Sáng ngày thứ hai, Lục Thiếu Hoa thức dậy thì đồng hồ đã điểm bảy giờ, nhìn trên giường Trần Quốc Bang thì phát hiện anh ta đã đi đâu mất. Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm anh ta đi đâu, rửa mặt qua loa rồi trở về giường ngồi trầm tư suy nghĩ.
Lục Thiếu Hoa biết hôm nay là một ngày quan trọng, bởi vì hôm nay đã là thứ sáu ngày 16 tháng 10, ngày mai và ngày kia chính là hai ngày nghỉ, mà đợi cho đến ngày 19 khai trương thị trường cổ phiếu sẽ tụt giảm liên tiếp như uống thuốc sổ. Đó là lý do Lục Thiếu Hoa phải bắt tay vào làm ngay ngày hôm nay, nhưng hiện tại Trần Quốc Bang vẫn kè kè bên hắn, nếu hắn đến sở giao dịch chứng khoán thì với sự thông minh của Trần Quốc Bang, y sẽ không thể không đoán ra, đến lúc đó nhất định sẽ ngăn cản hắn.
Vốn Lục Thiếu Hoa cũng không định gạt Trần Quốc Bang lâu, chỉ cần y đừng biết trước ngày 19 là được, đến lúc đó cho anh ta biết thế nào cũng bị những tờ giấy bạc kia làm cho hoa mắt, làm gì còn ngăn cản nữa. “Không được! Phải nghĩ cách để cách ly Trần Quốc Bang.” Trong đầu Lục Thiếu Hoa nghĩ, nếu không cách ly Trần Quốc Bang hắn sẽ không có cơ hội ra tay.
“Nhưng phải cách ly như thế nào đây?” Lại là một vấn đề khó cho Lục Thiếu Hoa. “Ừ, không được, à, như vậy cũng đúng…” Trong đầu hắn vin đủ cớ khác nhau, nhưng vừa định khởi xướng lại bị một giọng nói khác gạt bỏ.
“Kẹt” một tiếng mở cửa khiến Lục Thiếu Hoa đang trầm tư cũng phải định thần, nhìn về hướng cửa mới biết Trần Quốc Bang đã trở lại. - Anh Hai, anh đi đâu sớm thế?
- Ha ha, anh đi quanh đây dạo một vòng hít thở không khí trong lành. Sáng sớm nay thời tiết thật đẹp, buổi chiều có thể sẽ có thay đổi. Trần Quốc Bang nói không ngừng, tuy nhiên sau khi nói đến thời tiết cũng không quên nhắc Lục Thiếu Hoa muốn ra ngoài thì đi mau, bởi anh ta vừa ở ngoài thấy thời tiết có vẻ bất thường.
Thấy Trần Quốc Bang vừa nói như vậy, trong đầu Lục Thiếu Hoa lóe lên một ý tưởng, cuối cùng hắn nghĩ đến một người để kiếm cớ tách khỏi Trần Quốc Bang. - A, vậy chúng ta ăn xong bữa sáng thì đi chơi, chiều trở về khách sạn nghỉ ngơi đi.
- Ừ. Đối với Trần Quốc Bang cũng thích thú không kém, nếu tìm một nơi yên tĩnh cho anh ta ở thì anh ta càng vui, nhưng hiện tại anh ta không có lựa chọn, đi theo Lục Thiếu Hoa đến Nhật Bản, anh ta cũng phải đi cùng, sợ có gì ngoài ý muốn, đến lúc đó anh ta cũng không giải thích được với Lục Gia Diệu.
Ba người ăn xong bữa sáng thì đi dạo ngay trên phố Tokyo, kỳ thật cái gọi là xuất ngoại du lịch đơn giản chính là ở điều đó, so với sự sầm uất của đường phố thì đi dạo mua sắm cũng chính là du lịch danh lam thắng cảnh. Mà Lục Thiếu Hoa đến Nhật Bản cũng không phải là vì du lịch mà đến , hắn là vì khủng hoảng chứng khoán mà đến.
- Trời ơi! Mệt chết , đi không nổi. Đi dạo đến hơn mười giờ, Lục Thiếu Hoa quả thật hơi mệt mỏi, không nghĩ phải đi bộ bằng hai chân.
- Mệt mỏi thì về đi, dù sao cũng không có gì hay. Có thể tìm cơ hội trở về, Trần Quốc Bang rất thích ý, cho nên gần như Lục Thiếu Hoa vừa kêu mệt, anh ta không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp đề nghị trở về.
- Ừ! Vậy trở về đi. Lục Thiếu Hoa ý không muốn ở chỗ này, ngược lại hắn muốn trở về sớm một chút.
Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang đều đề xuất phải đi về, Lưu Minh Chương đương nhiên không có ý kiến gì, liền chặn một chiếc Taxi, xì xồ tiếng Nhật với lái xe, sau đó mới mời bọn Lục Thiếu Hoa bọn ngồi lên xe.
