Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 193: Ba mục đích lớn



Không nằm ngoài dự đoán của Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa quả nhiên có chuyện cần bàn với y. Nếu Trần Quốc Bang không quay trở lại thì Lục Thiếu Hoa cũng gọi y đến mà thôi. Dù sao thì thời gian cũng chỉ hơn chín giờ, vẫn còn chưa khuya lắm, có một số việc nên làm sớm thì hay hơn.

- Anh hai, em nhớ là mấy năm trước có nói với anh rằng Liên Xô sẽ tan rã. Nhưng lúc ấy anh không tin em. Hiện tại thì như anh thấy đấy, toàn bộ Liên Xô đang trong sự hỗn loạn lớn, tan rã là điều không thể tránh được.
Lục Thiếu Hoa nói những lời này với mục đích thả con tép bắt con tôm, làm tiền đề cho lời nói kế tiếp:
- Về phía quân đội hay là chính trị, chỉ cần có trong tay một chút quyền lực thì bọn chúng sẽ chiếm núi làm vua, đặc biệt là quân nhân. Vì thế em tin rằng việc anh đến Liên Xô đã ba năm thì có thể thấu hiểu nhiều hơn em.

Ai! Trần Quốc Bang thở dài một hơi, cũng không biết là y cảm thán về một cường quốc Liên Xô lớn mạnh sắp sửa bị tan rã hay là về việc chiếm núi làm vua của một số người.
- Mọi việc đang trên đà đi xuống. Giải thể chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Đối với tình thế hỗn loạn của Liên Xô, Trần Quốc Bang đã có cơ hội chứng kiến. Nếu không phải xuất hiện sự hỗn loạn này thì y cũng không có khả năng dùng tiền để mở ra một cục diện mới tại Liên Xô, càng không thể nghĩ mình có thể dùng tiền để mua chuộc được hải quân, hỗ trợ y và Lục Thiếu Hoa trong vấn đề buôn lậu. Nói thật, Trần Quốc Bang lúc đó cũng không nghĩ mình có thể sử dụng tiền để mua chuộc được hải quân. Trong lòng y nghĩ, là một quân nhân thì có thể kềm chế sự hấp dẫn của tiền bạc. Nhưng sau đó y bán tín bán nghi quyết định thử lại một lần, quả nhiên là thành công. Không nói đến chuyện đã chi bao nhiêu tiền cho việc mua chuộc nhưng đã hoàn toàn khiến cho y chao đảo niềm tin và ấn tượng về người quân nhân.

Càng có nhiều tiền thì càng mua chuộc được nhiều người. Ý nghĩ trong đầu Trần Quốc Bang dần dần bị giao động, nếu mua được lần thứ đầu thì có thể nói là may mắn, lần thứ hai có thể nói là trùng hợp, rồi lần thứ ba, thứ tư, lần thứ năm nữa, biến thành sự thật, huống chi đến nay đã không dưới năm lần.

Sự thật này khiến cho Trần Quốc Bang sinh ra ảo giác, cho rằng việc bị tiền tài hấp dẫn sẽ không còn biện pháp nào khắc phục hay sao? Có phải tiền là vạn năng không? Tuy nhiên, Trần Quốc Bang nhớ lại Lục Thiếu Hoa đã từng nói một câu liền tỉnh táo lại, câu nói đó đến giờ vẫn còn ghi thật sâu trong đầu hắn: “Tiền không phải là vạn năng nhưng tuyệt đối không thể không có tiền.”

- Chỉ còn vấn đề thời gian nữa mà thôi!
Lục Thiếu Hoa tiếp lời Trần Quốc Bang. Dừng một chút hắn nói tiếp:
- Nguyên nhân chủ yếu chính là sự xuất hiện của sự hỗn loạn dẫn đến nguy cơ tan rã nhưng nó lại mang đến cho chúng ta một cơ hội để bành trướng thực lực của mình.

