Thực ra từ lúc bước xuống xe Hoắc Khoái Nguyệt đã cảm thấy rất kỳ lạ.Bởi vì chiếc xe của Lục Thiếu Hoa lại đỗ ở một bãi đỗ xe nhỏ,trong bãi này cũng chỉ có vài chiếc xe khác đỗ mà thôi,theo như tình hình của tập đoàn Phượng Hoàng mà phỏng đoán,thì những nhân viên cấp cao làm việc trong đó mua được xe ô tô là chuyện rất bình thường.Nhưng rõ ràng toàn bộ bãi đỗ xe chỉ có vài chiếc xe đậu lại,điều này làm cho Hoắc Khoái Nguyệt cảm thấy rất kỳ lạ.
Càng làm cho cô ta thấy lạ lùng hơn là những con đường mà Lục Thiếu Hoa đi,còn cả việc Lý Thượng Bản mở chiếc bàn phím đặc biệt kia ra,theo như lô gic thong thường mà nói,chủ tịch một tập đoàn lớn thì thường hay đi thang máy trước,nhưng Lục Thiếu Hoa lại dẫn cô ta đi vào cửa thang máy bằng một lối vào vắng vẻ.
-Anh Tiểu Hoa!Tại sao chúng ta không đi thang máy ở cửa trước,mà lại đi chiếc thang máy vắng bẻ này? Hoắc Khoái Nguyệt không kìm được sự hoài nghi trong lòng bèn cất tiếng hỏi.
Lục Thiếu Hoa nhìn Hoắc Khoái Nguyệt cười không ra tiếng,nhưng không trả lời ngay câu hỏi của cô,mà lại cất bước đến chỗ cửa thang máy chuẩn bị mở.Đợi đến khi mọi người đều đi vào trong thang máy rồi,người cuối cùng bước vào là Trương Khánh Vân mới ấn trực tiếp vào một nút duy nhất trong đó,tiếp theo thang máy từ từ đi lên.
Hoắc Khoái Nguyệt nhìn thang máy chỉ có một nút ấn duy nhất,hình như bắt đầu hiểu được một chút,chớp đôi mắt to tròn nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Hoa,rồi lại đảo qua nhìn khắp xung quanh của thang máy,ngoài việc chỉ có một nút bấm ra,thì không có gì là khác cả,nhưng những lời tiếp theo của Lục Thiếu Hoa đã làm cho cô ta hiểu được toàn bộ.
-Đây là chiếc thang máy chuyên dụng của anh.
-Ồ!Hoá ra là như vậy! Hoắc Khoái Nguyệt bừng tỉnh ngộ ra,việc này không hề khó giải thích,thân phận của Lục Thiếu Hoa là gì,vì để bảo vệ sự an toàn,và thể hiện vị trí tôn quý của hắn,nên việc đi một thang máy chuyên dụng không phải là một việc gì quá đáng cả.Trong lòng thầm tự cười nhạo mình quá ngốc,Hoắc Khoái Nguyệt lại càng ngày càng cảm thấy sùng bái và ngưỡng mộ Lục Thiếu Hoa,tâm lý đó như là cảm giác bị lấp đầy bởi một mùi vị mặn mà nào đó,làm cho cô ta không thể chịu được càng ôm chặt thêm cánh tay của Lục Thiếu Hoa,mà quên đi rằng bài học quan trọng nhất cho một cô thục nữ đó là phải rụt rè.
-Tinh!
Thang máy phát ra một tiếng “tinh”,nhắc nhở cho mọi người biết là đã đến nơi rồi,cánh cửa nhưu là một chiếc gương soi tự động mở sang hai bên,Lục Thiếu Hoa cũng không đợi bọn Lý Thượng Thánh đi lên đằng trước,mà đã sớm dẫn đầu bước ra khỏi cửa thang máy,đến tầng thứ ba mươi rồi nên cũng rất an toàn,không cần bọn Lý Thượng Bản bảo vệ nghiêm ngặt nữa,mà Hoắc Khoái Nguyệt lại vẫn như cái vòi bạch tuộc ôm chặt lấy cánh tay của Lục Thiếu Hoa cùng hắn đi vào.
Dòng chữ:”Phòng chủ tịch” ghi trên một tấm biển rất nặng gắn lên cánh cửa,Lục Thiếu Hoa nói: -Tiểu Nguyệt,em cứ tự nhiên ngồi xuống chỗ nào đi,anh còn mấy việc phải giải quyết đã.
