Nói chuyện điện thoại xong, Lục Thiếu Hoa bình tĩnh ngồi trên ghế sa-lông nhưng không xem TV. Nếu cẩn thận quan sát, không khó nhận ra trán của hắn đang nhăn lại. Tuy nhiên người ngoài không thể biết hắn đang nghĩ điều gì, chỉ có mình hắn biết mà thôi.
Thật lâu sau, Lục Thiếu Hoa thở phào một hơi, đứng dậy bước ra cửa. Bước trên đám cỏ nhỏ phía trước biệt thự, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhìn thấy những đám mây xanh đang lơ lửng trên bầu trời.
Rừm, rừm! Tiếng động cơ ô tô truyền đến khiến cho Lục Thiếu Hoa quay trở về thực tại, hai mắt hướng ra cổng. Một chiếc ô tô đang chậm rãi tiến vào trong sân, dừng lại không xa chỗ Lục Thiếu Hoa đứng. Lý Tông Ân và Lý Vân Thanh bước xuống xe, trong tay cầm theo một tập văn kiện, nét mặt vui mừng tiến về phía hắn.
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, gật đầu chào lại, vẫy tay gọi hai người Lý Vân Thanh lại chỗ hắn, rồi cùng nhau đi về phía ghế dựa cạnh bể bơi. Người còn lại trên xe không cần đoán thì Lục Thiếu Hoa cũng biết là Lưu Minh Chương.
Quả nhiên, khi Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân bước xuống xe, người lái xe cũng mở cửa bước ra ngoài luôn. Đó là một chàng thanh niên mặc áo sơ mi màu trắng, quần tây đen, đeo cặp mắt kiếng màu vàng, vẻ mặt tươi cười. Người đó không ai khác chính là Lưu Minh Chương.
Nhìn cách ăn mặc của Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa đánh giá đây là phong cách của một doanh nhân thành đạt. Mà quả thật, ở Hongkong – một trong bốn con rồng Châu Á- thì có thể nói Lưu Minh Chương đã có những thành công nhất định.
Ở Hongkong, khi nhắc đến thị trường chứng khoán thì sẽ đồng thời nhắc đến Công ty tài chính hàng đầu Phượng Hoàng, mà Lưu Minh Chương chính là Tổng giám đốc tài chính của công ty Phượng Hoàng đó. Theo đó mà nói thì anh ta cũng là người thành công cho dù anh ta không phải là ông chủ của công ty.
- Ngồi đi! Sauk hi ngồi xuống Lục Thiếu Hoa thản nhiên nhìn ba người nói.
Cả ba đều bật cười. Lưu Minh Chương ngồi xuống trước, tiếp đó mới đến hai người kia.
Khi cả ba người đều đã yên vị, Lục Thiếu Hoa mới lên tiếng nói: - Khủng hoảng thị trường chứng khoán Nhật Bản đã kết thúc. Công ty chúng ta cũng thu lợi không ít. Lúc này, em chỉ biết nói một câu cám ơn mọi người. Nếu không có ba người cùng với những người khác chiến đấu ở thị trường chứng khoán thì sẽ không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Lục Thiếu Hoa nói những lời này thì có vẻ hơi khách sáo nhưng trên thực tế là đúng như vậy. Nếu không có mấy người Lưu Minh Chương thì hắn không thể có được thành tích như ngày hôm nay. Nếu muốn cám ơn thì phải cám ơn ba người đó trước cho dù họ có là cấp dưới đi chăng nữa.
- Muốn cám ơn thì cũng phải thực tế một chút chứ. Chứ nói suông thì làm được gì! Lưu Minh Chương cười ha hả.
Lục Thiếu Hoa biết Lưu Minh Chương nói giỡn liền mắng: - Anh lần đầu tư này cũng kiếm không ít. Đã không biết xấu hổ rồi mà còn theo em đòi tiền.
Dứt lời, Lục Thiếu Hoa không đợi cho Lưu Minh Chương có cơ hội phản bác liền nói tiếp: - Lần này, tiền thưởng cho mỗi nhân viên môi giới chứng khoán là một triệu đô la Mỹ. Nhưng các anh là những người tiên phong thì mỗi người sẽ được mười triệu đô la Mỹ, chỉ cần nói với Minh Chương là được.
Câu cuối cùng của Lục Thiếu Hoa là nhằm vào Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân. Về chuyện mỗi người sẽ được mười triệu đô la Mỹ, Lục Thiếu Hoa từ lúc còn ở Nhật Bản đã quyết định cho ba người mỗi người mười triệu. Ba mươi triệu đô la Mỹ chỉ là một con số nhỏ đối với hắn. Có ba đại tướng này hỗ trợ thì đừng nói là ba mươi triệu, ba trăm triệu cũng có thể được. Lục Thiếu Hoa quyết định không chớp mắt.
- Vậy là có thể mua xe hơi thể thao rồi. Lưu Minh Chương cao hứng, suýt chút nữa là nhảy ra khỏi ghế.
