Trương Hải Hâm và Lý Tiểu Phi tới Thâm Quyến được một ngày. Tới ngày thứ hai thì Hắc Lang và Lão Chuột cũng vội vàng chạy tới Thâm Quyến, khiến Trần Quốc Bang, Trương Hải Hâm và Lý Tiểu Phi vui mừng vô cùng, dù sao thì bọn cũng đã mấy năm liền không được gặp nhau, giờ lại được tụ tập lại bên nhau, sao có thể không vui được chứ?
Qua sự giới thiệu của Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa cũng biết được tên thật của hai người. Hắc Lang tên thật là Đỗ Hiểu Phong, là một nhân vật khá dũng mãnh ở trong quân đội, tính cách rất gian xảo, cái tên Hắc Lang cũng từ đó được sinh ra. Còn tên thật của Lão Chuột là Phương Gia Sinh, vì dáng y hơn thấp, nhỏ con nên mới để mọi người gọi là Lão Chuột, nhưng y lại không hề yếu đuối như chuột, ngược lại, y thâm độc, khiến ai cũng phải nể y vài phần.
Lục Thiếu Hoa không hề có dám có chút nghi ngờ nào về thực lực của mấy người mà Trần Quốc Bang gọi tới. Những người xuất ngũ từ bộ đội đặc chủng đó thì không phải là những kẻ vô dụng, một chút tài nghệ cũng không có, đương nhiên, năm người bọn họ tụ tập lại với nhau là điều đáng để chúc mừng. Vì vậy buổi trưa hôm Đỗ Hiểu Phong và Phương Gia Sinh tới, bọn họ lại tới quán ăn Ông Văn Đức đập phá bữa nữa.
Lục Xương tỏ vẻ nghi ngờ mục đích tới đây của mấy người Trương Hải Hâm, anh ta không hiểu tại sao Lục Thiếu Hoa lại gọi nhiều người tới giúp như vậy, nhưng anh ta cũng không hỏi, anh ta biết Lục Thiếu Hoa làm như thế chắc chắn là có cách nghĩ của hắn, anh ta cũng luôn đợi một lời giải thích từ Lục Thiếu Hoa.
Hôn nay, cửa hàng chỉ còn có hai người là Lục Thiếu Hoa và Lục Xương, những người khác đều đã đi nghỉ cả rồi. Lục Thiếu Hoa cũng biết Lục Xương nghi ngờ nhưng hắn vẫn chưa có cơ hội nào để giải thích với Lục Xương. Hôm nay chỉ có hai người, hắn nghĩ nên giải thích rõ những thắc mắc trong lòng Lục Xương.
- Chú Út, có phải chú thắc mắc tại sao cháu lại gọi nhiều người tới đây giúp như vậy không? Lục Thiếu Hoa không trực tiếp giải thích với Lục Xương, mà hắn lại vòng sang tìm hiểu tâm trạng hiện nay của Lục Xương.
- Ừ, chú cũng biết cháu làm thế này là có cách nghĩ của cháu, nhưng chú thực sự không hiểu, tại sao cháu phải gọi tới bốn người qua đây? Lục Xương dừng công việc lại, bình thản hỏi.
- Hì hì, chú út, chắc chú cũng thấy bốn người bọn họ không phải là những người bình thường, phải không ạ? Lục Thiếu Hoa không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lục Xương mà đặt câu hỏi ngược lại.
- Có chút đặc biệt, nhưng lính có thân hình khỏe mạnh là chuyện bình thường thôi mà. Lục Xương chỉ phán đoán qua bề ngoài nói.
- Sai, bọn họ không phải là những người lính bình thường, kể cả anh Trần Quốc Bang. Lục Thiếu Hoa phản đối nói.
- Hì hì, đều là lính cả thì có gì mà khác chứ. Có thể nói Lục Xương không hề hiểu chút gì về người lính, anh ta chỉ nghĩ đơn thuần lính là lính, chẳng có gì khác biệt ở đây cả.
