Vẻ mặt Lục Thiếu Hoa nghi vấn, xe ngừng lại đột ngột, không biết đã phát sinh chuyện gì, còn tưởng là đâm vào ai chứ!
Trương Khánh Vân dừng xe cẩn thận rồi mới quay đầu lại cười cười xin lỗi. - Đằng sau có người đuổi theo xe chúng ta, cho nên tôi mới đột nhiên phanh lại.
- Hả, có người đuổi theo xe sao? Nói xong Lục Thiếu Hoa quay kính xe xuống, quay lại phía sau nhìn thì biết ngay, mở cửa xuống xe. - Sao em lại tới đây?
- Hihi! Người vừa tới cười nói: - Em đến tiễn anh nhưng vừa đến thì thấy xe anh lái đi nên mới đuổi theo.
Người tới không phải ai khác mà chính là Tăng Vũ Linh, buồn cười là Lục Thiếu Hoa lại có chút cảm động. Nhìn Tăng Vũ Linh quả thật là khờ dại, làm sao mà con người đọ lại với tốc độ của ôtô được chứ, nếu không phải Trương Khánh Vân chú ý đằng sau thì sẽ chẳng dừng xe lại đâu. Mà cảm động là việc ô tô đã đi khỏi cửa hàng một đoạn đường mà Tăng Vũ Linh vẫn đuổi theo đến tận đây, chỉ là để đưa tiễn hắn…
- Ai da! Lục Thiếu Hoa thở dài, có chút đau lòng nói: - Anh đưa em về, đuổi theo xa quá. Nói xong liền mở cửa xe, đưa Tăng Vũ Linh lên xe rồi mới bảo Trương Khánh Vân quay đầu xe lại.
…
- Anh Tiểu Hoa, anh phải nhớ đã đồng ý với em chuyện đó nhé! Tăng Vũ Linh đứng ở cửa hàng hoa quả, vẫy vẫy tay hô.
- Biết rồi! Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng rõ, Tăng Vũ Linh đuổi theo hắn không để đưa tiễn mà là vì quà tặng, trong lòng có vẻ buồn bực, cười khổ. - Được rồi, anh đi thôi, bằng không đến Hồng Kông lại không kịp ăn trưa.
- Hihi, tạm biệt!
- Tạm biệt!
…
Từ Thâm Quyến đi thẳng, đến mười hai giờ mới tới được biệt thự Cửu Long, nếu không phải vì Trương Khánh Vân không biết đường thì có thể tới sớm hơn nửa giờ, tuy nhiên cũng không có cách nào khác, anh ta không phải là Trần Quốc Bang, lại vừa lái xe vừa nghe Lục Thiếu Hoa chỉ đường ở bên cạnh, nên tốc độ không nhanh được.
Xe chậm rãi dừng lại ở bên trong biệt thự, Lục Thiếu Hoa mở cửa xe, kéo lại cái thắt lưng, đi đầu tới hướng cửa, đẩy cửa lớn vào, đầu tiên là nhìn thấy Lưu Minh Chương và một người nam lạ đang ở trong đại sảnh xem tài liệu, không khỏi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên không nhìn lầm Lưu Minh Chương, đích xác là anh ta rất có ích.
Lưu Minh Chương đang chuyên tâm nghiên cứu tài liệu thì nghe thấy tiếng mở cửa, khiến anh ta giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Thiếu Hoa đang mỉm cười, liền buông tài liệu xuống, đứng lên khỏi ghế.
Lục Thiếu Hoa dùng tay ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, quay đầu lại bảo Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê lên tầng hai nghỉ ngơi một lát. Dù thế nào thì người ta cũng là vệ sĩ của hắn, nếu muốn gặp chuyện nguy hiểm, có người liều lĩnh xông ra trước mặt thì cũng nên đối xử với người ta tốt một chút.
Nhìn hai người bọn họ lên tầng hai rồi Lục Thiếu Hoa mới có thời gian nhìn người lạ ngồi bên cạnh Lưu Minh Chương. Người này cao một thước, da mặt trắng nõn, nhìn là biết người này rất ít làm việc ngoài trời, hai mắt trông trí tuệ sáng ngời, là loại người khôn khéo.
Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa quan sát người bên cạnh mình, Lưu Minh Chương khẽ mỉm cười, giới thiệu với Lục Thiếu Hoa…
- Xin chào, ngồi xuống rồi hẵng nói. Lục Thiếu Hoa ra dấu hiệu. Theo như Lưu Minh Chương giới thiệu thì người này tên Lý Vân Thanh, chính là hiệu trưởng trước đây của Lưu Minh Chương.
Lý Vân Thanh gật đầu nhẹ, không mở miệng, đúng là từ khi Lục Thiếu Hoa mở cửa vào phòng thì anh ta không rời mắt khỏi hắn một khắc, tuy rằng Lưu Minh Chương cũng đã nói trước với anh ta là ông chủ của bọn họ còn nhỏ tuổi, nhưng hắn thực sự không thể tượng tượng là lại ‘nhỏ’ cỡ này.
