nó mà xem là phế vật, còn cả đời manh tiếng xấu vào người. Xã hội bây giờ coi trọng tiểu tiết, đề cao danh dự. Con hiện tại không chỉ là thiếu chủ của Nghiêm gia mà còn là người sẽ ngồi vào vị trí của cha con. Chỉ cần một lần vấy bẩn, cả đời con sẽ khó mà rửa sạch được. Vết nhơ của con sẽ làm hoen ố đi danh dự của cả gia tộc chứ không riêng một mình con. Con có hiểu không?”
Nghe Tư Mạn giáo huấn, Nghiêm Luật mới nhận ra lỗi lầm của mình liền cúi đầu nhận lỗi: “Là Luật sai rồi.”
“Đừng nhận sai với ta. Ta chỉ là người ngoài, danh dự mà con làm hỏng là của Nghiêm gia, qua đó xin lỗi cha con đi.” Tư Mạn mỉm cười dịu dàng nói.
Nghiêm Luật liền bước về phía giường của Nghiêm Trạch, nơi hắn vẫn bình an chìm trong giấc ngủ sâu đó quỳ xuống dập đầu:
“Nghiêm Luật mang tội trộm cắp cây anh đào, gây ảnh hưởng đến danh dự Nghiêm gia, mong cha tha thứ cho Nghiêm Luật lần này. Về sau sẽ không tái phạm nữa.”
Nhìn thấy Nghiêm Luật hiểu chuyện, Tư Mạn mới xoa đầu kéo Nghiêm Luật dậy, đặt một nụ hôn lên trán cậu nói:
“Mẹ rất tự hào về con.”
Sinh được Nghiêm Luật ra đời. Để Nghiêm Trạch nuôi dạy Nghiêm Luật lớn khôn hiểu chuyện như vậy là quá trình dài đằng đẵng đầy chông gai. Chỉ là thằng bé luôn dấu nội tâm u buồn đó khi năm năm lớn lên bên cạnh chỉ có người cha uy quyền. Năm năm sau thì chỉ có mẹ chăm sóc, người cha uy quyền đã hóa cọc gỗ vô hồn. Không có đầy đủ sự bồi đắp tình thương, Nghiêm Luật chưa từng có được niềm hạnh phúc trọn vẹn.
“Khi nào thì mẹ về sống cùng con và cha. Ngày nào cũng phải chạy qua chạy lại như vậy. Con mệt lắm.”
“Con cố gắng chờ một chút, mẹ sẽ về đây sống cùng con sớm thôi.”
Hiểu được nỗi buồn này, Tư Mạn đối với Nghiêm Luật luôn có một sự bao dung đến vô tận. Bất luận cậu bé có làm sai như thế nào, cô cũng bình tĩnh giáo huấn, không nỡ một lời gắt gỏng.
“Con có em trai rồi đấy. Sắp tới chúng ta sẽ sống cùng với mợ và em của con. Ta đang đón họ về sống cùng. Lúc đó con sẽ có người cùng chơi rồi nhé.”
“Thật sao?” Nghiêm Luật reo lên: “Vậy con phải chuẩn bị thật nhiều đồ chơi cho em ấy mới được.”
Nhìn Nghiêm Luật khuất sau cánh cửa, Tư Mạn mới thu lại nụ cười của mình chậm rãi đi đến bên Nghiêm Trạch, nhẹ nhàng nằm bên cạnh hắn thì thào:
“Anh xem, con chúng ta đã lớn khôn rồi, hiểu chuyện rồi mà tại sao anh vẫn còn nằm đây vậy chứ? Dậy mà xem nó lấy cái cây yêu quý của người ta về này. Thật là.”
Tư Mạn siết bàn tay mình vào lòng ban tay lạnh tanh của Nghiêm Trạch, hít hà mùi hương lẫn mùi thuốc trên người hắn.
Hai năm trước là thời điểm ca phẫu thuật quan trọng kết thúc. Mọi người đều mong chờ Nghiêm Trạch tỉnh dậy sau ba năm với hàng loạt ca phẫu thuật trên cơ thể. Nhưng không, đôi mắt kia vẫn không hề động đậy dù chỉ là một chút.
Ngày hôm đó Tư Mạn đã khóc rất nhiều. Cô đã suy sụp khi nghe tin báo thất bại. Cô cũng đã từng nghĩ đến chuyện Nghiêm Trạch thật sự không tỉnh dậy được nữa, lòng cô lúc đó đau thắt đến không thể thở được. Nghiêm Trạch và Nghiêm Luật là mạng sống của cô, không có họ cô không thể tiếp tục sống được nữa. Nhưng vì Nghiêm Luật, vì mong mỏi một ngày cậu bé được hạnh phúc trong vòng tay cha mẹ, Tư Mạn kiên quyết chờ đợi với một niềm tin lớn lao rằng tình yêu của họ sẽ có thể vượt qua tất cả.
Nhưng rồi năm tháng lao đi vùn vụt, Nghiêm Trạch lại không hề vội vã, bình bình an an như vậy càng khiến trái tim Tư Mạn ngày một héo úa.
