Lưu Minh Chương vẫn biết thân phận mình, chỉ có điều hắn là một người làm công, tuy rằng được Lục Thiếu Hoa tín nhiệm, nhưng cũng không quên Lục Thiếu Hoa là ông chủ hắn, nay ông chủ nói, y cũng chỉ có thể dừng lại.
Cõ lẽ là vì nghĩ nhiều chuyện lắm nên Lục Thiếu Hoa cho dù là thiên tài đi nữa cũng không có khả năng nhớ rõ ràng rành mạch mọi sự việc lớn nhỏ. - Anh quay về công ty sau đó bảo Lý Vân Thanh đến đây gặp em, em có việc cho anh ta.
Lưu Minh Chương muốn đi Nhật Bản, không có biện pháp giải quyết bên Hồng Kong này. Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể để Lý Vân Thanh thay thế Lưu Minh Chương tạm thời. Sau hơn một năm vừa rồi, việc hằng ngày ở công ty đều do phó tổng Lý Thanh Vân quản lý, đối với tình hình thực tế của công ty thì đã quá quen thuộc.
- Vâng, lúc tôi về sẽ bảo anh ta đến đây. Lý Minh Chương đương nhiên biết vì sao Lục Thiếu Hoa muốn Lý Thanh Vân đến đây, chắc chắn là vì chuyện công ty, chỉ có điều không biết có chuyện quan trọng gì thôi.
Lục Thiếu Hoa phất phất tay không nói, tỏ vẻ hắn có thể đi.
...
Biệt thự cách công ty một chặng đường không xa, nếu lái xe cũng chỉ mất mười lăm phút. Đường đường là một công ty tài chính có thực lực, công ty sao lại có thể không có xe, làm Tổng Giám đốc công ty càng không thể không có xe đưa đón. Lý Minh Chương rời biệt thự không đến nửa giờ thì Lý Thanh Vân lại tới.
Trải qua hơn một năm cùng làm việc, Lý Thanh Vân và Lưu Minh Chương, ít nhiều có chút hiểu biết sơ sơ đối với Lục Thiếu Hoa, đặc biệt ngày thứ Hai đen tối, biến một triệu đô la Mỹ thành hơn ba trăm triệu, khiến y khâm phục tận đáy lòng, cho nên lúc nào gặp mặt Lục Thiếu Hoa đều tỏ thái độ kính nể.
- Ngồi đi, không cần gò bó như vậy. Lục Thiếu Hoa liếc mắt nhìn Lý Thanh Vân, ngón tay hắn chỉ về phía đối diện, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống. Chờ y ngồi vào chỗ của mình. Lục Thiếu Hoa mới từ từ mở miệng hỏi: - Gần đây công ty vẫn bình thường chứ?
Lý Thanh Vân dường như còn có chút gò bó, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ hết thảy đều bình thường, cũng không mở miệng nói gì.
Đối với công ty, Lục Thiếu Hoa chỉ có định hướng phát triển, không tham dự quá nhiều vào hoạt động, chỉ cần Lưu Minh Chương và Lý Thanh Vân dựa theo kế hoạch của hắn mà làm là được, mặt khác những việc nhỏ tùy họ định đoạt. Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một chút, dường như để sắp xếp lời nói: - Hiện nay đã là tuần giữa tháng 4, tôi cho anh thời gian nửa tháng, bán toàn bộ cổ phiếu công ty đang nắm giữ, không thành vấn đề chứ?
Lý Thanh Vân há miệng thở dốc, hình như muốn nói gì, nhưng không nói ra. Vẻ mặt hắn nghi ngờ. Theo như hắn thấy, thị trường chứng khoán Hồng Kong trải qua hơn một năm ròng rã, tuy không khôi phục được giá cả như thời trước ngày thứ Hai đen tối, nhưng đã dần dần phục hồi, khả năng còn có thể tăng giá. Hơn nữa hiện nay công ty đang giữ mấy loại cổ phiếu, mỗi loại đều có tiềm năng tốt, hắn không nghĩ ra tại sao Lục Thiếu Hoa lại muốn bán đi.
- Anh chỉ cần làm theo lời tôi nói là được. Lục Thiếu Hoa thông minh, vừa nghĩ liền hiểu được suy nghĩ của Lý Vân Thanh, tuy nhiên hắn không hề bận tâm đến điều đó.
- Được, tôi về tới công ty sẽ bắt đầu xử lý. Lý Vân Thanh còn có thể làm sao bây giờ, y chỉ có thể nén những thắc mắc của mình trong lòng. Ngẫm nghĩ một chút, y chuyển đề tài: - Chúng ta đem tất cả cổ phiếu bán tháo đi trong thời gian nửa tháng, như vậy sẽ có khả năng ảnh hưởng đến thị trường không?
Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu, điều ấy hắn đã sớm nghĩ tới. Bề ngoài thì công ty nắm giữ lượng lớn cổ phiếu, nhưng lấy Hồng Kong trước mắt mà xem, nhìn là lượng lớn mà trên thực tế giống như giọt nước trong đại dương. - Sẽ có một chút ảnh hưởng, cho nên em mới cho anh thời gian nửa tháng.
