Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 206: Đàm phán (4)



Lục Thiếu Hoa cố ý, chắc chắn là cố ý, hắn cố ý nói một nửa rồi dừng lại, khiến Tăng Kiến Quốc và Tư lênh Lâm ham muốn.
Sự thật chứng minh kế “nhử” thành công, một lúc lâu sau Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì. ‘Lâm như lửa’ tính tình nóng nảy không chờ nổi nói:
- Cháu đừng thừa nước đục thả câu, còn điều kiện gì nữa thì nói ngay đi.
- Haha.
Lục Thiếu Hoa cười, giả vờ giả vịt nói:
- Mọi người cũng biết, gia sản của cháu ngày càng tăng trưởng, tất sẽ mang đến nguy hiểm.
- Cho nên cháu hy vọng có thể cho cháu một giấy phép được dùng súng, như vậy an toàn của bản thân được đảm bảo hơn một chút.
Ở Trung Quốc, súng ống được quản lý rất nghiêm khắc, người bình thường không được phép mang súng, ngoại trừ một số ít người có thân phận là vệ sĩ làm việc cho chính phủ. Kiểu giống như Lục Thiếu Hoa, vệ sĩ công ty riêng mà có thể mang theo súng là cực kỳ ít, đương nhiên cũng có một số ít vệ sĩ riêng được dùng súng, nhưng là dùng không hợp pháp, tất cả thông qua con đường không chính thức mà có được.
Kỳ thực là Lục Thiếu Hoa không biết chuyện là họ nhìn thấy Tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông của Lục Thiếu Hoa nơi nơi nở rộ, lên cấp cao đã sinh ra ý tưởng bảo vệ hắn, chẳng qua thấy Lục Thiếu Hoa luôn mang theo bên người Lý Thượng Khuê là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, bọn họ mới gạt đi ý tưởng đó. Nói giỡn sao, nếu nói người như Lý Thượng Khuê là bộ đội đặc chủng xuất ngũ mà còn không bảo vệ được Lục Thiếu Hoa thì có phái ai tới cũng giống nhau, đều không bảo vệ được cả.
Đối với người ở cấp cao, Tăng Kiến Quốc tự biết là có chuyện như vậy, bây giờ Lục Thiếu Hoa đề xuất phải có giấy chứng nhận sử dụng súng, không có gì là không hợp lý, chưa nói đến chuyện, lần này hắn được hai vị chuyên gia công nghệ vũ khí trang bị hàng đầu coi là làm một cống hiến to lớn cho đất nước, càng không nói đến chuyện Lục Thiếu Hoa ở Thâm Quyến đầu tư giúp kinh tế quốc gia phát triển, cái giấy phép chứng nhận được phép dùng súng nhỏ bé dường như là không đủ.
Còn nữa, có lần đầu tiên chẳng lẽ không có lần thứ hai sao? Lục Thiếu Hoa có thể lấy được loại công nghệ này, thì về sau tuyệt đối cũng có thể lấy được. Đúng vậy, Tăng Kiến Quốc nghĩ đến về sau Lục Thiếu Hoa cũng có thể lấy được công nghệ so với lần này còn cao hơn.
- Thẻ chứng nhân được phép mang theo súng ta có thể đồng ý với cháu, nhưng súng nhất định phải đăng ký, và quan trọng là không phải ở tình thế bất đắc dĩ thì không được nổ súng, cháu đồng ý không?
Tăng Kiến Quốc nói.
- Không thành vấn đề.
Lục Thiếu Hoa trả lời. Vốn dĩ Lục Thiếu Hoa cũng chẳng cần phải xin Tăng Kiến Quốc giấy chứng nhận mang theo súng, chỉ cần lấy đại mấy khẩu từ Liên Xô về là không thành vấn đề, nhưng chuyện này lại không hợp pháp, nếu chẳng may về sau xảy ra chuyện ngoài ý muốn phải nổ súng, bị truy cứu thì không còn cách nào khác, không dễ chút nào. Chỉ còn cách xin giấy chứng nhận, quang minh chính đại mang theo súng còn hơn là vụng trộm cầm súng.
