Ba người Lục Thiếu Hoa ăn xong, Trần Quốc Bang liền đi ngủ, hơn bảy giờ lái xe tinh thần tập trung cao độ quả thật là rất mệt mỏi. Lục Thiếu Hoa và Dương Kiến long vẫn có tinh thần để ngồi tán chuyện phiếm, đương nhiên Phương Gia Sinh và Đỗ Hiểu Phong cũng ở đó, còn Trần Lệ thì đi thu dọn phòng khách để Dương Kiến Long đêm nay nghỉ ngơi.
Tuy rằng Lục Thiếu Hoa đang nói chuyện cùng Dương Kiến Long nhưng trong đầu hắn lại nghĩ tới việc khác. Lần này hắn trở về Thâm Quyến, ngoài việc mua đất làm nhà máy, hắn cũng đang chuẩn bị để mở cửa hàng trái cây nhiều hơn. Trái cây trong tình hình hiện tại thu được nhiều lợi nhuận, chắc chắn là mở thêm một vài cửa hàng để kiếm tiền. Để mở cửa hàng hoa quả, nhân viên là vấn đề then chốt, sau đó là không dùng xe cũ nữa. Vì vậy bước đầu tiên giải quyết là nhân viên, thứ hai là vấn đề vận chuyển.
Về nhân công, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ mãi, trong lòng đã có ý định ban đầu. Hắn sẽ mời những người đã giải ngũ, quân nhân, những người này làm việc có nguyên tắc, không làm bậy nên có uy tín hơn. Mà vận chuyển cũng là vấn đề, Lục Thiếu Hoa quyết định mua hai chiếc xe, như vậy chẳng những có thể tiết kiệm chi phí, mà còn thuận tiện hơn rất nhiều.
Trong lòng tuy có lập kế hoạch, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không hỏi luôn Phương Gia Sinh xem bọn họ còn có chiến hữu không, trong khi ngoài miệng còn tán phiếm với bọn họ ...
Ở đời không có lời nói mà nói không xong, không có cuộc nói chuyện nói mãi không tàn cuộc, mọi người sau khi hàn huyên một hồi thì cuối cùng cũng chẳng còn vấn đề mới mẻ gì để mà nói nữa. Lục Thiếu Hoa biết thời điểm đã tới rồi, lúc này không nói thì để tới lúc nào: - Anh Hiểu Phong, anh Gia Sinh, các anh có anh em chiến hữu là những người đã giải ngũ không ?
Bị Lục Thiếu Hoa hỏi như vậy, Phương Gia Sinh và Đỗ Hiểu Phong nhìn nhau, không biết dùng ánh mắt nói với nhau cái gì, nhưng vẻ mặt bọn họ không khó để đoán được, bọn họ biết Lục Thiếu Hoa kế tiếp muốn làm cái gì.
Hai người bọn họ đã có thời gian đến nhà Lục Thiếu Hoa, Lục Gia Diệu và Trần Lệ đối xử với bọn họ cũng không bạc, coi toàn bộ là người một nhà điều này khiến cho những người mất đi cha mẹ từ nhỏ như bọn họ một lần nữa được tận hưởng sự ấm áp từ gia đình, giọt nước tri ân, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, đó là đạo lý mà bọn họ cũng biết đến. Hơn nữa, hiện tại Lục Thiếu Hoa hỏi đến anh em xuất ngũ đơn giản là cần người giúp đỡ, cho nên họ nói với nhau một hồi, Phương Gia Sinh gật gật đầu nhường Đỗ Hiểu Phong nói.
Nếu Phương Gia Sinh đã nhường thì Đỗ Hiểu Phong cũng không vòng vo nữa, từ tốn nói: - Tiểu Hoa à. Bọn anh khi còn trong quân ngũ có rất nhiều chiến hữu, trong đó không thiếu người là anh em thân thuộc, hiện tại đa số xuất ngũ rồi. Nếu cần giúp đỡ, bọn anh chỉ cần nói một câu, bọn họ sẽ tới ngay.
Lục Thiếu Hoa gật đầu không nói, trong đầu cân trầm tư suy nghĩ những lời của Đỗ Hiểu Phong. Bọn họ có thể được nhận vào các lực lượng đặc biệt quả là không đơn giản, hơn nữa trước khi là bộ đội đặc công họ vốn là đại đội trưởng, tiểu đội trưởng trong bộ đội, lẽ đương nhiên có không ít thuộc hạ.
- Ừ, vậy là tốt rồi. Lần này em về chủ yếu là muốn mở thêm vài cửa hàng trái cây, sơ sơ cũng cần 30 người. Nói đến đây thiếu Hoa liền dừng lại cho bọn họ chút thời gian phản ứng. Tuy nhiên ý hắn đã rất rõ ràng rồi, muốn tìm nhân công từ trong số những chiến hữu của họ.
Đỗ Hiểu Phong gật gật đầu, nhưng khi biết Lục Thiếu Hoa cần 20, 30 người thì trong lòng không kìm được niềm vui. Đến nhà Lục Thiếu Hoa, Lục Gia Diệu đối đãi bọn họ không tệ mà rất tốt, vả lại, có thể thường xuyên được gặp mặt những chiến hữu đã xa cách từ lâu thì càng khiến bọn họ mừng rỡ. Tuy nhiên vui là vui, còn vấn đề là không biết Lục Thiếu Hoa cần bộ đội dặc chủng hay như thế thế nào cũng được, vì thế Đỗ Hiểu Phong lại hỏi: - Tất cả đều phải là bộ đội đặc chủng sao?
