Ngoài việc công ty chuyển đến ký túc xá mới ra, còn có một việc làm Lục Thiếu Hoa vui thật lâu, đó chính là ngân hàng cuối cùng toàn bộ đã thu mua thành công. Nói đến chuyện thu mua ngân hàng, sau khi Lục Thiếu Hoa thu mua xong mới cố ý chạy đến nhà họ Hoắc để cảm ơn Hoắc Anh Đông, dù sao có thể mua thành công, Hoắc Anh Đông đã bỏ ra không ít sức lực, cũng chính là vì có ông ta thuyết phục Thuyền Vương mới có thể thành công được.
Ơn nghĩa như nước, làm dòng suối phải báo đáp, đây là nguyên tắc làm người của Lục Thiếu Hoa. Người nào giúp đỡ hắn, hắn sẽ nhớ đến ân tình của người ấy. Nhưng khi Lục Thiếu Hoa nói lời cảm tạ, ông Hoắc chỉ cười cười, khiêm tốn mà nói một câu - Tôi cũng không bỏ chút sức nào, chủ yếu là các cậu đưa giá quá hấp dẫn.
Ông Hoắc nói như vậy, Lục Thiếu Hoa tất nhiên không nói gì thêm. Chỉ âm thầm ghi lại, sau này có cơ hội mới báo đáp người ta. Cũng là vì việc thu mua ngân hàng, làm quan hệ giữa Lục Thiếu Hoa và nhà họ Hoắc cũng gần nhau hơn.
Thu mua ngân hàng nằm trong tay, việc đầu tiên Lục Thiếu Hoa làm chính là đổi tên. Đem xóa tên ngân hàng cũ đi, chính thức treo lên biển hiệu Phượng Hoàng. Đổi tên mới, nhân viên trong đó tự nhiên cũng muốn thay đổi, đặc biệt là nhân viên quản lý tầng. Lục Thiếu Hoa đến thanh lý sạch một lần, đổi toàn bộ nhân viên không có năng lực và thái độ phục vụ không tốt ra khỏi ngân hàng. Máu cũ đổi máu tươi, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi, tuyển những nhân viên tương đối ưu tú vào làm trong ngân hàng.
Cũng không biết có phải vì treo biển ngân hàng Phượng Hoàng hay không, hay là vì sau khi Lục Thiếu Hoa chỉnh đốn lại, thành tích của ngân hàng ngày càng tăng lên, có thể xem như thay đổi diện mạo. Lấy tinh thần mới đứng vững ở thành phố Hongkong này.
Ngân hàng phát triển dần đi vào quỹ đạo, Lục Thiếu Hoa lại bắt đầu bước tiếp theo kế hoạch của mình, bồi dưỡng nhân tài, đào tạo nói tiếng Nga và thái độ phục vụ tốt hơn. Đối với kế hoạch này của Lục Thiếu Hoa này không kể là Lý Thanh Vân hay là Lưu Minh Chương đều cảm thấy rất khó hiểu. Dù sao ngân hàng Phượng Hoàng dưới lá cờ là công ty tài chính, nên có việc gì đều phải gián tiếp thông qua bọn họ đến bố trí bước tiếp theo.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ để bọn họ làm theo những gì hắn nói là được rồi. Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh tuy có khó hiểu và nghi ngờ, nhưng hai người này vẫn chăm chỉ theo sự chỉ bảo. Cách nghĩ duy nhất đó chính là Lục Thiếu Hoa muốn đầu quân vào Liên Xô. Nhưng trước đó hắn cũng không hề nhắc đến, nghi ngờ không ngừng được tăng lên...
―――――――――――――――― ―――
Thời gian vô tình trôi qua, trong nháy mắt đã là tháng 2 năm 1991 rồi. Lục Thiếu Hoa cũng chuẩn bị về Thâm Quyến, dù sao ngày tết âm lịch- ngày hội truyền thống cũng sắp đến. Tết năm ngoái Lục Thiếu Hoa ăn tết ở Nhật Bản, về đến Thâm Quyến đã đánh điện cho Trần Lệ mẹ hắn, nhưng bị nói nửa ngày liền. Nếu năm nay không về Thâm Quyến ăn tết, không chừng lại bị nói.
Hơn nữa, hai công trình ở Thâm Quyến cũng đã khởi công mấy tháng rồi. Lục Thiếu Hoa cũng muốn trở về xem xem, nhân tiện sau đó sắp xếp một chút chuyện. Tiếp đó sẽ đi đến Liên Xô, vừa muốn có chút thời gian không ở trong nước.
Ngày 10 tháng 2, Lục Thiếu Hoa ngồi trên Rolls-Royce từ biệt thự đường Cửu Long đi ra, đi một mạch đến hải quan. Lần này trở về Thâm Quyến còn dẫn theo một người, đó chính là Lâm Tề Toàn. Bất động sản Phượng Hoàng sớm đã đi vào quỹ đạo, Lục Thiếu Hoa liền nói với Lâm Tề Toàn, muốn anh ta đi Thâm Quyến giúp hắn mở một công ty bất động sản. Lúc mới bắt đầu Lâm Tề Toàn không có phản ứng gì cũng không từ chối, nói để thời gian suy nghĩ.
