Thương Trường Đại Chiến

Quyển 1 - Chương 24: Về nhà



Trên xe đò đi vội trong đêm, Lục Thiếu Hoa nhắm mắt nghỉ ngơi bên cửa sổ. Trong đầu hắn không ngừng nghĩ làm thế nào để thực hiện ý tưởng mà hắn nghĩ đến, nếu hắn thành công, vậy không khác “Tay không bắt giặc” nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không có cách, chỉ có thể thở dài: “ Úi cha! Lấy bất biến ứng vạn biến đi."

Ánh mặt trời đã xua đi màn đêm, từ phía Đông mặt trời dần nhô lên, Lục Thiếu Hoa ngồi trên ghế dựa đứng lên vươn vai rồi nói:
- Ái chà, xương cốt sắp rã hết rồi.
Sau đó mới nhìn Trần Quốc Bang ngồi bên cạnh hắn, lúc này anh ta vẫn đang ngủ say, thế rồi lại than:
- Đã từng là lính thật không giống người bình thường, ngay cả hoàn cảnh như thế này mà vẫn ngủ ngon vậy.

-Anh ! Dậy đi, sắp đến nơi rồi.
Xe đò sắp đến nhà ga gần nhà, Lục Thiếu Hoa đành phải đánh thức Trần Quốc Bang dậy.

Trần Quốc Bang vừa bị đánh thức:
- Ai, nhanh đến nơi vậy.
Anh ta không biết từ lúc lên xe đến giờ đã ngủ gần 10 tiếng rồi, có thể nói là ngủ cả chặng đường luôn.

Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu, trong lòng hắn thật hết chỗ nói với Trần Quốc Bang, hắn nghĩ thầm: “có lẽ mấy ngày này đem anh ta theo mệt chết đi.”

Lúc xe đò gần đến nhà ga, Lục Thiếu Hoa cầm hành lý ở phía dưới chuẩn bị xuống xe. Kỳ thực chuyến đi cũng không dễ dàng gì, để hành lý ở dưới chỗ ngồi, không phải vì chỗ ngồi cứng, mà là bên trong còn mấy nghìn tệ, hắn sợ bị trộm lấy lúc tối hắn ngủ. Sống những năm đó, mấy nghìn tệ là tương đối lớn tương đương với vài vạn tệ ở thế kỷ 21, nếu như bị mất trộm thì không phải là chuyện nhỏ đâu.

Tay xách hành lý đi xuống cửa xe đò, hít một hơi thật sâu, đầu óc tỉnh táo trở lại.
- Vẫn là không khí ở quê nhà trong lành hơn cả mà! Anh, đi, chúng ta về nhà thôi....

Lúc đi vào cổng làng, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Lục Thiếu Hoa trong lòng vô cùng xúc động, tuy mới xa nhà hơn một tuần, nhưng lúc này như đã đi một năm vậy, hắn không khỏi tự hỏi chính mình. “ Vì sao mà kiếp trước có thể rời nhà mấy chục năm không trở lại chứ?”

Một người nông dân khi nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, lấy làm ngạc nhiên
- Ồ, ‘Tiểu Thần Đồng’ về rồi à, không phải nghe nói cậu lên thành phố sao?

-Ha hả, là bác ạ, cháu vừa mới về.
Lúc này Lục Thiếu Hoa mới lấy lại tinh thần, lễ phép chào hỏi.

- Ha ha ha, hóa ra là vừa mới về, nhà các cháu thật là, thu mua toàn bộ vải ở quanh thôn, bố cháu đột nhiên biến thành ‘vua quả vải.
Người nông dân hắn gọi là bác cười toe toét nói.

- Đâu có, đâu có, kiếm không được mấy đồng.
Lục Thiếu Hoa ‘khiêm tốn’ nói. Người nông dân là vậy, tính tình thẳng thắn, nói cái gì cũng không lòng vòng, có cái gì nói cái đấy.

- Ha hả, được rồi, bác đi làm vườn đây, cháu về nghỉ ngơi đi, nhìn mắt cháu đỏ đỏ kìa, hẳn là mệt lắm rồi.
Bác nông dân thật thà cười cười nói.

- Dạ, chào bác, có thời gian sang nhà cháu chơi nhé.

- Sẽ đến, sẽ đến...

Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang đi một mạch về đến nhà, trên đường gặp không ít người nông dân có quen biết, hắn đều lễ phép chào hỏi họ, mà những nông dân ở đó nói đến nhiều nhất là “ Tiểu Thần Đồng”, “ Vua quả vải” hai câu nói này khiến hắn có chút miễn cưỡng, mà theo sau là Trần Quốc Bang mặt lạnh lùng nhìn mọi thứ.

- Mẹ, con đã trở về.
Lục Thiếu Hoa còn chưa đi vào cửa, đã vọng vào phòng gọi.