- Ừ, cháu phải nhớ kỹ lời cháu đã nói.
Tăng Kiến Quốc nói có ngầm ý dặn dò sâu xa Lục Thiếu Hoa, rồi chuyển đề tại nói:
- Để chuyện giấy chứng nhận dùng súng sang một bên đi, sau vài ngày là có thể xử lý xong rồi, cháu còn điều kiện cuối cùng gì nói nốt đi.
Cái gì đến sẽ phải đến, điều kiện cuối cùng này là mấu chốt của cuộc đàm phán, nếu điều kiện này không được thì tất cả chỉ là nói suông, bốn điều kiện phía trước cũng không cần phải kỳ kèo. Giả thiết nếu như điều kiện này không được đáp ứng, Lục Thiếu Hoa sẽ không đem những công nghệ quân sự này giao cho quốc gia, hắn sẽ kết thúc đầu tư ở Thâm Quyến. Nói cách khác, nếu không đàm phán được, Lục Thiếu Hoa sẽ chuyển trọng điểm đầu tư ra nước ngoài, ở trong nước chỉ đầu tư một ít, rất hạn chế.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa hy vọng có thể được đáp ứng, trong tiềm thức của hắn, rất muốn trợ giúp kinh tế quốc gia phát triển, nhưng nếu không đáp ứng hắn, hắn cũng không có cách nào khác, đế quốc kinh tế của hắn đã ở thế phải làm, không chấp nhận chuyện hắn phung phí thời gian, làm sớm được một năm thì xong sớm một năm.
Lời nói chẳng phải dễ nghe, Lục Thiếu Hoa cũng coi như đánh cuộc, hắn đánh cuộc, các vị cán bộ cao cấp của quốc gia sẽ không bỏ lỡ cơ hội duy nhất khiến lực lượng quân sự tăng cấp. Kinh tế của một quốc gia muốn phát triển thì phải cởi bỏ hạn chế chỉ là vấn đề sớm hay muộn, chẳng qua là muốn cởi bỏ trước một chút thôi. Theo góc độ lạc quan mà nói, đây không phải là một cơ hội sao?
Hít một hơi thật sâu, trầm lặng một lúc để sắp xếp từ ngữ trong đầu, thật lâu sau Lục Thiếu Hoa mới nói:
- Điều kiện cuối cùng của cháu có thể sẽ khiến các ông khó xử, cháu cũng không bắt buộc các ông phải đáp ứng, nhưng nếu điều kiện cuối cùng này không thể đồng ý với cháu thì cháu sẽ phải thiết kế lại tất cả các kế hoạch.
Lục Thiếu Hoa nói câu này với giọng điệu rất quyết đoán, đồng thời để lộ ra một tin tức, là hắn sẽ từ chỗ có ý tưởng lấy đầu tư ở Thâm Quyến làm trọng điểm chuyển hướng sang địa phương khác. Hiện tại là cuối năm, chỉ còn hết năm này là chuẩn bị bước vào thập kỷ nối dẫn đến thế kỷ mới. Trong thời gian mười năm này, khoa học kỹ thuật phát triển như hỏa tiễn, nếu lúc này Lục Thiếu Hoa không thành lập ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật của hắn thì tương lai lấy cái gì để tranh giành cùng với người ta.
Mặt khác, bây giờ Lục Thiếu Hoa thành lập kinh doanh, chiếm lĩnh một địa vị nhất định trên thị trường quốc tế, thì hắn chính là người thắng cuộc. Nếu bước chậm hơn người khác một bước nhất định sẽ khó khăn lớn, chuyện ấy là không thể phủ nhận.
Thấy Lục Thiếu Hoa nghiêm túc như vậy, Tăng Kiến Quốc và Tư lệnh Lâm cũng nhận thức được điều kiện tiếp theo có khả năng là bọn họ không thể quyết định được, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị. Tăng Kiến Quốc trầm ngâm một lát nói:
- Cháu nói đi, điều kiện gì?