- Không, lính cũng có nhiều loại, trong quân đội có một đội ngũ lính rất ưu tú, họ được gọi là “lính đặc chủng”, hay còn gọi là “đặc công”, vì mỗi người trong số họ đều tình luyện một kỹ năng khác nhau, vì thế thông thường bọn họ sẽ làm những nhiệm vụ đặc biệt cơ mật mà người thường không thể biết được. Vì thế nên bọn họ mới không được mọi người biết đến, mà năm người bọn họ đều là “lính đặc chủng” mới xuất ngũ cả. Lục Thiếu Hoa nói tới đây thì dừng lại, hắn muốn cho Lục Xương thời gian tiếp nhận chuyện này.
- Cái gì, lính đặc chủng? Lục Xương rất ngạc nhiên, anh ta không nghĩ quân đội cũng có sự phân cấp, anh ta vốn chỉ nghĩ rằng trong quân đội thì chỉ có hai cấp là quân nhân và binh lính, chứ hắn không nghĩ rằng còn có cái gọi là “lính đặc chủng”. Cùng với ngạc nhiên anh ta càng cảm thấy khó hiểu hơn nữa là tại sao Lục Thiếu Hoa lại biết nhiều như thế.
- Đúng vậy, là “lính đặc chủng”, có lẽ chú Út vẫn chưa biết, lần này khi cháu về nhà, lúc thu hoa quả, có bốn tên “Xã hội đen” tới làm loạn, nhưng tất cả bọn chúng đều bị anh Trần Quốc Bang hạ gục chỉ chưa tới mười giây, không phải gãy chân thì cũng là gẫy tay. Lục Thiếu Hoa lại ném cho Lục Xương một quả bom với sức công phá khủng khiếp, khiến toàn bộ hệ thần kinh của anh ta đều chấn động.
Kinh hoàng! Lại là một sự thật khiến anh ta khó có thể chấp nhận được, chỉ không tới mười giây đã hạ gục bốn tên, đây là khái niệm gì thế này, trong lòng Lục Xương, chỉ có kẻ không phải là “người” mới có thể làm được việc như thế này.
Lục Thiếu Hoa ném xong quả bom lại thong thả nói: - Chú Út, bây giờ việc kinh doanh của nhà ta càng ngày càng lớn, chuyện phiền toái sẽ ngày một nhiều, cháu chỉ vì muốn đề phòng bất trắc, hơn nữa, hiện nay chúng ta cũng đang thiếu người, còn bọn họ lại là những người xuất ngũ ra, nhân cách, con người mọi phương diện đều có thể tin tưởng được.
- Ừ, cháu nói thế cũng có lý, hiện chúng ta đang rất thiếu người, hơn nữa, chú cũng không thể suốt ngày bận rộn thế này được. À, phải rồi, chú quên không nói với cháu, chú đã đi tìm Lão Cữu rồi, Lão Cữu đã tìm được mối quan hệ rất tốt, hai tháng sau là chú có thể đi làm ở Ủy ban nhân dân huyện rồi, còn về việc làm gì thì đến giờ vẫn chưa quyết định Lần đó sau khi nói chuyện với Lục Thiếu Hoa xong thì Lục xương quyết định không đi dạy học nữa, do đó sau khi tốt nghiệp trở về nhà không lâu liền đi tìm ông bác họ hàng xa nhà, nói anh ta không muốn đi dạy học nữa, nhờ bác tìm mối quan hệ nào đó để hắn làm việc trong Ủy ban nhân dân Huyện.
- Thật ạ? Lục Thiếu Hoa nghĩ rằng mình nghe nhầm, hắn đang đau đầu chuyện của chú Út này, không ngờ rằng chú lại quyệt định như thế.