Điều này Lục Thiếu Hoa có thể hiểu được, dù sao Lâm Tề Toàn ở Hongkong cũng có anh em trên dưới lớn nhỏ. Lẻ loi một mình đi Thâm Quyến khẳng định là có nhanh gì cũng mất một ngày một đêm. Căn bản là không có thời gian về Hongkong, ngay cả thăm người nhà cũng rất khó, nên Lâm Tề Toàn do dự.
Lục Thiếu Hoa cũng biết điều đó, cuối cùng hắn nói ra điều kiện là để Lâm Tề Toàn mang theo người nhà, Lâm Tề Toàn liền đồng ý. Kỳ thực mà nói, sống ở Nhật Bản kinh tế bèo bọt, anh ta biết nếu muốn có khoảng riêng của mình thì không thể rời khỏi công ty Phượng Hoàng, cũng chỉ có công ty Phượng Hoàng mới có thể có khoảng riêng để anh ta múa máy.
Mà tới Thâm Quyến bắt đầu từ con số 0 chính là cơ hội thách thức với anh ta. Anh ta mới hơn ba mươi tuổi, rất cần cơ hội như vậy, cũng là cơ hội từ lâu anh ta luôn ao ước. Bây giờ thì tốt rồi, Lục Thiếu Hoa để anh ta mang người nhà cùng đi Thâm Quyến, như vậy có thể phấn đấu con đường sự nghiệp lại có thể ở cùng người nhà, anh ta đương nhiên là rất vui rồi.
...
Đến khu vực Thâm Quyến, Lục Thiếu Hoa cũng không vội về cửa hàng hoa quả, mà để Trương Khánh Vân lái xe đến quận Bảo An trước. Hắn muốn đến xem công trình tiểu khu nhà ở một chút. Khi đến quận Bảo An, khoảng đất trống đã thay đổi như vậy, đã có chút hình ảnh một tiểu khu rồi. Lục Thiếu Hoa tìm người phụ trách công trình, nhưng không nghĩ rằng người phụ trách công trình đó là Phó Hải Đào.
Điều đó là Lục Thiếu Hoa thật không hề nghĩ tới. Tổng giám đốc một công ty lại đích thân xuống tận công trình làm chỉ huy chính công trình. Tuy nhiên nghĩ lại cũng không có nói gì, để sau khi Phó Hải Đào lãnh đạo quanh công trường thì Lục Thiếu Hoa rời đi.
Từ quận Bảo An về đến cửa sổ thế giới, giữa đó là qua cửa hàng hoa quả trước. Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không để Trương Khánh Vân dừng xe, mà để hắn tự đi. Vì hắn còn muốn xem hạng mục cửa sổ thế giới. Hạng mục này chiếm vị trí rất quan trọng với Lục Thiếu Hoa, dù sao kiếp trước chính là linh hồn xuyên qua ở quảng trường cửa sổ thế giới.
Khi đi vào khoảng trống cửa sổ thế giới, kết quả thấy gần giống bên Bảo An. Chẳng qua mức độ có chậm hơn, điều đó cũng không thể trách được. Quy mô đội xây dựng Phó Trấn Thái cũng không phải quá lớn, cho nên nhân lực tham gia hạng mục cửa sổ thế giới cũng không nhiều, tiến độ chậm cũng là tự nhiên.
Xem xong hai hạng mục, làm cho Lâm Tề Toàn khiếp sợ, đặc biệt là khoảng đất trống ở quận Bảo An. Anh ta không hề nghĩ ở Hongkong Lục Thiếu Hoa làm một tập đoàn công ty lớn như vậy, ở Thâm Quyến cũng không nhỏ. Riêng khoảng đất trống ở quận Bảo An chỉ biết là muốn xây một nhà xưởng quy mô lớn. Tuy nhiên anh ta cũng không hỏi Lục Thiếu Hoa là muốn sản xuất cái gì.
- Ha hả! Thế nào anh Lâm, hạng mục này gọi là cửa sổ thế giới, chuẩn bị xây thành một địa điểm bơi lội, giải trí, thư giãn quy mô lớn. Lục Thiếu Hoa nhìn về phía cửa sổ thế giới đang xây nói.
Lâm Tề Toàn khẽ mỉm cười nói - Tôi cảm thấy xây ở đây là tốt nhất còn gì hơn, vài năm nay Thâm Quyến phát triển rất nhanh, hơn nữa lại là một trong sáu đặc khu kinh tế. Tương lai sau khi xây xong nhất định sẽ thành nơi mọi người lựa chọn cho những ngày nghỉ.
- Ha hả! Chỉ mong vậy. Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói, về căn bản hắn không nghĩ tới dựa vào cửa sổ thế giới để kiếm tiền. - Được rồi, đi ăn trưa trước đã, sau đó tôi dẫn anh đến nơi anh ở sau này.
Đối với việc Lâm Tề Toàn dẫn người nhà chuyển đến Thâm Quyến ở, Lục Thiếu Hoa sớm đã chuẩn bị xong phòng ở, mà còn mua phòng mới. Đồ gia dụng và vật dùng hàng ngày đều đã chuẩn bị tốt, chỉ cần muốn ở bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở.
- Được! Lâm Tề Toàn lên tiếng.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, dẫn đầu đi về chỗ dừng xe, chuẩn bị dẫn Lâm Tề Toàn đến nhà hàng Ông Văn Đức ăn chút gì.