-Vâng! Hoắc Khoái Nguyệt lúc này mới bỏ tay của Lục Thiếu Hoar a,ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc sô pha kê ở gần đấy.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều,đi đến chiếc ghế đặt bên cạnh,khoan khoái đi đến chiếc ghế bọc da thật của ông chủ và ngồi xuống,nhấc điện thoại lên và gọi cho Lưu Minh Chương,sau khi điện thoại đã thông suốt,chỉ thản nhiên nói một câu: -Gọi Vân Thanh cùng đi với anh lên văn phòng tôi.
Lúc này,động tác hay là giọng nói của Lục Thiếu Hoa đều mang dáng dấp giọng điệu mà một chủ tịch tập đoàn phải có,việc này lại càng làm mê hoặc Hoắc Khoái Nguyệt-người từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi bóng dáng của Lục Thiếu Hoa.Đừng nói đến việc Hoắc Khoái Nguyệt tuổi đời mới chỉ mười mấy,nhưng những việc cô ta biết cũng khá nhiều,sở dĩ được như thế có rất nhiều nguyên nhân, do hoàn cảnh gia đình của cô ta,và còn nhận được cách giáo dục nửa Tây phương ở Hongkong nữa.
Nếu nói môi trường xung quanh có thể thay đổi một con người,thì hoàn cảnh ra đời và sự giáo dục cũng có thể làm biến đổi một con người.Dự tiến bộ của thời đại như là một liều thuốc kích thích,không ngừng tác động vào sự trưởng thành,tư tưởng,suy nghĩ,tâm trí của một con người.Lục Thiếu Hoa là một người đi đầu thế kỷ,hắn hiểu rõ hoàn toàn điểm này,ở thế kiếp trước, Lục Thiếu Hoa phải đợi đến lúc bắt đầu đi học bước chân vào xã hội mới biết thế nào là tình yêu.Còn những người sinh ra sau này,hình như chỉ mười mấy tuổi trong lúc vẫn còn đang đi học đã hiểu thế nào là tình yêu rồi,sự thay đổi này chính là tác động của liều thuốc kích thích.
Tâm trí,tư tưởng,suy nghĩ của Hoắc Khoái Nguyệt đều có chút gì đó giống với những người được sinh ra sau này,nhiều việc rất sớm thành thục,hiểu biết,cũng tương ứng với một câu nói:”đã là người yêu mình thì cái gì cũng hoàn hảo”.Trong mắt cô ta bây giờ thì Lục Thiếu Hoa cái gì cũng đều đẹp cả,nhất cử nhất động đều có sức hấp dẫn sâu sắc với cô ta.
Thực ra từ trước khi gặp mặt Lục Thiếu Hoa,Hoắc Khoái Nguyệt đã được Hoắc Anh Đông giới thiệu đó là một chàng trai bảnh bao,định giới thiệu cho cô,chỉ có một việc không biết,anh chàng đẹp trai đó lại là ông chủ đứng ở phía sau của tập đoàn Phượng Hoàng,còn những chuyện sau này thì không cần nói nhiều,Hoắc Anh Đông đã nói đến việc đính hôn.Mặc dù không hiểu vì sao ông mình lại nói đến việc này,nhưng sự hiếu kỳ của Hoắc Khoái Nguyệt lại càng tăng lên khi tiếp xúc với một ông chủ bí hiểm như Lục Thiếu Hoa,đã vậy nên lại càng chú ý quan sát hắn ta.
Đã càng quan sát lại càng dễ dàng để phát hiện ra khuyết điểm và ưu điểm,mà đối với con người được tái sinh như Lục Thiếu Hoa đương nhiên ưu điểm lại nhiều hơn khuyết điểm,con người hoàn thiện một trăm phần trăm,tuổi đời còn trẻ nhưng đã kiếm được nhiều tiền,có khả năng lại ưu tú,tất cả mọi ưu điểm đều hội tụ ở con người của Lục Thiếu Hoa.Một người xung quanh bao phủ một vầng hào quang lấp lánh như vậy,làm sao lại không làm cho Hoắc Khoái Nguyệt say như điếu đổ.
Tiếng cánh cửa mở ra “két” một tiếng phá tan sự yên tĩnh trong căn phòng,cũng làm gián đoạn sự trầm ngâm của Hoắc Khoái Nguyệt.Lục Thiếu Hoa đang chăm chú xem tài liệu theo phản xạ tự nhiên cũng ngẩng đầu lên,thấy ngay hai người Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh,Lục Thiếu Hoa liền bỏ tập tài liệu trong tay xuống,thản nhiên nói một câu:
-Ngồi đi. Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh hai người ucngf gật đầu,mỗi người tự lấy một cái ghế đến phía trước bàn làm việc của Lục Thiếu Hoa rồi ngồi xuống đó.Lưu Minh Chương mới lên tiếng hỏi: -Anh gọi hai bọn tôi đến có chuyện gì cần làm à?Bên dưới đang bận lắm.