Ngoại trừ Lưu Minh Chương thì hai người còn lại bên ngoài không thấy phản ứng gì, đương nhiên, trước Lục Thiếu Hoa thì coi như không có phản ứng gì, tuy nhiên, nếu quan sát kỹ thì sẽ thấy bàn tay của bọn họ đang nắm chặt phía dưới bàn. Tuy rằng lần kinh doanh này, bọn họ đã kiếm được không ít phần trăm huê hồng nhưng Lục Thiếu Hoa lại thưởng thêm thì hỏi sao bọn họ không thể kích động được.
Sau một phút vui vẻ, Lục Thiếu Hoa bắt đầu vào công việc: - Được rồi, bây giờ chúng ta bàn công việc đi. Anh Vân Thanh, anh hãy nói tinh hình công việc của anh bên kia trước đi.
- Ừ! Lý Vân Thanh cũng biết là Lục Thiếu Hoa không thích báo cáo bằng miệng mà phải có văn bản đàng hoàng nên lập tức mở túi văn kiện lấy xấp tài liệu đưa cho Lục Thiếu Hoa. - Chuyến đi tới nước Mỹ lần này cũng thu được kết quả như mong đợi.
Lục Thiếu Hoa không nói nhiều, đưa tay nhận lấy xấp tài liệu rồi giở ra xem. Bên trong đều ghi rõ công ty nào thu mua, cổ phần nhiều hay ít, bao nhiêu tiền. Tất cả đều được thống kê và ghi thành hai cột. Lục Thiếu Hoa chỉ cần đảo mắt là có thể hoàn toàn nắm rõ.
Nhìn con số bên trong, Lục Thiếu Hoa không kềm nổi sự kinh ngạc. Có rất nhiều công ty thu mua được đến 25% cổ phần. Lục Thiếu Hoa nghĩ rằng Lý Vân Thanh đang đùa với hắn nên ngẩng đầu lên nhìn gã nhưng nét mặt của Lý Vân Thanh cho biết gã không có nói giỡn.
Đầu óc xoay tròn, Lục Thiếu Hoa biết Lý Vân Thanh không có nói đùa. Nhưng vì sao có thể thu mua được nhiều cổ phần như vậy? Tuy nhiên, suy nghĩ kỹ một chút có thể hiểu rõ. Hiện tại là năm 1990, máy tính và Internet đều không phổ biến cho nên Lục Thiếu Hoa khẳng định giá trị của những công ty này không cao lắm. Việc thu mua cũng không tốn bao nhiêu tiền, cũng không cần tốn nhiều công sức.
Lật sang một tờ khác, Lục Thiếu Hoa đặc biệt chú ý đến việc đã thu mua đến 28% cổ phần của công ty Microsoft. Điều này khiến cho Lục Thiếu Hoa suy nghĩ không biết Lý Vân Thanh đã dùng thủ đoạn gì mà có thể thu mua được nhiều cổ phần như vậy? Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn thắc mắc nhiều. Chiếm được càng nhiều càng tốt. Qua hai mươi năm thì con số đó sẽ được nhân lên thành mấy chục tỷ.
Đóng xấp tài liệu, vẻ mặt Lục Thiếu Hoa lộ ra sự thán phục. Theo những gì ghi chép trên tài liệu thì Lý Vân Thanh đã dùng phương pháp phân tán. Ngoài mặt thì tưởng chừng một công ty chỉ có thể thu mua được vài phần trăm cổ phần thậm chí O% nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Đối với điều này thì Lục Thiếu Hoa đã từng dặn dò Lý Vân Thanh nhưng nhìn cách mà gã thực hiện thì không thể không thừa nhận rằng Lý Vân Thanh đã làm quá nhuần nhuyễn, tương đối thành công.
- Ha…ha! Thành tích rất tốt. Lục Thiếu Hoa nhận xét.
Lý Vân Thanh trước những lời nhận xét của Lục Thiếu Hoa chỉ khẽ mỉm cười chứ không nói điều gì.
Đã xem qua những tài liệu về nước Mỹ, kế đến sẽ là Nhật Bản. Vốn đang định mở miệng hỏi Lý Tông Ân nhưng dường như y đã hiểu ý nên lập tức đưa xấp tài liệu cho Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa khẽ mỉm cười với y rồi cầm xấp tài liệu lên xem.
Đối với các xí nghiệp tại Nhật Bản thì Lục Thiếu Hoa đã biết qua có vài công ty bị khống chế số lượng cổ phần có thể thu mua. Có thể thu mua đến 51% nhưng phải có sự tập hợp của nhiều công ty nước ngoài.
Xem tất cả những nội dung trong tập tài liệu, Lục Thiếu Hoa ngẩng đầu nhìn Lý Tông Ân dường như tỏ ý kết quả cũng không tệ lắm. Ném tập tài liệu lên bàn, Lục Thiếu Hoa quay sang hỏi Lưu Minh Chương: - Anh Minh Chương, vừa rồi anh nói muốn mua xe hơi thể thao?
- Đúng vậy, có được mười triệu đô la Mỹ thì anh sẽ mua ngay. Nói xong, Lưu Minh Chương đột nhiên cau mày, thắc mắc tại sao Lục Thiếu Hoa lại hỏi y về chuyện mua xe. - Sao tự nhiên em lại hỏi anh việc này?