Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lục Thiếu Hoa, trầm ngâm một lát, Hoắc Anh Đông mở miệng trước, nói đến chuyện công ty Tài chính Phượng Hoàng: - Ha hả! Tôi không ngờ đứng đằng sau công ty Phượng Hoàng là ông chủ ‘trẻ tuổi’ như vậy. Lúc nói đến tuổi trẻ, Hoắc Anh Đông còn đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí.
- Ha ha! Lục Thiếu Hoa gãi đầu mỉm cười, với giọng điệu không hợp với độ tuổi thản nhiên nói: - Không có gì là không thể.
- Đúng vậy, không có gì là không thể. Hoắc Anh Đông gần như lầu bầu nói tiếp Lục Thiếu Hoa, ngay sau đó chuyển chủ đề, hỏi: - Nhìn dáng vẻ cậu dường như không phải là người Hongkong?
Đúng vậy, đây là Hoắc Anh Đông đoán. Ông ta đoán Lục Thiếu Hoa không phải là người Hongkong, bởi vì người Hongkong ở khu vực này thì Hoắc Anh Đông đã có thể điều tra ra. Từ lúc Lục Thiếu Hoa bắt đầu vào biệt thự, Hoắc gia cũng đã bắt đầu điều tra thân phận của hắn rồi. Nhưng Lục Thiếu Hoa đều đi vào hội nghị lớn như vậy, lại không có tin tức truyền đến tai Hoắc Anh Đông. Ông ta mới mạnh dạn đưa ra kết luận như vậy, đó chính là Lục Thiếu Hoa vốn không phải là người Hongkong.
Lục Thiếu Hoa cũng hiểu rất rõ, từ khi hắn bắt đầu bước vào biệt thự, Hoắc gia cũng đã điều tra hắn rồi, cũng không bất ngờ, thản nhiên nói: - Tôi quả thật không phải người Hongkong, nhưng tôi cũng là người Trung Quốc.
Theo hiểu biết của Lục Thiếu Hoa, Hoắc Anh Đông là người yêu nước điển hình. Bắt đầu từ năm 1993, ông ta đã được chọn làm phó Chủ tịch Hội nghị hiệp thương chính trị toàn quốc, cho đến khi qua đời. Nếu phải nói đến thân thế của Hoắc Anh Đông, ông ta còn coi như là nửa đồng hương với Lục Thiếu Hoa, bởi vì Hoắc Anh Đông nguyên quán ngay tại phiên ngu Quảng Châu.
Lời của Lục Thiếu Hoa đã nói rất rõ ràng, không phải là người Hongkong, nhưng cũng là người Trung Quốc, cái này tiêu biểu cho hắn là người trong nước. Tuy rằng Hoắc Anh Đông cũng có đoán đến Lục Thiếu Hoa là trong nước, nhưng ông ta vẫn không thể kìm nổi kinh ngạc, từ khi nào mà trong nước lại xuất hiện một người như vậy, một người có được vài tỷ đôla Mỹ như vậy?
Nói như vậy cũng đúng, thế lực nhà họ Hoắc ở Hongkong rất lớn. Nhưng ông ta vẫn không có cách nào để điều tra được năng lượng mờ ám ẩn sau Lục Thiếu Hoa trong thời gian ngắn được, cũng chỉ biết Lục Thiếu Hoa công khai ra ngoài vài tỷ đôla thôi.
Thở phào một hơi, Hoắc Anh Đông ngăn chặn phần kinh ngạc trong lòng, ngẩng cao đầu, rất lâu sau mới lựa chọn trực tiếp vào chủ đề, hỏi: - Có thể nói cho tôi biết vì sao phải thu mua số lượng lớn cổ phần của nhà họ Hoắc và nhà họ Lý không?
Lục Thiếu Hoa thầm than một tiếng, quả nhiên là nhắc đến cổ phiếu, cười cười cũng không vội trả lời.
Điều này họ gọi là Hoàng thượng không vội mà thái giám đã vội, Lục Thiếu Hoa không vội, Lý Gia Thành ngồi cạnh Hoắc Gia Đông lại vội. Đây cũng là do Lý Gia Thành muốn biết đáp án. Nếu Lục Thiếu Hoa có dụng ý xấu để thu mua cổ phiếu công ty ông ta, đến lúc đó có thể mang đến nguy cơ nhất định đến ông ta, nếu chỉ đơn thuần là đầu tư như vậy thì không có chuyện gì.
Nhìn thoáng qua hai người Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành hai người, Lục Thiếu Hoa biết bọn họ muốn biết câu trả lời nhanh, đã đưa lên ăn rồi, cũng không phải lại bỏ xuống. - Tôi biết hai vị đều biết tôi thu mua không chỉ cổ phiếu hai nhà, Hongkong có rất nhiều đường dây cổ phiếu có tiềm lực tôi đều thu mua, mà mục đích của tôi chỉ là đầu tư đơn thuần, không hề có ý xấu.
Chưa hết, để lời của Lục Thiếu Hoa tăng độ tin cậy, hắn dừng lại một chút, lại nói tiếp: - Nếu tôi thu mua là có ý xấu, thì sẽ không thể làm lộ liễu như vậy, có thể đăng ký thu mua nhiều công ty khác nhau.