Khi Đỗ Hiểu Phong hỏi, Lục Thiếu Hoa mới ý thức được hắn đã xem nhẹ một vấn đề, hắn vẫn xem toàn bộ chiến hữu của Đỗ Hiểu Phong là bộ đội đặc chủng, không nghĩ rằng trong bọn họ cũng có những người xuất thân là bộ đội thường, điều này khiến Lục Thiếu Hoa không thể nghĩ lại, hắn đương nhiên hoan nghênh những bộ đội đặc chủng, nhưng ở đâu mà ra nhiều bộ đội đặc chủng như thế.
Đại sảnh rơi vào im lặng, Dương Kiến Long ngồi im ở một bên không nói, mắt lão dán vào tivi, mà Đỗ Hiểu Phong và Phương Gia Sinh thì đang chờ đợi xem kế tiếp Lục Thiếu Hoa sẽ nói ra sao.
Suy nghĩ hồi lâu, Lục Thiếu Hoa trong lòng cũng không so đo nữa, kỳ thật cho dù không phải bộ đội đặc chủng cũng chẳng sao, dù sao bọn họ tới cũng là để giúp bán hoa quả cũng không cần đến khả năng của một bộ đội đặc chủng, nói thế nào nhỉ, tương lai còn có thể huấn luyện, đào tạo nâng cao năng lực của họ: - Ừ. Tuỳ. Cứ mời ba mươi người bộ đội thường tới đây, nếu có người như các anhkêu mười người lại đây, tôi sẽ có việc khác cho bọn họ.
Lục thiếu Hoa như thế này là đã có tính toán trước, mở cửa hàng hoa quả 30 người là được rồi, nhưng ngoài ra cần có 10 người bộ đội đặc chủng nữa, hắn muốn đến lúc đó cùng Trần Quốc Bang đi Liên Xô, dù sao Liên Xô cũng không được bình yên, nên có thêm vài người đi thì hắn cũng yên tâm hơn.
Đỗ Hiểu Phong nhíu mày, y có phần đoán không ra vì sao thêm mười người, nhưng Lục Thiếu Hoa càng thêm người hắn càng vui vì nhiều anh em cùng ở chung mới vui: - Được . Mai anh sẽ đi liên hệ .
- Việc này không vội, chờ hơn hai ngày nữa rồi nói, các anh trước hết hãy xem xem ai tốt để tuyển đi. Tôi muốn phải là người có lòng trung thành. - Kỳ thực Lục Thiếu Hoa nói hai điều cốt lõi này trước là để họ tuyển những người trung thành và khoẻ mạnh. Mọi việc còn chưa sắp xếp xong, đến lúc đó người đến lại không có chỗ ở, dù sao cũng 30, 40 người chứ có ít đâu.
- Không vấn đề. Người bọn anh chọn sẽ không làm bậy đâu. Đỗ Hiểu Phong có sự tin tưởng rất cao với chiến hữu của họ nên vỗ ngực cam đoan nói.
Lục Thiếu Hoa gật đầu không nói, nếu nói không tin bọn họ thì cũng chẳng thể khiến bọn họ đi tìm bằng hữu của mình được. Ở cái thời đại này, nó khá đơn giản, không gian trá giống như kiếp trước của hắn.
Vừa bàn xong thì Trần Lệ từ trên lầu xuống, bà đến sờ đầu Lục Thiếu Hoa cười mà không nói.
- Mẹ. Cha đi đâu? Sao giờ vẫn chưa về? Lục Thiếu Hoa không còn nhỏ tuổi nữa nhưng vẫn dựa vào Trần Lệ.
- Cha đi thôn khác xem cam, chắc về rồi. Trần Lệ trìu mến nhìn Thiếu Hoa.
- À Dương tiên sinh, ông có muốn lên nghỉ ngơi trước không? - Lục thiếu Hoa sau khi hỏi mẹ liền quay sang hỏi Dương Kiến Long. Nhìn dáng bộ mệt mỏi của ông ta, suy cho cùng, ở cái tuổi trung niên gần 50, ở trên xe hơn bảy giờ không thể không mệt mỏi.
- Được, tôi đi ngủ trước đây. Buổi tối còn không biết đến khi nào mới ngủ được. - Dương Kiến Long quả thật thấy mệt trong người, lúc mới xuống xe tinh thần còn tốt, nhưng ăn uống xong, trò chuyện một hồi thì đã cảm thấy thấm mệt.
- Haha anh Dương, tôi dẫn anh lên nhé, phòng đã chuẩn bị xong rồi. - Trần Lệ đứng lên nói, chuẩn bị dẫn đường cho Dương Kiến Long.
- Mẹ, mẹ ngồi đi, chỉ cho con phòng, con sẽ dẫn Dương tiên sinh lên. Lục Thiếu Hoa kéo Trần Lệ ngồi xuống nói. Hắn thấy mẹ người đầy mồ hôi, biết mẹ mệt nên không đành lòng để mẹ chạy tới chạy lui.
- Được rồi, vậy con dẫn Dương tiên sinh lên phòng thứ nhất trên lầu ba nghỉ ngơi đi.