Quả thật, nếu đem tất cả cổ phiếu bán đi trong một ngày, nhất định sẽ làm cho thị trường rung chuyển, nhưng nếu là trong thời gian nửa tháng thì sẽ không ảnh hưởng đến.
- Vâng. Lý Vân Thanh gật đầu, từ từ đứng lên: - Bây giờ tôi trở về công ty.
Hắn nghe như vậy, ý tứ đã rất rõ ràng, sẽ quay về công ty bắt tay vào bắt đầu thực hiện kế hoạch của Lục Thiếu Hoa.
- Anh đi đi, cố gắng hết sức giữ bí mật.
- Dạ
...
―――――――――――――――― ――
Lưu Minh Chương đi Nhật Bản, Lý Thanh Vân bắt đầu tiến hành công việc công ty, kế hoạch đang từng bước một tiến hành khẩn trương. Khi Lục Thiếu Hoa không có việc gì, hắn ra ngoài đi dạo, xem ti vi ở biệt thự, hoàn toàn không phải vì sắp đại chiến mà khẩn trương.
Lưu Minh Chương biến mất một tuần sau, rốt cuộc lại xuất hiện ở Hồng Kông. Phóng viên báo tài chính và kinh tế hình như nghe ngóng được điều gì bất thường, mỗi ngày đều kéo đến cổng công ty, tính phỏng vấn y, mà Lưu Minh Chương cũng là bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận phỏng vấn. Khi được hỏi vì sao mất tích một tuần, y chỉ cười mà đáp: - Tôi bị bệnh nên không tới công ty.
…
Phóng viên biết là nói dối nhưng không biết làm thế nào. Công ty bắt đầu bán tháo cổ phiếu, tuy rằng giữ được bí mật, nhưng bí mật đến mấy cũng để lại dấu vết, cho nên người hơi có chút quan hệ bình thường với Lưu Minh Chương đều gọi điện thoại đến hỏi có phải không coi trọng thị trường chứng khoán Hồng Kông hay không.
Đối với vấn đề này, Lưu Minh Chương mới đoán đã hiểu rõ ý đồ của Lục Thiếu Hoa, đơn giản là gom tiền, chuyển sang chiến đấu ở thị trường tài chính Nhật Bản. Nếu hiểu được nguyên nhân trong đó, y cũng dễ giải thích với người ngoài, chỉ có điều nói công ty chuẩn bị đầu tư cổ phiếu khác, về việc đầu tư vào cổ phiếu nào, đây là bí mật kinh doanh, không thể lộ ra.
Trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua, cổ phiếu công ty đã bán được một nửa, về phương diện bất động sản kia, từ lúc Lưu Minh Chương quay về Hồng Kông đã có tin tức, hai người lại cùng ưng thuận, khiến Minh Chương bớt phải liên hệ những người khác. Có Minh Chương trở về hỗ trợ, việc bán tháo cổ phiếu càng lúc càng nhanh…
- Reng reng. Điện thoại trong biệt thự vang lên.
Lục Thiếu Hoa vẫn giữ nguyên tư thế ngồi tại chỗ, tay cầm điện thoại để bên tai, hai mắt còn nhìn chằm chằm vào tivi, hoàn toàn không vì chuông điện thoại mà mất tập trung. - A lô.
- Anh là Minh Chương, cổ phiếu công ty đã bán đổ bán tháo xong rồi, kế tiếp nên làm gì bây giờ? Giọng Lưu Minh Chương vang lên.
Lục Thiếu Hoa không mở miệng, ngẫm nghĩ một chút, hiện tại còn thời gian ba ngày, hắn miễn cưỡng nói: - Đem toàn bộ số vốn công ty chuyển tới ngân hàng đi thôi.
Dựa vào trí nhớ, lúc này thị trường chứng khoán Nhật Bản đang phồn thịnh, tuy là tình hình rất tốt, nhưng vẫn chưa tới thời điểm ra tay thật sự. Tới đó sớm có hai mục đích, thứ nhất là bất động sản, thứ hai còn lại là cấp một ít tiền cho những người môi giới chứng khoán này luyện tập, làm quen một chút với thị trường.
- Được rồi, tôi đang bắt đầu chuyển đi.
- Ừ! Ngày mốt, cũng chính là ngày 29, anh và Lý Vân Thanh ghé em một chút, em có một số việc phải thu xếp. Lục Thiếu Hoa nói giọng có vẻ miễn cưỡng, hai mắt vẫn dán vào tiết mục trên tivi như cũ.
- Được. Phía bên kia dây nói, Lý Minh Chương nhíu nhíu mày, vẻ mặt nghi vấn. Y thầm nghĩ, mọi sự đều đã sắp xếp chuẩn bị, thật sự không nghĩ ra còn quên cái gì nữa, tuy nhiên nếu Lục Thiếu Hoa nói có việc sắp đặt, y chỉ có thể làm theo lời Lục Thiếu Hoa, về phần là chuyện gì, rốt cuộc đến lúc đó sẽ thấy.