"Taxi" đã không mất nhiều thời gian để đưa Lục Thiếu Hoa tới khách sạn. Họ cất những đồ đã mua từ buổi sáng vào trong phòng, đi ra ngoài, tới nhà hàng đêm hôm qua. ... (đi đến nhà hàng tất nhiên là để ăn cái gì rồi, mệt mỏi cũng phải ăn cái gì chứ.)
Ăn no rồi, bộ ba trở về khách sạn, Trần Quốc Bang mở cửa rồi né người sang bên, sẵn sàng cho Lục Thiếu Hoa đi, nhưng một hồi không thấy Lục Thiếu Hoa đi vào, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn. - Anh Hai, anh đi nghỉ ngơi đi, em cảm thấy tiếng Nhật rất thú vị, em chuẩn bị học tiếng Nhật với anh Lưu vào buổi chiều
Mặc dù cái cớ để tránh Trần Quốc Bang này hơi gượng ép nhưng Lục Thiếu Hoa không thể tìm thấy một cái cớ tốt hơn. Dù sao, họ không muốn đi ra ngoài đi lang thang xung quanh vào buổi chiều, mà học tiếng Nhật cùng với Lưu Minh Chương thì còn có thể tạm thời coi như ổn. Mọi người đều nói diễn kịch phải diễn nguyên một vở, Lục Thiếu Hoa khi nói đến học tiếng Nhật, khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ mong muốn.
- Được rồi, anh đi ngủ trưa một giấc, có chuyện gì gọi anh một tiếng nha. Trần Quốc Bang nghe được Lục Thiếu Hoa muốn đi học tiếng Nhật thì không nghi ngờ nhiều, nói xong liền nhấc chân đi vào trong phòng.
Trần Quốc Bang mới vừa bước vào phòng, Lưu Minh Chương đi sau có chút tò mò liền hỏi. - Em muốn học Tiếng Nhật?
- À, em nghĩ rằng tiếng Nhật rất thú vị, vì vậy em muốn học. Lục Thiếu Hoa nhìn Trần Quốc Bang, giọng nói càng nói càng lớn, như sợ rằng người khác không biết hắn muốn học tiếng Nhật, nhưng lần này suy nghĩ của hắn không giống Lưu Minh Chương, muốn hỏi cũng phải đợi cho Trần Quốc Bang vào trong đã, thời khắc này bọn họ không muốn Trần Quốc Bang sinh nghi.
May mắn thay Trần Quốc Bang không nghi ngờ, bước nhanh chân vào phòng, cánh cửa phía sau đóng lại, khiến Lục Thiếu Hoa nhẹ nhõm hơn. - Thôi nào, anh Lưu, vào phòng của anh, em muốn thương lượng chút chuyện…
Vào tới phòng Lưu Minh Chương Lục Thiếu Hoa mặt không chút thay đổi tìm một chỗ ngồi và sau đó ra hiệu cho Lưu Minh Chương ngồi bên cạnh, cũng không nói gì thêm. Lưu Minh Chương cũng không ngốc, lập tức đoán được việc Lục Thiếu Hoa muốn học tiếng Nhật chỉ là cái cớ, mục đích là gạt Trần Quốc Bang, về phần vì sao phải làm ra vẻ bí mật như vậy thì Lưu Minh Chương đoán không ra.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, trong đầu Lục Thiếu Hoa sắp xếp lại từ ngữ, hỏi: - Anh Lưu, anh nghĩ rằng thị trường chứng khoán Nhật Bản có thể giảm hay không?
Mặc dù không biết tại sao Lục Thiếu Hoa lại hỏi vấn đề đó nhưng Lưu Minh Chương biết vấn đề này là lý do tại sao Lục Thiếu Hoa muốn mời mình làm người môi giới chứng khoán. - Trước tình hình hiện nay thị trường chứng khoán của Nhật Bản sẽ tăng không giảm Lưu Minh Chương nói lời này đúng thời điểm, dường như rất mạnh mẽ, giọng điệu cũng trở nên rất khẳng định.
_ Ah, nhìn tình hình kinh tế hiện tại của Nhật Bản, thị trường chứng khoán chỉ lên không xuống, nhưng ... nếu có các yếu tố bên ngoài, thị trường chứng khoán Nhật Bản không muốn giảm cũng phải giảm xuống. Lục Thiếu Hoa không để ý tới sự quả quyết của Lưu Minh Chương, như thể nói chuyện với chính mình, nhưng nói đến yếu tố bên ngoài, Lục Thiếu Hoa cố tình nâng cao giọng.