Cô nằm lên lồng ngực của Nghiêm Trạch, bàn tay chậm rãi trượt trên trán, xuống đôi lông mày kia chạy thẳng xuống sống mũi cao vút trượt ngang qua đôi môi mỏng kiêu hãnh. Đặt xuống đó một nụ hôn thật lâu, để mặc giọt nước mắt từ khóe mi tràn xuống môi hắn, thấm đẫm sự mặn chát kia.
“Em đã thấm nhuần được khoảng thời gian chúng ta đánh mất nhau. Nỗi đau chẳng hề nguôi ngoai mà ngấm dần qua năm tháng khiến em như đọa đày. Nhẫn của chúng ta vẫn còn trên tay nhưng ngày cưới mà anh hẹn ước đã trôi đến tận mười năm rồi. Thời gian qua em vẫn chờ được làm cô dâu của anh. Vậy mà anh không hề hay biết, bỏ mặc em với cô đơn gặm nhấm như thế này. Nếu anh muốn trả thù em đã để anh một mình suốt năm năm, vậy thì anh đã trả thù được rồi đấy. Em đã đau đủ rồi đấy Nghiêm Trạch ạ. Anh có thể vì em mà trở về có được không?”
Lời nói kia đi vào tai Nghiêm Trạch nhưng hắn vẫn vậy, không một chút động đậy.
Tư Mạn cười chua chát ngồi dậy. Cô đã luôn như vậy suốt năm năm, kết quả đều là cô tự mình đau lòng mà thôi.
Lau nước mắt nhìn đồng hồ đã quá nửa đêm. Sáng mai cô còn phải đi đón Biện Biện và Tâm Tâm trở về nữa. Tính toán gọi người, vừa bước chân xuống giường mang giày, chuẩn bị rời đi thì bàn tay cô liền bị chụp lại.
Bất thình lình mọi thứ xung quanh như dừng lại. Cả không gian tĩnh lặng như chết chỉ có tiếng gió vi vu ngoài kia. Tư Mạn chầm chậm quay đầu, ngay cả thở cũng quên mất. Ánh mắt vô cùng thận trọng nhìn về phía đằng sau mình, phát hiện người đàn ông cô trông ngóng ngày đêm kia cuối cùng cũng đã mở mắt. Đôi mắt chim ưng sâu như động không đáy kia nhìn cô thật lâu thật sâu.
Bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô không buông mang một chút bá đạo, một chút ương ngạnh, một chút uy quyền. Quen thuộc thật đấy, cứ như mọi chuyện chỉ vừa mới hôm qua.
“Bối.Tư.Mạn.” Nghiêm Trạch nhìn cô thật lâu mới cất lên ba chữ đó với chất giọng trầm trầm khàn đặc như máy hỏng.
Cuối cùng Tư Mạn cũng có thể thở, cô thở gấp vội, trân trân nhìn hắn như không tin vào mắt mình rồi bỗng nhiên đầu gối vô lực khuỵu xuống. Bật khóc nức nở.
Nghiêm Trạch hoảng hốt khi nhìn thấy cô khóc, liền cố gượng dậy với cơ thể mỏi mệt kia nhưng mọi thứ thật khó khăn cứ như thể thân thể này không phải của hắn. Tuy nhiên hắn vẫn có thể chạm được vào Tư Mạn, ôm lấy cô ngã ra nền nhà.
“Nghiêm....Nghiêm Trạch. Anh còn yếu lắm, mau lên giường nằm đi. Hức...”
Thấy Tư Mạn khóc nấc vì quá vui sướng, Nghiêm Trạch liền cúi đầu hút giọt nước mắt của cô, chôn chặt cô vào lòng nói:
“Xin lỗi đã để em phải chờ. Bối Tư Mạn.”
Giữa căn phòng lớn với một màu đen chủ đạo, hai bóng người nằm giữa nền nhà, ôm chặt nhau không lấy một kẽ hở. Nước mắt hòa tan trong niềm hân hoan vui sướng, hòa lẫn trong nỗi đau khổ của quá khứ, xóa nhòa những điều bi thương đã đi qua.
Dành lấy tình yêu, giữ gìn niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó là cả một tiến trình dài. Có khi là mười năm, hai mươi năm, cũng có khi chỉ là vài giờ đồng hồ. Đôi khi chúng ta tưởng chừng đã gặp đúng người nhưng thật tiếc lại không đúng lúc và đôi khi đúng lúc ta gặp nhau nhưng thật phí phạm khi không đúng người. Hạnh phúc nhiều khi chỉ đơn giản là gặp phải người mình yêu và thật đúng lúc người đó đang yêu mình. Nghiệt duyên chẳng qua là mê cung khiến ta khó tìm đến nhau hơn mà thôi.
-End-
Đôi lời của tác giả: Thế Ninh xin chân thành gửi lời cám ơn đến tất cả các độc giả đã theo dõi ‘Thượng tình: Chạy đi cho thoát’ trong suốt thời gian 15 tháng vừa qua. Cảm ơn các bạn vì luôn ủng hộ!