Mặc kệ là Ngày thứ hai đen tối năm 1987 hay là khủng hoảng thị trường chứng khoán tại Nhật Bản năm 1989-1990 đều mang lại cơ hội cho Lục Thiếu Hoa mau bành trướng thực lực của mình. Tuy nhiên, sự tan rã của Liên Xô thì lại khác. Đây không chỉ là vấn đề bành trướng thực lực của bản thân mình mà cón về nhiều phương diện khác như nhân tài, tài nguyên, thế lực của chính phủ, chỉ có điều chuyện thế lực của chính phủ chỉ có ở Liên Xô thôi, còn xét đến ở trong nước thì vô dụng.

- Sao?
Trần Quốc Bang không rõ dụng ý của Lục Thiếu Hoa.

Nhân dịp này, Lục Thiếu Hoa cũng muốn đem một việc ra bàn với Trần Quốc Bang. Nói với y nhiều như vậy thì cũng chỉ vì mục đích này thôi. Giả vờ ho khan hai tiếng, Lục Thiếu Hoa lên tiếng:
- Lần này em đến Liên Xô là có ba mục đích. Mục đích thứ nhất chính là liên hệ với cấp cao trong quân đội để mua một vài thứ. Mục đích thứ hai là tìm một số lượng lớn nhân tài. Còn mục đích thứ ba chính là bồi dưỡng thế lực.

Trong ba mục đích này, mục đích bức thiết và quan trọng nhất chính là cần phải hoàn thành nhiệm vụ liên kết với tầng lớp quân đội cao nhất để mua một vài thứ nhập khẩu về trong nước, cởi bỏ những hạn chế về việc sản xuất sản phẩm hàng điện tử và ô tô. Mục đích đào tạo nhân tài thì Trần Quốc Bang đã sớm biết, không cần Lục Thiếu Hoa phải nhiều lời. Còn về việc phát triển thế lực thì đây là kế hoạch cuối cùng trong các kế hoạch của Lục Thiếu Hoa cần phải hoàn thành. Chỉ cần hoàn thành mục đích này thì sẽ có thể đạt được nhiều nguồn lợi to lớn.

Khi đề cập đến nguồn tài nguyên nhiều nhất ở Liên Xô, mọi người đều sẽ nghĩ đến đầu tiên đó chính là khi đốt và dầu mỏ. Là một người tái sinh, Lục Thiếu Hoa biết rõ giá cả của khí đốt và dầu mỏ trên thị trường là vô giá.

Trần Quốc Bang rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Lục Thiếu Hoa lại muốn y đi móc nối với tầng lớp quân nhân cao nhất. Hóa ra là muốn theo chân bọn họ để mua những thứ này nọ. Nhưng mua cái gì? Quân đội thì ngoại trừ công nghệ quân sự thì họ đâu còn những đồ vật gì để bán.

Công nghệ quân sự? Trong đầu Trần Quốc Bang cứ suy nghĩ xung quanh vấn đề này. Chẳng lẽ Lục Thiếu Hoa lại muốn mua thứ đó?

Đột nhiên Trần Quốc Bang thấy lo sợ. Nếu Lục Thiếu Hoa thật muốn mua thứ đó thì mua dùng để làm gì? Chiến tranh? Về nước để gây chiến tranh?

Trần Quốc Bang càng nghĩ càng thấy hoảng sợ. Nếu thật sự Lục Thiếu Hoa quay trở về nước để gây chiến tranh thì từng là một quân nhân, y sẽ không để điều đó xảy ra. Cho dù có liều chết thì y cũng phải ngăn Lục Thiếu Hoa lại. Tuy nhiên mọi việc vẫn còn ở phía trước. Y không dám khẳng định Lục Thiếu Hoa rốt cuộc muốn mua những thứ đó để làm gì?

- Tiểu Hoa, ý của em không phải là em muốn anh móc nối với tầng lớp quân đội cao nhất để mua công nghệ quân sự của họ?
Trần Quốc Bang nghiêm túc hỏi.

Lục Thiếu Hoa cũng không bất ngờ khi Trần Quốc Bang có thể đoán ra những thứ mà hắn muốn mua. Dù như thế nào thì Trần Quốc Bang cũng từng là quân nhân, y biết quá rõ quân đội ngoại trừ công nghệ quân sự ra thì chẳng còn thứ gì có thể mua được. Không thể phủ nhận Trần Quốc Bang đã đoán đúng:
- Ừ, cái mà em muốn mua đó chính là công nghệ quân sự.