Bị Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Lưu Minh Chương cũng lâm vào trầm tư. Theo tình hình kinh tế và các chính sách hiện tại của Nhật Bản thì thấy thị trường chứng khoán chỉ lên không xuống, nhưng nếu có các yếu tố bên ngoài thì lại khác, mà yếu tố bên ngoài này thì Lưu Minh Chương không nghĩ ra. - Yếu tố bên ngoài nào có thể ảnh hưởng đến việc thị trường chứng khoán Nhật Bản giảm điểm?
Lục Thiếu Hoa biết, Lưu Minh Chương đã nghĩ ra yếu tố bên ngoài, kế tiếp muốn thuyết phục y thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. - Chẳng hạn như sự sụp đổ của thị trường chứng khoán toàn cầu, anh có nghĩ như vậy sẽ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán Nhật Bản không?
- Em muốn nói là thị trường chứng khoán toàn cầu sụp đổ? Lưu Minh Chương nhìn vẻ mặt Lục Thiếu Hoa không thể tin nổi, nhưng chỉ một lúc sau y liền tỉnh táo lại, chẳng qua chỉ là lời nói suông của Lục Thiếu Hoa thôi mà.
- Haha, anh Lưu, anh không thể coi đó là thật được sao? Em nghĩ rằng hiện tại thị trường chứng khoán Mỹ đã xoay chuyển rất nhiều. Lục Thiếu Hoa vẫn bình tĩnh, như là hoàn toàn không đem lời nói của mình ra nói đùa.
- Chuyện đó là không thể, không thể. Lưu Minh Chương lắc đầu, hắn cảm thấy rằng với đà phát triển cao như Mỹ hiện nay, sự sụp đổ thị trường chứng khoán sẽ không xảy ra.
- Ồ, không có gì là không thể, kể từ năm 1986 cho thấy nền kinh tế Mỹ đã từ phát triển nhanh biến thành chậm dần, nhưng thị trường chứng khoán vẫn liên tục tăng điểm. Việc này chứng minh điều gì? Anh Lưu hẳn là phải biết rõ hơn em. Lý do không có bất ngờ bùng nổ bởi vì quá nhiều các nhà đầu tư tin vào nước Mỹ, giấy không thể bao được lửa ... Lục Thiếu Hoa lúc này không giống như một đứa trẻ, trông không giống như một học sinh tiểu học, mà giống như một học giả nghiên cứu kinh tế trong nhiều năm, ít nhất vào lúc này Lưu Minh Chương cảm thấy như vậy.
Lần này Lưu Minh Chương không có phản bác, y cảm thấy Lục Thiếu Hoa nói rất có lý, nhưng y vẫn khó tiếp thu cách nói của Lục Thiếu Hoa.
- Haha, Anh Lưu, em biết anh đang nghĩ gì, và anh không thể chấp nhận lập luận của em, không quan trọng, thời gian sẽ nói lên tất cả. Việc chúng ta cần làm bây giờ là khẩn trương đến sở giao dịch chứng khoán đó, em nghĩ rằng vào cuối tuần này, thị trường chứng khoán Nhật Bản sẽ như thể uống thuốc sổ mà giảm điểm một cách điên cuồng. Lục Thiếu Hoa căn bản không có ý định hoàn toàn thuyết phục Lưu Minh Chương, chỉ cần quan điểm hơi dao động là được. Như hắn nói, thời gian sẽ nói lên tất cả, nhưng hiện tại cái hắn cần là được Lưu Minh Chương giúp đỡ.
- Ôi! Mặc dù anh không thể chấp nhận lập luận của em, nhưng em nói không phải là không hợp lý. Tiền là của em, anh chỉ chịu trách nhiệm cho các hoạt động, nhưng anh khuyên em, đợi một thời gian nữa xem thế nào rồi mới tiến hành đầu tư đi chứ? Lưu Minh Chương ngẫm nghĩ một chút, tuy rằng hiện tại Lục Thiếu Hoa là khách hàng của y, nhưng y vẫn phải cố gắng thuyết phục, bằng không lương tâm sẽ hơi cắn rứt.
- Haha, yên tâm đi, đến lúc đó nếu có các tổn thất đầu tư, không liên quan đến anh. Lục Thiếu Hoa có phần hiểu sai, cho rằng đến lúc đó Lưu Minh Chương sẽ đổ hết lên đầu hắn.
- Anh không có ý đó ... ôi! Thôi, nếu em đã quyết định, vậy chúng ta phải đến sở giao dịch chứng khoán bây giờ sao? Lưu Minh Chương cũng không có cách nào, Lục Thiếu Hoa đã nói như vậy, y chỉ có thể theo ông chủ này mà thực hiện.
- Ừ! Nói nhỏ thôi, đừng để cho anh Hai em nghe. Lục Thiếu Hoa biết Lưu Minh Chương bất đắc dĩ mới đồng ý đi, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Đến khi thị trường mở cửa vào thứ hai, y sẽ biết cuối cùng là mình sai lầm tới mức nào.