- Haha…
Lục Thiếu Hoa làm bộ cười, giảm bớt không khí căng thẳng trong đại sảnh mới nói.
- Cháu biết hiện tại nền công thương nghiệp quốc gia có rất nhiều hạn chế, mà cháu đang ở khu vực của ông, chính là muốn sản xuất những sản phẩm mà quốc gia còn đang hạn chế.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa ngừng lại, hắn để cho hai người Tăng Kiến Quốc một thời gian để phản ứng, tuy không tiếp tục nói, nhưng ánh mắt Lục Thiếu Hoa một khắc cũng không rời khỏi mặt Tăng Kiến Quốc và Tư lệnh Lâm.
Nghe được lời này, vẻ mặt hai người Tăng Kiến Quốc càng thêm nghiêm túc, từ lâu ông ta đã nghĩ Lục Thiếu Hoa thành lập một căn cứ sản xuất lớn như vậy hẳn là có liên quan gì đó đến khoa học kỹ thuật, chỉ có điều bình thường bận nhiều chuyện cần xử lý, quên không hỏi Lục Thiếu Hoa.
- Có phải cháu muốn quốc gia xóa bỏ hạn chế đối với cháu?
Tăng Kiến Quốc hỏi.
- Đúng vậy!
Lục Thiếu Hoa không phủ nhận mà nói rõ ràng.
- Ừ, nói như vậy mấy cái điều kiện phía trước của cháu không phải mục đích chính, mục đích chính là muốn xóa bỏ hạn chế.
Tăng Kiến Quốc lại hỏi.
- Không, cũng không thể nói là không phải mục đích chính, cháu nghĩ các ông cũng đoán được, nhân tài kỹ thuật Liên Xô là cháu chuẩn bị cho việc này, mà nhờ quân đội tạo điều kiện cho việc vận chuyển hàng hóa chính là tạo lợi nhuận cho kinh doanh.
Mọi người đều là những người thông minh cả, hiện tại rất nhiều việc đều có liên quan đến Liên Xô, không có khả năng giấu giếm được, cho dù là có cách để giấu, Lục Thiếu Hoa thà chọn nói ra.
- À.
Tăng Kiến Quốc thản nhiên lên tiếng, chợt nói ra vấn đề:
- Cháu có thể nói cho ta biết định sản xuất cái gì ở Thâm Quyến không?
- Ô tô, máy tính và một ít sản phẩm điện tử.
Ngừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại bổ sung:
- Đây là những thứ có nhu cầu cấp bách, về sau thì khó mà nói, tuy nhiên có thể khẳng định là, các lĩnh vực sẽ đặt chân vào trong tương lai sẽ càng lớn hơn, nói ngắn gọn, căn cứ ở khu Bảo An sẽ chỉ cần xóa bỏ hạn chế về khoa học kỹ thuật, còn những thứ khác sẽ không để ở khu Bảo An.
Vừa dứt lời nói thì Tăng Kiến Quốc thầm hô một tiếng: “Cái này mới đúng” Nhớ lại lúc đầu Lục Thiếu Hoa nói, bây giờ đã sáng tỏ, vừa rồi không phải Lục Thiếu Hoa đã nói rồi sao? Những nhân tài kỹ thuật chuyển từ Liên Xô sang là chuẩn bị vì việc kia mà.
Nhìn Lục Thiếu Hoa thật kỹ, cảm xúc duy nhất của Tăng Kiến Quốc là ông ta đã xem thường Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa từ trước tới giờ trong mắt ông ta, là người làm mỗi một việc đều đi một bước nhưng nghĩ cho ba bước sao? À! Không, đi một bước để tiến mười bước cũng không phải là nói quá.
