Sáng sớm tinh mơ mặt trời từ từ mọc lên. Ánh sáng chiếu qua khung cửa làm cả căn phòng bừng sáng. Công trường xây dựng gần đây cũng đúng giờ mở cửa, máy móc ầm ầm vang lên. Lục Thiếu Hoa mở to mắt, nghe tiếng máy móc vận chuyển, nhìn bên ngoài thấy sáng trưng mới thì thào tự nói: “ Một ngày mới nữa lại bắt đầu.”
Sau khi rửa mặt xong, Lục Thiếu Hoa quay đầu nhìn về phía phòng ngủ của Lục Gia Huy, thấy y vẫn đang ngủ say, cũng không đành lòng quấy rầy, dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm nên cứ để cho chú ấy ngủ. Hắn lặng lẽ mở cửa chính, lắc mình mà ra, rồi lại chậm rãi đóng cửa lại, không gây một tiếng động nào.
“ Hi! Không khí thật là trong lành” Ngồi trên lưng ngựa, Lục Thiếu Hoa hít một hơi, toàn thân thấy thoải mái, ở những năm tám mươi, công nghiệp chưa phát triển, không khí không bị ô nhiễm, không như thế kỷ hai mốt bị ô nhiễm nghiêm trọng, không khí tự nhiên cũng tốt cho thế hệ sau.
Đón sáng sớm rực rỡ, buông tất cả những gánh nặng chật chội trong lòng, rồi đi dạo ra phía đầu đường, hắn vô tình đi tới văn phòng tập đoàn Khang Giai. Tập đoàn này chỉ mới thành lập được sáu năm, có lẽ bây giờ không thể gọi là tập đoàn, bởi ở niên đại này, chỉ có thể xem như đây là một nhà xưởng sản xuất tivi, không giống như kiếp trước, nó đã phát triển thành một tập đoàn lớn với nhiều công ty con, vả lại còn liên tục là một trong bốn tập đoàn mạnh nhất trong nước trong nhiều năm.
Khi Lục Thiếu Hoa tới gần cửa nhà xưởng, tên bảo vệ ngăn không cho hắn vào, cùng đường cuối cùng hắn cũng chỉ có thể ở bên ngoài quan sát. Nhà xưởng sản xuất tivi này chỉ có mấy gian, hắn không thể tưởng tượng được là chỉ trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi, từ mấy gian nhà xưởng nơi này lại có thể biến thành nhà cao tầng, sản phẩm lại nổi tiếng trên khắp mọi nơi trên cả nước, mà lại là một thương hiệu chất lượng nổi tiếng.
Lắc lắc đầu vứt bỏ ý nghĩ trong lòng, hắn xoay người chuẩn bị quay về cửa hàng, nhưng vừa mới bước được hai bước, đột nhiên ở sau lưng hắn bỗng có tiếng tên bảo vệ cười nhạo. Lục Thiếu Hoa nghĩ tên bảo vệ đó cười nhạo mình, vì thế hắn dừng lại, quay đầu, mới biết không phải hắn ta cười mình mà là một người trẻ tuổi, nhìn qua chỉ tầm hai mươi.
Lục Thiếu Hoa nhìn người trẻ tuổi đang bị tên bảo vệ cười nhạo, thoạt nhìn anh ta rất bình thường, bộ quần áo phụ trợ lại càng làm tôn lên thân hình to khỏe, nhưng Lục Thiếu Hoa nhìn kỹ anh ta thấy không hề bình thường. Bởi vì khi đi, mỗi bước đi của anh ta đều có khoảng cách đều nhau. Mắt nhìn thẳng phía trước, ưỡn ngực khi nói, trên mặt toát lên vẻ nghiêm trang. Người này nhất định là xuất thân từ quân nhân. Từ ‘Quân nhân’ gây ấn tượng mạnh đối với Lục Thiếu Hoa, quân nhân đại biểu cho cái gì, họ bảo vệ cho quốc gia, mỗi lần thiên tai, xông vào đầu tiên mãi mãi là quân nhân, là bọn họ hi sinh máu thịt để bảo vệ cho mạng sống và tài sản cho nhân dân, cho an toàn quốc gia.
Khi nhìn thấy người ‘quân nhân’, Lục Thiếu Hoa đứng thẳng người, khép hai chân, hướng về phía anh ta chào một cách kính cẩn theo nghi thức quân đội. Không biết có phải là do thói quen nghề nghiệp hay không mà người quân nhân kia cũng dừng chân, đáp lễ lại, sau đó hướng về phía Lục Thiếu Hoa hỏi: - Anh thấy em còn ít tuổi, sao lại nhìn anh cúi chào?
- Bởi vì em rất kính trọng quân nhân. Lục Thiếu Hoa nghiêm túc nói.
- Phải anh từng là quân nhân. Người quân nhân đó nhìn về phía xa xăm nói, rồi lại hướng về phía Lục Thiếu Hoa hỏi: - Sao em biết anh là quân nhân?
- Tư thế bước đi. Lục Thiếu Hoa chỉ dùng bốn chữ đơn giản để trả lời.
- Hahahah, vậy hả, bước đi như thế đã thành thói quen. Nói tới đây, người quân nhân vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Thiếu Hoa kính một lễ: - Cảm ơn em đã kính trọng quân nhân, nhưng anh giờ không còn là quân nhân nữa.