Khi nghe Lục Thiếu Hoa thừa nhận, Trần Quốc Bang tiếp tục truy vấn:
- Em có thể nói cho anh biết em mua thứ đó để làm việc gì không?

- Anh hai, không cần phải quá căng thẳng như vậy. Em không có ác ý đâu.
Lục Thiếu Hoa trước tiên là muốn nhấn mạnh hắn không có ác ý chính là muốn Trần Quốc Bang bình tĩnh trở lại. Nếu không thì Trần Quốc Bang sẽ không còn tâm trí đâu mà nghe hắn nói.

Quả nhiên, một câu không có ác ý lập tức khiến cho Trần Quốc Bang yên tâm rất nhiều. Nhìn Trần Quốc Bang đã bình tĩnh trở lại, Lục Thiếu Hoa mới tiếp tục nói:
- Em muốn mua những thứ kia làm quà tặng cho những người cấp cao của quốc gia.

Lục Thiếu Hoa cũng không muốn giải thích nhiều bởi vì trong lời nói của hắn vẫn chứa đựng sự không trung thực. Tuy hắn mua kỹ thuật quân sự về làm quà tặng cho quốc gia nhưng chỉ đưa một nửa, còn giữ lại một nữa. Nếu quốc gia có hứng thú muốn xem tiếp phần còn lại thì phải có điều kiện.

- Quà tặng?
Trần Quốc Bang càng lúc càng mơ hồ.

- Đúng vậy! Mua đề làm quà tặng cho quốc gia. Ngoài ra còn có mục đích mua một ít để trang bị cho nhóm của anh Chí Kiệt.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.

Ở thập niên 90, Liên Xô rất nổi tiếng về kỹ thuật quân sự, tính năng tốt, kiểu mẫu lại là loại mới nhất, có thể nói là đứng đầu toàn thế giới.

Cũng không biết có phải câu nói “trở thành quà tặng cho quốc gia” hay là câu “trang bị cho nhóm Chí Kiệt” của Lục Thiếu Hoa đã tác động đến Trần Quốc Bang.
- Chúng ta mau chóng thiết lập mối quan hệ với những người đó. Sau đó sẽ đề cập đến việc mua vũ khí sau.

Lục Thiếu Hoa cười. Hắn biết hiện tại cán bộ Liên Xô coi tiền như mạng. Nếu không có tiền thì đừng muốn mua cái gì cả. Bọn họ sẽ đánh giá người mua thông qua giá cả họ đưa ra. Nếu người mua ra giá cao thì cho dù là tàu sân bay họ cũng có thể bán được.

Tàu sân bay? Đúng, là tàu sân bay. Lục Thiếu Hoa bỗng nhiên nhớ tới tên này. Đây chính là loại máy bay bá chủ trên biển. Căn cứ theo trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, chính vì Trung Quốc không có tàu sân bay nên mới bị nước khác khiêu khích trên biển cho dù là Đông Hải hay là Nam Hải, thường xuyên có tàu chiến ngoại quốc vào hải vực của Trung Quốc, nhưng Trung Quốc chỉ có thể đuổi đi chứ không thể hoàn toàn khắc chế.

Lúc này trong lòng Lục Thiếu Hoa chỉ có một ý tưởng duy nhất là mua tàu sân bay. Không, phải mua công nghệ chế tạo ra tàu sân bay, không cần mua sản phẩm có sẵn. Cho dù mua sản phẩm có sẵn với giá rất đắt nhưng cũng không có chỗ để. Hay là lấy để làm lợi thế giao dịch với quốc gia đi? Điều này làm cho Lục Thiếu Hoa lo sợ làm trái ý trời khiến cho lịch sử thay đổi. Cho nên, muốn mua thì mua công nghệ của bọn họ rồi lưu trữ lại, vể sau tất có ngày được sử dụng.