Không biết có phải là mẫn cảm không, Lục Thiếu Hoa sớm đã phát hiện Lý Vân Thanh luôn luôn quan sát hắn, cũng không thèm để ý, ngồi lên sa-lông, xê dịch một chút tìm tư thế ngồi thoải mái rồi mới mở miệng nói: - Tiến hành đến đâu rồi?
Lưu Minh Chương không vội vã trả lời, lựa chọn mấy tài liệu trên bàn, một lúc sau mới cầm một tấm giấy, hai mắt quét qua một chút để xác nhận không lấy sai rồi đưa cho Lục Thiếu Hoa. - Đây là kết quả, em xem qua một chút.
Lục Thiếu Hoa cầm lấy tờ giấy lên xem. Nội dung rất dễ hiểu, đơn giản là thu mua từ các công ty khác một ít cổ phiếu, đối chiếu tên công ty một chút, danh sách các công ty đã đưa cho Lưu Minh Chương lúc ấy hiển nhiên là có ở trong đó, chỉ có điều số lượng không bằng nhau, có chỗ nhiều chỗ ít.
Xem hết các kết quả, Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng, để giấy sang một bên, chuyển đề tài. - Đã đăng ký công ty rồi phải không?
- Mấy hôm trước đã bắt tay vào làm xong rồi, khu chung cư tôi cũng chọn rồi, thuê một tầng, ngay tại phố buôn bán bên kia. Lưu Minh Chương nói rõ ràng một mạch, biết là Lục Thiếu Hoa sẽ hỏi qua chuyện khu chung cư.
Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Lưu Minh Chương, gật gật đầu, tỏ vẻ tán thưởng anh ta, ngẫm nghĩ một chút lại nói: - Hiện tại kinh phí dùng cũng không tốn lắm, những ngày này nên đặt việc của công ty lên trên hết.
Lưu Minh Chương hiểu ý Lục Thiếu Hoa nói, đơn giản chính là tuyển dụng thêm vài người, mua một số thiết bị, vậy là công ty có thể chính thức khai trương. - Tôi hiểu, đúng rồi, khi khai trương công ty em có muốn mời mấy người nổi danh trong giới buôn bán tới tham gia không?
Ở Hồng Kông này có quy định, mỗi một công ty mới, muốn khuếch trương danh tiếng thì khi khai trương đều phải mời một ít người có tiếng trong giới doanh nhân đến tham dự, đương nhiên, phải có thực lực mới mời được những nhân vật quan trọng tham gia, không có thực lực thì chỉ mời người bình thường thôi…
Vấn đề này Lục Thiếu Hoa cũng không suy nghĩ tỉ mỉ, nghe Lưu Minh Chương nhắc tới, Lục Thiếu Hoa lập tức có chủ ý, nếu muốn nổi tiếng thì thật dễ dàng. - Không cần mời những người nổi danh trong giới buôn bán, trước khi công ty khai trương, anh có thể tìm người công bố công ty chúng ta đang nắm giữ bao nhiêu cổ phiếu của các công ty khác và nói rõ khi nào chúng ta khai trương là được.
Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh người ngày nhìn người kia, đều có điểm không hiểu là vì sao Lục Thiếu Hoa lại làm như vậy. Một lúc lâu sau, Lý Vân Thanh mới phản ứng, trong lòng khiếp sợ, vừa rồi còn có điểm coi thường Lục Thiếu Hoa, bây giờ thì không dám có tâm lý coi thường nữa.
Thực ra ý tưởng của Lục Thiếu Hoa rất đơn giản, chỉ cần công bố công ty sở hữu nhiều cổ phiếu của các công ty khác, giới thương nhân tự khắc sẽ cảm thấy hứng thú với công ty mới thành lập này, đến lúc đó tới ngày khai trương, cho dù không đi mời, người ta cũng sẽ tự đến. Đương nhiên, có người cảm thấy hứng thú nhưng cũng có người đến để xem rõ chi tiết.
Bây giờ Lưu Minh Chương mới có phản ứng, tự đáy lòng khâm phục Lục Thiếu Hoa. Một công ty mới mở, không có gia thế gì mà đi mời khác, bình thường thì người ta sẽ không đến, nhưng nếu đánh tiếng ra ngoài thì tình huống sẽ khác. - Tốt, vậy bây giờ tôi sẽ ra ngoài đặt một ít thiết bị dùng trong công ty.
- Ha ha, không cần gấp vậy đâu, tôi còn có chút việc nhờ anh xử lý! Lục Thiếu Hoa vội vàng phất tay ngăn cản, tuy thời gian ở Hồng Kông không nhiều nhưng cũng không cần vội vàng.
Lưu Minh Chương vừa đứng lên khỏi ghế thì lại ngồi xuống nói: - Em nói đi, có việc gì?