Trần Lệ trong phòng nghe thấy tiếng gọi liền chạy ra, hốc mắt đỏ đỏ nhìn Lục Thiếu Hoa, chạy lại ôm hắn vào lòng, sờ chỗ này sờ chỗ kia, làm Trần Quốc Bang đứng bên cạnh không khỏi bật cười. “Ha ha”

Lục Thiếu Hoa lúc này xấu hổ, trong lòng vô cùng buồn bực, hắn không nghĩ Trần Lệ sẽ có động tác như vậy, hắn nghĩ thầm: “Không phải xa nhà hơn một tuần thôi mà, không đến nỗi thế chứ?”

Bị Trần Quốc Bang cười, Trần Lệ cũng tỉnh lại, mới buông Lục Thiếu Hoa ra hỏi
- Vị này chính là?

- Ha hả, để con giới thiệu một chút, đây là mẹ em. Mẹ, đây là Trần Quốc Bang, ông anh con quen ở Thâm Quyến.
Sau khi hắn giới thiệu xong, thì đứng đó xem kịch hay, cũng là nghĩ cách trả thù Trần Quốc Bang vừa cười lúc nãy.

Quả nhiên, Trần Quốc Bang ấp a ấp úng nửa ngày không biết phải xưng hô thế nào với Trần Lệ. Nếu là anh của Lục Thiếu Hoa, vậy phải gọi Trần Lệ là ‘Mẹ’, nhưng gọi mẹ mà tuổi thì cũng kém vài tuổi, nếu như gọi Trần Lệ là chị thì anh ta lại là anh của Lục Thiếu Hoa, như vậy vai vế có chút không bình thường.

Tuy nhiên cuối cùng là Trần Lệ cứu nguy.
- Ha hả, chúng ta mỗi người một cách, đừng để ý đến trên dưới này nọ, nếu tôn trọng tôi thì gọi tôi là chị đi.

- Ai, chị, chị gọi em là Quốc Bang đi.
Có Trần Lệ cứu nguy, lúc này anh ta mới tốt hơn.

-Ha hả, vậy được rồi, vào đi thôi, đừng đứng mãi ở cửa thế.
Trần Lệ cười cười nói.

Thế nhưng Lục Thiếu Hoa vừa mới bước vào cửa, đằng sau có tiếng gọi to.
- Mẹ nó, nhanh ra bến xe lấy tiền, bằng không xe sắp đi rồi.
Nghe tiếng đấy, Lục Thiếu Hoa chỉ biết là cha hắn - Lục Gia Diệu, liền dừng chân quay lại nhìn ông, nhưng ông ta dường như rất vội vàng, căn bản không có chú ý đến Lục Thiếu Hoa cũng thế.

Nhìn vẻ mặt vội vàng của Lục Gia Diệu, hắn cũng không đành, thế nên gọi.
- Cha!

-Biết rồi, biết rồi, tôi nói mẹ nó mà, bà nhanh ra bến xe.. A, Thiếu Hoa, con về lúc nào?
Lục Gia Diệu vốn muốn nói “Con còn ngây ra đó làm gì.” Nhưng chưa nói hết ông mới chú ý đến hai người đứng, không phải Lục Thiếu Hoa còn có thể là ai.

- Con vừa về.
Lục Thiếu Hoa liếc mắt Lục Gia Diệu rồi nói. Sau đó lại giới thiệu một lượt Lục Gia Diệu với Trần Quốc Bang, tuy nhiên có Trần Lệ là ví dụ, Trần Quốc Bang không phải ấp úng nữa, liền gọi
-Anh.

- Được rồi, được rồi, vào nhà đi, đừng đứng ở cửa nữa.
Lục Gia Diệu nói liên tục, mới đón Trần Quốc Bang vào nhà.

Vừa mới ngồi vào chỗ, Lục Gia Diệu dường như nhớ tới cái gì, lúc này mới hỏi Lục Thiếu Hoa
- Thiếu Hoa, lần này về con có mang tiền về không?

Lục Gia Diệu không hỏi thì Lục Thiếu Hoa gần như đã quên việc này, liền mở túi hành lý lấy tiền đưa cho ông.
-Bố, đây là năm nghìn tệ, bố cầm đi.

Lục Gia Diệu cầm tiền sung sướng đứng dậy, đi ra phía cửa, tuy nhiên vừa mới bước đi dường như nhớ tới cái gì, quay lại hỏi Trần Quốc Bang
- Quốc Bang, cậu ngồi chơi, tôi đi mua vải đây, bố mẹ tôi đang đợi tôi mang tiền đến, tối về anh em ta uống vài chén.

- Ha hả, không cần đâu, hay để em đi cùng.
Trần Quốc Bang nghe thấy Lục Gia Diệu đi mua vải, liền đứng dậy nói.

- Ai nha, không cần. không cần, vội làm gì, hai người mới xuống xe, cần phải nghỉ ngơi, thôi nhé, có gì để tối nói.
Lục Gia Diệu vừa nói vừa đi ra cửa.

- Ha hả, cậu không cần phải để ý đến ông ấy, ông ấy là vậy đấy, ở nhà nghỉ ngơi đi.
Nhìn thấy Lục Gia Diệu đi vội vàng, Trần Lệ thấy có chút gì đó không lịch sự, liền nói.

- Vâng, em nghe chị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.