Lục Thiếu Hoa đã nhất quyết phải mua cho bằng được. Bây giờ hắn đang có cơ hội thực hiện được điều đó, bằng không về sau sẽ không còn cơ hội nữa. Tuy nhiên bây giờ cũng không nên nóng vội trước khi chưa thiết lập được mối quan hệ cho việc làm này.

- Thôi được rồi, chúng ta chấm dứt chuyện này ở đây. Bây giờ hãy thảo luận về việc tìm nhân tài đi.
Lục Thiếu Hoa phất tay kết thúc chủ đề nói chuyện này và bắt đầu một chủ đề khác:
- Tìm nhân tài thì mặc kệ là người như thế nào, chỉ cần người đó có kỹ thuật mà mình muốn là được rồi. Nếu là nhân tài về ô tô, điện tử, máy tính thì chúng ta sẽ sắp xếp cho họ quay trở lại trong nước còn những người khác sẽ ở lại căn cứ bí mật tại Liên Xô.

Nói đến căn cứ bí mật, từ lúc Trần Quốc Bang sang Liên Xô thì Lục Thiếu Hoa đã có nói qua với y. Lúc đó Trần Quốc Bang đã có lên kế hoạch xây dựng nhưng chỉ có điều nguồn vốn không được nhiều nên tiến độ có phần chậm lại. Hiện tại chỉ mới hoàn thành chưa đến ba mươi phần trăm. Cũng chính vì vấn đề nguồn vốn mà khiến cho Trần Quốc Bang trong việc xây dựng mối quan hệ cũng bị chậm lại. Tuy nhiên, vấn đề này đã được giải quyết bởi vì Lục Thiếu Hoa đã đến đây và mang theo rất nhiều tiền.

- Hiện tại Liên Xô đang hỗn loạn. Phần lớn những nhân tài về kỹ thuật đều bị thất nghiệp. Chỉ cần chúng ta đánh tin tức ra thì muốn tìm được nhân tài cũng không phải là chuyện khó.
Trần Quốc Bang khẳng định:
- Về chuyện căn cứ bí mật, hiện nay chúng ta nên đẩy nhanh tiến độ. Bằng không thời gian sắp đến sẽ không kịp.

- Đẩy nhanh tiến độ là việc tất nhiên nhưng cũng đừng nhất thời nóng vội.
Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
- Chúng ta trước tiên có thể tìm một số nhân tài về lãnh vực ô tô, điện tử, máy tính. Sau đó sẽ gửi họ về nước. Ở Thâm Quyến, em đã xây dựng một tiểu khu nhà ở thích hợp cho bọn họ.

- Ý của em là vừa tìm người vừa xây dựng căn cứ?
Trần Quốc Bang hỏi.

- Đúng vậy. Khi kết hợp đồng thời hai cái thì việc thành lập căn cứ sẽ diễn ra tốt đẹp. Nói như vậy thì thời gian không thể nhanh hơn được.
Lục Thiếu Hoa đã sớm nghĩ đến điều này. Nếu không thì hắn đã cung cấp vốn sớm cho Trần Quốc Bang, không cần chờ đến hiện tại.
- Tuy nhiên, chúng ta cần phải chờ cho đến khi mua được vài thứ từ quân đội. Bằng không, quốc gia sẽ không cho một số lượng lớn người Liên Xô nhập cảnh vào. Nói không chừng còn có thể rước lấy phiền toái.

Đối với Lục Thiếu Hoa, một khi giao dịch thì phải có lợi thế để giao dịch với quốc gia. Khi đó nhân tài kỹ thuật người Liên Xô có thể nhập cảnh hợp pháp vào Thâm Quyến để làm việc.

- Ừ, anh đã biết phải làm như thế nào. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ tận lực thiết lập mối quan hệ với bọn họ.
Trần Quốc Bang nói.

- Anh hãy cố gắng làm tốt chuyện này.
Lục Thiếu Hoa lại phất tay chấm dứt vấn đề này:
- Tốt lắm! Chuyện này chúng ta hãy gác sang một bên. Còn một chuyện quan trọng khác mà em muốn nói với anh.

- Em nói đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.