Thực ra còn có một câu Lục Thiếu Hoa không muốn nói, đó chính là Lục Thiếu Hoa ép đến coi thường chút tài sản đó của nhà họ Hoắc và nhà họ Lý. Chỉ là hồi ức theo kiếp trước, hai nhà bọn họ sau khi trở về Hongkong, ở trong nước đã bỏ ra đầu tư không ít. Đặc biệt là nhà họ Lý ở quê Lục Thiếu Hoa, ừ, cũng là khu Triều Sán Quảng Đông, quả thật đã đầu tư không ít. Đương nhiên Lục Thiếu Hoa sở dĩ mua cổ phiếu công ty họ là đã nhìn thấy tiềm lực của họ. Chuẩn bị làm đường dây đầu tư dài, dù sao tiền của hắn cũng là để đó, chẳng thà đem ra đầu tư, tiền sinh tiền mới đúng là quy luật cứng rắn.
Nếu đúng như lời Lục Thiếu Hoa nói, nếu có ý xấu thu mua hoặc cố ý trao đổi, hẳn phải giữ bí mật một chút. Không tất yếu phải lộ liễu dùng danh tiếng công ty Tài chính Phượng Hoàng để đến mua, ngầm thu mua là được rồi.
Nếu không phải là ý đồ xấu, Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành cũng yên tâm hơn. Tuy rằng bọn họ được xem là trùm trong giới kinh doanh ở Hongkong, nhưng so sánh với Lục Thiếu Hoa, bọn họ cũng không là gì. Người tinh mắt cũng có thể đoán ra, công ty Phượng Hoàng không chỉ đơn giản như bên ngoài, đằng sau còn có biết bao nhiêu thế lực mà không ai biết.
Ngẫm nghĩ một lúc, Hoắc Anh Đông hỏi một câu mà trong lòng ông ta vẫn lấy làm ngạc nhiên - Theo tôi được biết, công ty Phượng Hoàng chuẩn bị thu mua cổ phiếu ngân hàng vận chuyển khống chế?
Lục Thiếu Hoa để Lưu Minh Chương đi theo đàm phán thu mua cổ phiếu ngân hàng vận chuyển khống chế đã bị lộ, Hoắc Anh Đông biết chuyện này cũng là bình thường - Ha hả! Quả thật muốn nhận mua ngân hàng nhà nào đó, dường như đến bây giờ thì thôi, cũng không thu mua thành công.
Thu mua ngân hàng là nhiệm vụ quan trọng Lục Thiếu Hoa giao cho Lưu Minh Chương, anh ta cũng luôn cố gắng việc đàm phán thu mua. Nhưng đến tận bây giờ việc thu mua vẫn chưa thành công, làm Lục Thiếu Hoa có chút buồn bực. Chuyện ngân hàng vẫn là mấu chốt cho hành động tiếp theo của hắn, cũng là hắn tạo mấu chốt trên đế quốc.kinh tế
- Ừ! Vậy bỏ qua thuyền vương đi? Hoắc Anh Đông hỏi.
Tuy rằng hiệu quả và lợi ích không tốt của ngân hàng nào đó, nhưng việc mua thuyền vương quả thật không muốn bỏ qua, điều đó là nguyên nhân chủ yếu cho đến nay vẫn chưa mua thành công.
- Là ông Hoắc, thuyền vương dường như rất kiên trì. Lúc này Lục Thiếu Hoa không mở miệng, vẫn lẳng lặng ngồi bên nghe Lưu Minh Chương nói. Về chuyện này, anh ta cũng có quyền nói, vì đàm phán thu mua đều là chính anh ta ra mặt.
- Ha hả! Như vậy đi, tôi có thể nhìn ra, ngân hàng đó đối với các cậu mà nói rất quan trọng. Dừng lại một chút, Hoắc Anh Đông lại nói. - Quan hệ của tôi và thuyền vương có thể coi là khá tốt, sẽ giúp cậu nói qua.
Khi Hoắc Anh Đông nghĩ đến, Lục Thiếu Hoa nếu không phải có ý xấu mua cổ phiếu của họ, cũng là có ý tốt. Nếu người ta có ý tốt, quan hệ tốt với người ta cũng là phải lẽ. Dù sao trên thương trường cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, nhiều kẻ thù đối với ai cũng không tốt. Hơn nữa, ông ta cho rằng ngân hàng giao cho công ty Phượng Hoàng có thể sẽ tốt hơn chút, vì công ty Phượng Hoàng có thực lực để ngân hàng phát triển tốt hơn.
- Ha hả! Vậy cảm ơn ông Hoắc rồi. Lục Thiếu Hoa nói.
Hoắc Anh Đông khua khua tay tỏ ý không có gì, cái khua tay đó cũng là kết thúc vấn đề trên thương trường, ngược lại nói chuyện thoải mái một chút.
Trong khi nói chuyện, Hoắc Anh Đông nói đến nguyên quán của ông ta, quả thật là Phiên ngu Quảng Châu. Mà Lục Thiếu Hoa đương nhiên cũng sẽ không bí mật làm gì, cũng nói ra bản thân là người khu Triều Sán Quảng Đông, nói cho cùng vẫn là nửa đồng hương rồi.
Tuy nhiên nói đến đồng hương, nếu thật sự nói, giữa Lục Thiếu Hoa và Lý Gia Thành càng thích hợp là đồng hương, vì Lý Gia Thành cũng là khu Triều Sán. Cái gọi là đồng hương gặp đồng hương, hai hàng nước mắt lưng tròng, thân là đồng hương, nói đến cũng càng thêm thoải mái, thân cận nhiều rồi. Cũng gián tiếp thân mật hơn, lúc đầu là người xa lạ sau trở thành đồng hương quen biết.