- Ừ, là thật, có điều chú vừa đi làm, chức vụ không được cao cho lắm. Lục Xương gật đầu khẳng định, nhưng nói đến chức vụ thì có vẻ cau cau mày, dường như có chút hơi lo lắng.
- Ha ha ha, chú Út, làm việc gì thì cũng phải bắt đầu từ con số không mà. Lục Thiếu Hoa vừa nói, vừa thầm nghĩ trong lòng: “Chú Út, cho cháu thời gian ba năm, ba năm sau cháu sẽ dọn cho chú con đường thẳng tiến mà không cần phải lo nghĩ gì.
- Yên tâm đi, chú đã chọn con đường này thì nhất định sẽ theo tới cùng. Trong chốc lát, Lục Xương dường như đã tìm lại được tự tin, anh ta nắm chặt tay nói.
- Hì hì, vậy mới là chú Út của cháu chứ. À, đúng rồi, chú Út, vào quan trường, đặc biệt là lúc mới vào, nhất định phải nghe nhiều, xem nhiều và nói ít đó. Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ nghiêm túc nói. Kiếp trước Lục Thiếu Hoa cũng hiểu đôi chút về nguyên tắc trong quan trường. Trong quan trường điều quan trọng nhất là chọn đúng đội ngũ cho mình, nếu chọn sai thì tiền đồ coi như xong.
- Nghe nhiều, xem nhiều, nói ít! Lục Xương lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại câu nói của Lục Thiếu Hoa.
- Đúng, đây chính là nguyên tắc trên quan trường, chủ yếu là phải chọn đúng đội cho mình, nếu chọn sai thì tiền đồ của mình sẽ bị chặn ngay. Lục Thiều Hoa tuy nói có chút nghiêm trọng nhưng đây chắc chắn không phải là chuyện đùa mà là sự thật một trăm phần trăm. Nhưng hắn không hề có chút lo lắng gì về tiền đồ của Lục Xương, chỉ cần anh ta nghe nhiều, xem nhiều, nói ít, kiên trì tới ba năm sau thì tiền đồ của anh ta sẽ rất sáng sủa.
- Ừ, chú Út sẽ nghe lời cháu, nghe nhiều, xem nhiều, nói ít. Tuy Lục Xương có hơi bị Lục Thiếu Hoa dọa khiếp, nhưng anh ta biết Lục Thiếu Hoa nói những nói này chỉ là để cảnh báo anh ta thôi.
- Ha ha, chú Út, chú cứ nghe theo lời cháu mà làm là được rồi. Lục Thiếu Hoa biết Lục Xương hiểu ý nghĩa thật của câu nói này nên mới yên tâm hạ bộ mặt nghiêm túc xuống cười hì hì nói.
- Hừ, tiểu quỷ, cháu thông minh! Lục Xương nhìn dáng vẻ người lớn của Lục Thiếu Hoa thì nhịn không được, gõ đầu hắn nói.
- Ai da, đánh ngốc cháu bây giờ. Lục Thiếu Hoa dỗi nói, rồi như vừa nhớ lại điều gì, nói tiếp: - Chú Út, chú không hỏi cháu chuyện tiền vốn vận chuyển hoa quả lần trước sao?
- Đúng rồi, cháu không nói chú cũng quên mất, thế cháu làm thế nào thế, chẳng có bao nhiêu tiền mà sao cháu mua được nhiều hoa quả như thế? Lục Xương lúc này mới nhớ tới chuyện này, anh ta quả thật đã tận mắt chứng kiến một lượng hoa quả lớn được chuyển xuống cơ đó.
- Ha ha! Lục Thiếu Hoa cười hì hì nói, sau đó kể chuyện xảy ra lúc về nhà cho Lục Xương nghe.
- Lục Xương càng nghe càng ngạc nhiên, vẻ mặt biến đổi liên tục, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ trên trán hắn, đợi Lục Thiếu Hoa kể xong, miệng anh ta chỉ thốt ra hai từ: “Cao thủ”