- Không cần cảm ơn đâu. Quân nhân đáng được kính trọng, nhưng em thấy anh không giống một quân nhân bình thường? Kỳ thật Lục Thiếu Hoa đã sớm nhận ra người này không phải là quân nhân bình thường. Bình thường quân nhân bước đi không theo quy tắc, có thể do người này đã phải chịu huấn luyện quá nghiêm khắc. Lục Thiếu Hoa vừa nói như vậy, người quân nhân đột nhiên thay đổi sắc mặt, lùi ra phía sau cảnh giác, tư thế chuẩn bị tấn công.
- Không cần căng thẳng như vậy đâu. Em không có ác ý, chỉ là em tò mò quân nhân như anh sao lại làm trong nhà xưởng? Lục Thiếu Hoa nhìn thấy người quân nhân làm tư thế tấn công, biết hắn đã đoán đúng, anh ta không phải quân nhân bình thường, mà ở kiếp trước người ta hay gọi là ‘cỗ máy giết người’ bộ đội đặc chủng.
- Ai da, một lời thì khó nói hết lắm. Vị quân nhân thở dài một hơi, cũng không quản trên mặt đất bẩn hay sạch, vẻ mặt chán chường ngồi luôn tại chỗ.
Nhìn thấy người ‘quân nhân’ ngồi xuống, Lục Thiếu Hoa cũng không ngại ngồi xuống theo. Hắn biết người này nhất định có chuyện xưa, bằng không sẽ không lộ ra vẻ mặt như vậy. Trong lòng hắn nghĩ nếu muốn thực hiện được kế hoạch sau này nhất định phải mời được người tài, mà không tầm thường như bộ đội đặc chủng thì hắn cũng đang cần, dù sao cũng an toàn cũng lớn hơn hết thảy thôi.
Lục Thiếu Hoa và người quân nhân ngồi đối diện nhau. Anh ta như trở lại cuộc sống trong quân đội, chiến hữu ngồi vây quanh một chỗ nói chuyện phiếm, đùa giỡn. Anh ta cũng không biết tại sao Lục Thiếu Hoa lại cho mình cảm giác này, có lẽ bởi vì anh ta nhớ cuộc sống trong quân đội. Tuy nhiên vào hoàn cảnh này, anh ta muốn đem tất cả những gì chôn giấu trong lòng ra nói hết cho một đứa nhỏ không đến mười tuổi, vẻ mặt biến đổi không ngừng.
Lục Thiếu Hoa nhìn thấy tất cả mọi chuyện, hắn lẳng lặng ngồi một chỗ, để mặc cho người quân nhân nhớ lại. Hắn biết nếu y tự nguyện y sẽ mở miệng nói chuyện, nếu không muốn thì có hỏi y cũng không nói.
Không quá một hồi, người quân nhân kia hít sâu một hơi, giống như là kiên quyết ra một quyết định, từ từ mở miệng nói: - Ai da, trước kia anh tham gia trong quân ngũ, nhưng vì mắc sai lầm nên bị khai trừ khỏi quân tịch, đi theo bộ đội nên cái gì cũng không biết, chỉ có thể tìm một nơi để sống tạm, nhưng tới đây không bao lâu thì…Ôi thôi! Vừa rồi như em vừa thấy đấy.
Lục Thiếu Hoa chăm chú nghe, tuy rằng y chỉ nói ngắn gọn mấy câu, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của một quân nhân bị khai trừ quân tịch. Có khi đối với họ danh dự còn quan trọng hơn cả mạng sống. Một khi đã bị khai trừ khỏi quân tịch thì cả đời sẽ phải mang một vết nhơ, nếu không phải là người tin tưởng thì không bao giờ nói ra.
- Em có thể gọi anh là anh Hai được không? Lục Thiếu Hoa cũng không biết vì sao vị quân nhân này sẽ tin hắn, nhưng để kéo gần quan hệ, hắn thử hỏi một câu.
- Ừ
- Haha. Anh Hai đừng quá bi quan, mọi chuyện không phải là đã qua rồi sao? Quan trọng là hiện tại sống tốt. Lục Thiếu Hoa an ủi nói.
- Ừ! Em nói như vậy anh mới nhớ đến, anh còn phải đi tìm việc nữa. Được rồi, không nói chuyện với em nữa, anh phải đi đây. ‘ Quân nhân’ nghe được Lục Thiếu Hoa nói đến công việc, lúc này mới nhớ tới hiện tại hắn cũng đang thất nghiệp, vội vội vàng vàng nói.
- Ấy anh Hai, anh chờ một chút, hay là đến nhà em giúp một tay đi. Lục Thiếu Hoa chính là chờ để nói những lời này. Hắn mất nửa ngày chính là để lôi kéo anh ta, dù sao hiện tại bán vải, ba người bọn họ cũng quá bận rộn.
- Nhà em? Làm gì?
- Haha, gần đây nhà em vận chuyển vải xuống dưới Thâm Quyến để bán, kinh doanh rất tốt, em và hai chú đều rất bận rộn, cho nên muốn tìm thêm nhiều người giúp đỡ, không biết anh có muốn đi hay không?
- Ừ được rồi, dù sao cũng hợp với em, chỉ cần có cơm ăn thì anh sẽ đi. ‘Quân nhân’ trầm tư một hồi rồi mới nói. Anh ta nói là rất hợp ý với Lục Thiếu Hoa nhưng trong lòng thực ra lại rất tò mò về hắn.
- Hahaha, nếu em đã gọi anh một tiếng anh Hai thì em chỉ đãi anh thôi, tiền lương thì có nhiều trả nhiều, ít trả ít. Đi thôi, quay về cửa hàng nghỉ ngơi một ngày, tối mai mới bắt đầu làm. Lục Thiếu Hoa sang sảng nói.