Trong câu nói của Lưu Minh Chương là lộ ra một thông tin,đó chính là bên dưới công việc đang rất bề bộn.
Đối với con người của Lưu Minh Chương,Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ.Nhìn anh ta,bộ dạng đúng là đang có việc rất vội.Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều nữa,nói thẳng vào việc là cần chuyển một khoản đầu tư cho Lý Chí Kiệt,đương nhiên hắn không nói rõ là đưa cho Lý Chí Kiệt,mà lại nói là cấp cho Lưu Minh Chương một tài khoản,để cho anh ta gửi tiền đi là được rồi.
-Vâng,việc này tôi sẽ lập tức xư lý. Lưu Minh Chương biết rằng việc này chắc chawnsc rất gấp gáp,nên cũng không hỏi nhiều,đáp ứng ngay lập tức,rồi lại hỏi ngay: -Còn việc gì nữa không ạ?
-Không còn nữa. Lục Thiếu Hoa lắc đầu,sau đó nghiêng đầu sang phía Lý Vân Thanh hỏi: -Anh có bận không?
-Vâng,không đến nỗi bận lắm,những việc cần giải quyết tôi đã xử lý hết rồi. Lý Vân Thanh đáp.
-Được. Lục Thiếu Hoa gật gật đầu,nhưng không nói gì cả,mà nhìn sang phía Hoắc Khoái Nguyệt,nói lớn: -Tiểu Nguyệt,có phải em muốn đi thăm quan tập đoàn Phượng Hoàng không?Để cho Vân Thanh đưa em đi dạo qua một vòng được không?
Lục Thiếu Hoa không tiện đi xuống lộ diện,cũng không muốn xuống xem tình hình thế nào,vả lại,hắn cũng không có thời gian đó,vì trên bàn hắn bây giờ vẫn đang có một số tài liệu cần phải xem.Việc gọi Lý Vân Thanh lên là để cho anh ta làm một việc,đó là để cho một phó tổng giám đốc công ty tài chính Phượng Hoàng dẫn cô ta đi thăm qua,rõ ràng là một hình thức đãi ngộ không hề tồi.
Đến lúc này,Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh mới phát hiện ra là đang ngồi trên sô pha,ngoài bốn người Lý Thượng Bản,còn có một cô gái.Lưu Minh Chương đã có mấy lần nghe đến tên của Hoắc Khoái Nguyệt,nhưng anh ta chỉ biết đó là cháu gái của Hoắc Anh Đông,mà không hề biết cha của cô ta là ai.Hoắc Khoái Nguyệt rõ ràng là rất tò mò về tập đoàn Phượng Hoàng,đứng lên khỏi sô pha,rụt rè gật gật đầu,tỏ vẻ là muốn đi thăm quan một vòng.
Lục Thiếu Hoa thấy vậy,chỉ tay vào Hoắc Khoái Nguyệt rồi quay sang phía Lý Vân Thanh nói: -Vân Thanh,anh đưa cô ấy xuống dưới đó xem một vòng.
Chưa hết,nói xong,Lục Thiếu Hoa lại lần nữa lớn tiếng nói:
-Tiểu Nguyệt để cho Vân Thanh đưa em đi loanh quanh nhé,anh đang bận.
-Vâng! Hoắc Khoái Nguyệt cũng không lộ ra vẻ không vừa lòng,gật đầu đáp lại,rồi cùng Lý Vân Thanh đi ra ngoài.
Lý Vân Thanh đưa Hoắc Khoái Nguyệt đi rồ,Lưu Minh Chương cũng đi theo,trong văn phòng ngoài Lục Thiếu Hoa còn có Lý Thượng Bản bốn người bọn họ,còn lại không có ai khác,bên trong lại trở về trạng thái yên tĩnh.Lục Thiếu Hoa lại bắt đầu xem xét đống tài liệu trên bàn.
Lục Thiếu Hoa ngồi trong văn phòng xem tài liệu,không biết rằng Hoắc Khoái Nguyệt càng đi theo Lý Vân Thanh lại càng ngạc nhiên,dù là cô ta đã từng đi đến tập đoàn Hoắc Thị của gia đình cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như ở đây.Lại càng không phải nói,vì tập đoàn Hoắc Thị không thể so sánh được với mỗi một văn phòng và không khí làm việc ở đây.
