Lục Thiếu Hoa nghĩ rằng nếu không nói ra, người nhà sẽ không ai biết được. Nhưng hắn lại quên một điều, Tăng Ái Dân đã biết, chỉ cần Tăng Ái Dân biết, như vậy…
Việc có biết hay không Lục Thiếu Hoa cũng không để ý. Bị Lục Gia Thành đột nhiên giáo huấn, trong lòng hắn có chút buồn bực. Tuy nhiên hắn cũng không để bụng. Chờ đến khi nghe xong giáo huấn, hắn bỏ vào phòng điện thoại mới báo có cuộc gọi, người trong điện thoại chính là Trần Lệ. Vừa nghe thấy Lục Thiếu Hoa, câu đầu tiên nói là hỏi hắn đã chạy đi đâu suốt một năm nay. Lại giáo huấn tiếp, không còn cách nào khác, Lục Thiếu Hoa biết mình không đúng, không phản bác, đành ngoan ngoãn nghe giáo huấn tiếp.
Cuộc điện thoại này kéo dài nửa giờ, thì ở đầu dây bên kia Trần Lệ cũng giáo huấn Lục Thiếu Hoa nửa giờ đồng hồ. Lúc này, Lục Thiếu Hoa mới cảm giác được mẹ hắn, Trần Lệ đích thực lợi hại. Thật không khác gì lãnh đạo giáo huấn cấp dưới. Kỳ thật, Lục Thiếu Hoa lúc ở Nhật Bản cũng có nghĩ đến việc gọi điện về nhà, nhưng ngặt một nỗi, ở Nhật Bản lại không gọi được quốc tế đường dài, nên hắn đành chịu.
Sau khi nghe điện thoại xong Lục Thiếu Hoa thở dài một tiếng. Hắn lấy từ hành lý ra một tờ giấy, hắn gọi điện thoại theo số đã ghi trên tờ giấy. Tờ giấy này là Phó Trấn Thái lúc về nước đưa cho hắn, hiện tại, Lục Thiếu Hoa đã quay về Thâm Quyến, về lý nên điện thoại cho ông ta. Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa tìm Phó Trấn Thái cũng là có việc.
Điện thoại kêu tút hai tiếng là đã kết nối được, từ giọng nói ở đầu dây bên kia hắn đoán là của Phó Trấn Thái. Nếu là ông ta, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, nói thẳng tên tuổi của mình. - A lô! Ông Phó phải không? Cháu là Lục Thiếu Hoa!
- Ha ha! Là Tiểu Hoa hả! Cháu về nước rồi à? Phó Trấn Thái hỏi từ điện thoại đầu bên kia.
- Vâng! Cháu đã về đến Thâm Quyến. À! Mai ông có thời gian không? Cháu tìm ông có chút việc. Lục Thiếu Hoa trực tiếp vào vấn đề chính.
- Ha ha! Ông bây giờ đã sáu mấy tuổi rồi, chuyện công ty đều giao hết cho Hải Đào xử lý. Ông già này không phải quản lý nữa, thời gian có thừa.
- Vâng! Vậy tốt quá. Vậy chúng ta hẹn thời gian địa điểm gặp mặt nhé.
Sau khi hẹn Phó Trấn Thái địa điểm và thời gian, Lục Thiếu Hoa chỉ nói sẽ bàn chuyện cùng Phó Trấn Thái khi gặp mặt, không nói thêm chuyện gì nữa. Cúp điện thoại, nhìn đồng hồ trên tường đã điểm hơn 12 giờ. Xoa xoa bụng, cảm giác hơi đói, hắn thì thào - Ha ha! Phải đi bắt chẹt anh Văn Đức thân yêu mới được.
Dứt lời, Lục Thiếu Hoa kêu Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê, một hàng ba người tạo khí thế hùng dũng đi đến nhà hàng Ông Văn Đức.
Tới nhà hàng vừa khéo tới giờ ăn cơm. Lúc này, Ông Văn Đức ở trong đại sảnh, vừa nhìn thấy Lục Thiếu Hoa trở lại, đầu tiên là cười, tiếp đến chỉ chỉ lầu hai ra hiệu Lục Thiếu Hoa bọn họ đi lên phòng riêng. Đích thân anh ta chạy tới phòng bếp hướng dẫn đầu bếp.
Chờ sau khỉ dặn dò đầu bếp cẩn thận, Ông Văn Đức mới vội vàng chạy lên lầu hai. Vừa vào cửa, anh ta đánh tiếng chào đón Lý Thượng Khuê trước tiên, anh ta cười ha ha vỗ vỗ bả vai Lục Thiếu Hoa nói. - Anh nghe nói gần đây em phát tài rồi. Cho anh vài hạng mục để làm nhé.
Lục Thiếu Hoa lườm anh ta, tức giận nói. - Ở Liên Xô anh vẫn chưa kiếm đủ tiền sao, một năm nay anh cũng kiếm được cả mấy trăm triệu bạc, còn muốn hạng mục gì nữa?
Như lời Lục Thiếu Hoa nói, từ lúc bắt đầu việc buôn lậu, tiền tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Mấy triệu vốn của Ông Văn Đức kia đã sớm biến thành mấy chuc triệu. Đó cũng bởi vì anh ta đủ lớn gan, đủ mạnh tay. Mỗi lần, gần như toàn bộ lợi nhuận và tiền vốn đều quăng vào. Anh ta cũng là loại người có tinh thần mạo hiểm, khiến tiền tăng gấp trăm lần, và cũng được xếp vào hàng ngũ triệu phú.