Vì sao lại nói như vậy, Thâm Quyến bắt đầu bước vào năm kiến thiết, nói cách khác, Lục Thiếu Hoa đã bắt đầu chuẩn bị, nếu nghĩ lại lâu hơn một chút, thì thấy Lục Thiếu Hoa từ mấy năm trước đã bắt đầu kế hoạch, bởi vì chính là năm trước nữa Trần Quốc Bang đã sang Liên Xô.
“Đáng sợ”, biết được quá khứ của Lục Thiếu Hoa khiến Tăng Kiến Quốc vô tình đột nhiên nhớ tới từ này. Nếu thật là mấy năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch cho tất cả thì Lục Thiếu Hoa này quả thật là đáng sợ, một kế hoach đã bắt đầu từ ba năm trước, chầm chậm mà đến được bước hiện tại này.
Nghĩ vậy, trong lòng Tăng Kiến Quốc tự nói thầm với mình: “Phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.”
“Hô” thở phào một hơi, thật lâu sau mới Tăng Kiến Quốc nói:
- Cháu cho rằng quốc gia sẽ đáp ứng điều kiện này của cháu sao?
- Haha…
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, đúng vậy! Hắn mỉm cười, tất cả các kế hoạch đều thành công, hắn nhất nhất tin tưởng là dùng công nghệ quân sự này sẽ khiến cán bộ cấp cao của quốc gia động lòng, không có một người lãnh đạo nào không muốn nhìn thấy quốc gia của mình trở nên hùng mạnh.
- Cháu nghĩ quốc gia sẽ đáp ứng.
Nhìn thấy dáng vẻ đã dự liệu được trước của Lục Thiếu Hoa, lập trường của Tăng Kiến Quốc cũng là đồng ý xóa bỏ hạn chế cho Lục Thiếu Hoa, dù sao có thể mang đến cho quốc gia công nghệ quân sự đứng đầu, lại còn có thể trợ giúp kinh tế quốc gia phát triển, có thể nói là hai cái tốt, mà quốc gia có trả giá, chẳng qua cũng chỉ là cởi bỏ hạn chế sớm một chút mà thôi.
Những chuyện này cũng không phải do một mình Tăng Kiến Quốc quyết định là được, mỗi người có lập trường riêng, Lục Thiếu Hoa có suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, quốc gia có suy nghĩ của quốc gia, quốc gia phải suy xét chính là việc xóa bỏ hạn chế có tạo thành một ảnh hưởng xấu hay không.
- Một chuyện lớn như vậy, không phải chỉ mình cá nhân ta quyết định là được, còn phải thảo luận xong mới quyết định được.
Tăng Kiến Quốc nói ra điều khó xử của mình.
- Haha, không việc gì, vừa rồi cháu đã nói cháu có thể chờ.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên gật đầu, chợt nói:
- Như vậy đi, ông Tăng, một tuần, sau một tuần ông cho cháu câu trả lời thuyết phục, ông thấy có được không?
Lục Thiếu Hoa cũng đã hết lòng, thời gian một tuần đối với hắn cũng xem như là rất dài.
- Được, chậm nhất là một tuần, cũng có thể sau hai ngày sẽ cho cháu câu trả lời thuyết phục rồi.
Tăng Kiến Quốc gật đầu đáp.
- Vậy được rồi.
Lục Thiếu Hoa không có ý kiến gì.
- Vậy, ông Tăng nếu không có việc gì nữa cháu xin phép đi về.
Đã bàn xong việc chính, Lục Thiếu Hoa cũng nên cáo từ, nói cho cùng thì cũng không còn sớm nữa.
- Ừ, để ta tiễn cháu.
Tăng Kiến Quốc đứng lên nói.
Lục Thiếu Hoa cảm thấy hơi lạ, trước đây Tăng Ái Dân hay Tăng Kiến Quốc chưa từng một lần tiễn hắn, nhưng lúc này lại cố tình muốn tiễn hắn. “Nhất định có chuyện gì kỳ lạ đây”. Đây chính là cảm giác của Lục Thiếu Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.