Môi trường làm việc không cần phải nói nhiều,tất cả đều được trang hoàng sa hoa,vừa mới nhìn đều cho người ta cảm giác rất ấm áp.Mà không khí làm việc lại càng không phải bàn,đến mỗi công ty con,các nhân viên đều bận rộn làm việc,người thì đọc tài liệu,người thì dùng bút thiết kế cái gì đó,cứ như là đến cả thời gian để nói chuyện cũng không có,nếu như có thời gian để gọi đồng nghiệp bên cạnh giúp đỡ gì,thì đầu cũng vẫn cúi để xem tài,chỉ lớn tiếng để gọi với sang.
Quả thật,các nhân viên làm việc ở tập đoàn Phượng Hoàng đều như thế,có thể nói là đều điên cuồng làm việc,bọn họ mỗi ngày đều có việc làm không hết,căn bản không hề giống với caisc công ty khác,cho dù có việc hay là không có việc đều chau đầu ghé tai.Tập đoàn Phượng Hoàng khi mới thành lập,Lục Thiếu Hoa đã lập ra một bản nội quy cho cán bộ công nhân viên,cấm nói chuyện phiếm trong thời gian làm việc,nếu như phát hiện một lần,sẽ bị khai trừ,không có quy củ sao thành được vuông tròn.Lục Thiếu Hoa không muốn nhìn thấy văn phòng công ty biến thành nơi buôn chuyện,như thế không những công việc của chính mình không thể hoàn thành,mà còn ảnh hưởng đến các đồng nghiệp khác,nên mới đặt ra điều lệ này.
Những người có thể vào làm việc ở tập đoàn Phượng Hoàng đều là những anh tài.Theo như lời của Lục Thiếu Hoa mà nói thì là “công ty của tôi không cần những người kém cỏi”,đặc biệt là sau sự việc lần trước,một ông phó tổng giám đốc công ty tiêu thụ đã nhét cháu trai của mình vào công ty,tập đoàn dù là tuyển dụng những lao động phổ thông,hãy những lãnh đạo cao cấp,việc phỏng vấn đều cần trải qua sự xét duyệt của nhiều tầng cấp,mà mỗi cấp đều phải rất nghiêm khắc,đến cấp cuối cùng sau khi hoàn thành thì phải giao cho giám đốc bộ phận nhân sự,còn phải thông qua sự xét duyệt của người này,mới có thể chính thức được nhận vào,trong quá trình tuyển dụng này,nếu chỉ cần có một điểm không phù hợp với yêu cầu,thì anh đừng có mơ đến việc sẽ được làm ở tập đoàn Phượng Hoàng.
Nhìn không khí làm việc của tập đoàn Phượng Hoàng,cô gái tinh nghịch Hoắc Khoái Nguyệt không thể nghĩ ra một ý tưởng rất kỳ lạ,đó chính là để cho ông và bố cô đến tham quan không khí làm việc của tập đoàn Phượng Hoàng một chút,như vậy chắc chắn sẽ rất tốt cho chính tập đoàn của gia đình mình.
Trong lòng sớm đã có ké hoạch,Hoắc Khoái Nguyệt cũng không nghĩ thêm nhiều nữa,đi theo Lý Vân Thanh,hăng hái hừng hực khi nghe anh ta giới thiệu mọi thứ về công ty,thỉnh thoảng lại gật đầu.Lý Vân Thanh cũng rất ngạc nhiên,anh ta không biết Hoắc Khoái Nguyệt có thân phận gì,nhưng anh ta biết đã đi cùng Lục Thiếu Hoa thì chắc chắn sẽ là một người có thân phận,nên không dám đối đãi cẩu thả,cũng không coi cô ta là một cô bé,mà lại rất tỉ mỉ dẫn cô ta đi tham quan các công ty con trong tập đoàn.
Hai người đi từ trên xuống dưới,đến tận khi xuống đến đại sảnh của tầng một toà nhà mới coi như là đã chính thức kết thúc buổi tham quan,từ thang máy tầng một đi lên tầng thứ hai chín,Lý Vân Thanh mới đưa Hoắc Khoái Nguyệt đến cánh cửa lớn để đi lên tầng ba mươi,lại lần nữa trở về văn phòng của Lục Thiếu Hoa.
-Đi thăm quan xong rồi à? Lục Thiếu Hoa nhìn Lý Vân Thanh bước vào và hỏi.
-Vâng! Hoắc Khoái Nguyệt gật đầu đáp.
-Ừ! Lục Thiếu Hoa cũng không nói thêm điều gì,đặt tập tài liệu trong tay xuống,rồi lại nhìn xuống dưới bàn.Những tài liệu cần xem cũng đã xem xong rồi,từ trên ghế đứng dậy,rồi nói: -Đi!