Có tiền ai không vui, Ông Văn Đức cũng như vậy. Anh ta trước sau đều cảm kích Lục Thiếu Hoa, nhưng hai nhà lại kết giao mấy đời, nên lời cảm kích anh ta cũng không nói nhiều. Tuy nhiên, tính cách của Ông Văn Đức và Lục Thiếu Hoa có một chút giống nhau. Anh ta có dã tâm và bất mãn với hiện tại. Dù trên người đã có tiền, lại nghĩ đến việc đem tiền đầu tư trở lại. Lần này Lục Thiếu Hoa trở lại, anh ta dường như thấy được hy vọng.
- Ha ha! Em cũng biết đấy, tiền của anh thời điểm này so với em chẳng là gì. Vậy nên em chỉ cho ông anh này con đường sáng nhé. Ông Văn Chương nịnh nọt nói.
Lục Thiếu Hoa một lần nữa cảm thấy khinh thường, tuy nhiên nói qua phải nói lại, mặc kệ là vừa đi xuống Thâm Quyến hay là trung gian tại đây, Ông Văn Đức quả thật giúp hắn không ít. Hơn nữa, dựa vào quan hệ giữa hai nhà, trợ giúp anh ta một chút cũng là điều nên làm. - Anh trước tiên sang Liên Xô làm ăn đi, kiếm một ít tiền làm vốn tích lũy, sau một hai năm sẽ đầu tư hạng mục khác.
Lục Thiếu Hoa hiện tại cũng chưa tìm ra cách gì, năm 90 dường như không có hạng mục nào để cho Ông Văn Đức làm. Tuy nhiên, sau hai năm thì mọi chuyện sẽ khác, nhưng hắn nhớ rõ ràng trước đây anh ruột Ông Văn Đức là dựa vào sách lậu và đĩa lậu. Như vậy, hạng mục này hoàn toàn có thể khiến Ông Văn Đức làm trước tiên, dù hạng mục này cũng không phải là một hạng mục tốt.
- Ồ Ông Văn Đức lên tiếng. Hắn rất hiểu Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa nói nhiều nhất là hai năm, vậy là hắn có dự định gì đây, lúc này không thể bày cho hắn một hạng mục gì có thể là thời cơ vẫn chưa đến.
Lục Thiếu Hoa liếc nhìn Ông Văn Đức, cũng không nói nhiều, hắn biết Ông Văn Đức nghe hiểu được ý tứ của hắn, chuyển đề tài nói. - Anh này, khi nào thì đồ ăn được đưa đến? Sáng nay ở Hong Kong em chỉ uống có một ly sữa, chưa ăn gì hết.
Lúc này đến lượt Ông Văn Đức mắt trợn trắng, nhỏ giọng nói thầm: - Đói chết đầu thai làm quỷ. Tuy nhiên hình như là che dấu ngụ ý mắng lời nói vừa rồi của Lục Thiếu Hoa. Anh ta cũng học được chiêu nói qua chuyện khác, anh ta nói với Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân: - Các anh muốn uống rượu hay không? Tôi có hai bình rượu ngũ cốc hảo hạng. Nói xong anh ta còn liếm liếm môi.
Những người đã từng đi bộ đội, đặc biệt là bộ đội đặc chủng như Lý Thượng Khuê, đại bộ phận đều là ma men, tửu lượng so với người thường hơn nhiều lắm. Cho nên khi vừa nghe tới có rượu ngũ cốc hảo hạng, ánh mắt hai người lập tức sáng ngời. Mặc dù Lý Thượng Khuê thích uống rượu, nhưng anh ta lại đang mang trọng trách bên mình, chỗ đông người, lại phải bảo vệ Lục Thiếu Hoa, cuối cùng đành chịu đựng cự tuyệt, cảm ơn ý tốt của Ông Văn Đức.
Sắc mặt của Lý Thượng Khuê bị Lục Thiếu Hoa nhìn thấu. Hiện tại là ở Thâm Quyến, không có gì nguy hiểm. - Anh Văn Đức! Anh lấy đi, bọn anh Lý đã lâu rồi không có uống rượu. - Chịu đựng giỏi! Các anh chờ chút, tôi đi lấy rượu, tiện thể xem đồ ăn làm có tốt không. Nói xong, Ông Văn Đức bước ra khỏi phòng riêng, nghĩ đến phải đi tới phòng bếp thúc giục đồ ăn.
Một bữa tiệc lớn món ăn thôn quê, Lục Thiếu Hoa cuối cùng ăn no nê. Hắn không biết đã bao lâu rồi không ăn như thế. Có lẽ từ sau đi Hong Kong, rồi đến Nhật Bản, dù ăn ngon, nhưng so ra vẫn không bằng đồ ăn nước mình.
Hơn nửa buổi chiều Lục Thiếu Hoa đều ở nhà hang của Ông Văn Đức. Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân không biêt có phải là lo sợ về sau không có cơ hội uống rượu hay không, cho nên sau khi uống hết hai bình rượu ngũ cốc, lại uống tiếp hai bình rượu xái, cuối cùng hai người họ gục xuống, say bất tỉnh nhân sự. Lục Thiếu Hoa cũng ở lại trong phòng Ông Văn Đức bàn chuyện, đến buổi chiều dùng cơm xong mới quay về cửa hàng hoa quả.
Hắn thư thái huýt sáo, bước nhẹ vào cửa hàng hoa quả, vừa mới bước vào cửa, Lục Thiếu Hoa hai mắt sáng ngời, lập tức cười ha hả.