Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 266: Tin tức tốt từ Thâm Quyến



Hoắc Anh Đông đi vào, thật lâu sau mới thốt lên hai chữ:

- Ghê gớm!

- Hả?
Lục Thiếu Hoa hơi mơ hồ. Hắn không biết rốt cuộc Hoắc Anh Đông nói hai chữ ấy là có ý gì. Tuy nhiên cũng không lâu sau, Lục Thiếu Hoa đã hiểu được.

- Các quy chế của cháu thật sự không thể chê vào đâu được. Ít nhất ta cũng nhìn thấy hệ thống cực hoàn mỹ.
Hoắc Anh Đông đã nói đến ba chữ “cực hoàn mỹ”.

Sau khi đi vào cao ốc Phượng Hoàng, nhìn thấy không khí làm việc của nhân viên cấp dưới công ty Phượng Hoàng làm cho Hoắc Anh Đông kinh hãi, cuối cùng phải hỏi Lưu Minh Chương không khí làm việc sao lại như thế. Lưu Minh Chương là người thẳng thắn, nói cho Hoắc Anh Đông biết tác dụng của các quy tắc, điều lệ của Lục Thiếu Hoa cũng như tác dụng đối với sự cạnh tranh trong nội bộ.
Nhưng Hoắc Anh Đông lại coi tác nếu các quy định này thực sự có tác dụng, thì Lục Thiếu Hoa là người đưa ra các quy định, Hoắc Anh Đông liền đem bao nhiêu công lao đổ hết lên đầu Lục Thiếu Hoa.

- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, không nói gì nữa. Hắn đã hiểu ý của Hoắc Anh Đông, nói sang chuyện khác:
- Ông Hoắc sau khi thăm xong Phượng Hoàng có cảm tưởng gì không?

Hoắc Anh Đông gật đầu mạnh, muốn nói không có cảm tưởng gì là giả dối. Ở trong tập đoàn Phượng Hoàng, ông ta cảm nhận được khoảng cách. Chính là khoảng cách. Tập đoàn Phượng Hoàng có khoảng cách với tập đoàn nhà họ Hoắc, đồng thời cũng hiểu rõ vì sao tập đoàn Phượng Hoàng trong vài năm ngắn ngủi đã có thể nổi lên, chỉ cần nhìn thấy không khí làm việc của nhân viên ở đây đã biết.

So với công ty của mình quả là một trời một vực. Tập đoàn họ Hoắc là công ty theo kiểu gia đình, tuyển người dựa vào mối quan hệ, có người làm tốt, có thực lực, cũng có người ngược lại, vốn chỉ là phế nhân, vào làm cho qua ngày thôi.

- Ừ, rất nhiều cảm tưởng, nói không hết.
Hoắc Anh Đông thở dài, hiểu rõ điểm này của tập đoàn nhà mình. Hiện giờ đi thăm xong tập đoàn Phượng Hoàng khiến quyết định của ông ta thêm phần cứng rắn, sau khi trở về sẽ chuẩn bị một cuộc cải cách lớn, mặc kệ là bạn bè hay họ hàng thân thích gì, nếu không có thực lực sẽ đuổi hết khỏi tập đoàn họ Hoắc.

Nếu Hoắc Anh Đông không muốn nói, Lục Thiếu Hoa cũng không nói thêm nữa. Chuyện phiếm một lúc, Lục Thiếu Hoa mời ra ngoài ăn cơm. Đã đến thì là khách, Lục Thiếu Hoa làm chủ nhà cũng nên làm công việc của một chủ nhà, Hoắc Anh Đông cũng không phản đối, vì thế đoàn người chậm rãi đi đến nhà hàng.

Lục Thiếu Hoa từ trước đến nay chưa từng tiết kiệm trong việc ăn uống, huống chi đi ăn cơm với mấy người Hoắc Anh Đông lại càng không thể keo kiệt. Đến khi tính tiền ăn xong mới biết bữa ăn này tốn hết một trăm năm mươi ngàn đô la Hong Kong. Nhưng Lục Thiếu Hoa có thẻ vàng của nhà hàng, được chiết khấu năm mươi phần trăm, chỉ tốn có bảy mươi ngàn đô la Hong Kong thôi.

Ăn cơm xong, Hoắc Anh Đông cùng Hoắc Chấn Vũ và Hoắc Chấn Đình quay về tập đoàn của mình, Lục Thiếu Hoa cũng cho Lưu Minh Chương quay về công ty, còn hắn thì đi về biệt thự.

Về nơi ở của mình, Lục Thiếu Hoa gọi điện thoại cho Trần Đạt Vinh trước. Hôm qua năm nhà hợp tác trong chuyện làm phim, Lục Thiếu Hoa chưa nói cho Trần Đạt Vinh biết. Nhưng không sao, giờ cũng chưa có gì gấp, cho dù nói với anh ta chậm một ngày cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Nghe Lục Thiếu Hoa nói năm nhà hợp tác làm phim, Trần Đạt Vinh trong lòng dao động, không khỏi than thầm bản lĩnh của Lục Thiếu Hoa không nhỏ. Phải biết rằng cho dù là công ty trước đây hay là công ty điện ảnh hiện tại, vẫn còn có mâu thuẫn với nhau, nhưng không ngờ Lục Thiếu Hoa có thể khuyên bọn họ hợp tác với nhau.

Thật ra cũng không thể trách Trần Đạt Vinh không hiểu biết. Anh ta không hề biết Hoắc Anh Đông tác động bên trong. Cho dù tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa có ảnh hưởng rất lớn ở Hong Kong, cũng không có cách nào lôi kéo những người khác, chỉ có Hoắc Anh Đông mới có thể làm được, lại xem đó là dự án khả thi, cuối cùng mới cùng nhau làm.

Nói rõ với Trần Đạt Vinh xong, Lục Thiếu Hoa lại gọi điện cho Hà Thừa Ích, nói đại khái với Hà Thừa Ích chuyện xúc tiến liên kết với tập đoàn họ Hoắc về bất động sản, Hà Thừa ích cũng không nói gì thêm, đồng ý tất cả, đồng thời cam đoan với Lục Thiếu Hoa là anh ta sẽ làm tốt.

Hà Thừa Ích theo hắn đi Nhật Bản từ năm 89, dù thời gian không đến hai năm, nhưng trong vòng hai năm ấy, Hà Thừa Ích đã lấy được sự tín nhiệm của Lục Thiếu Hoa, có chuyện gì Lục Thiếu Hoa cũng yên tâm giao cho anh ta làm. Đương nhiên Lục Thiếu Hoa đã tín nhiệm Hà Thừa Ích như Lâm Tề Toàn, nếu không cũng không để cho anh ta đưa cả nhà đi Thâm Quyến giúp hắn thành lập công ty.

Ngắt điện thoại, Lục Thiếu Hoa day day trán cho bớt đau đầu, trong lòng rủa thầm rượu quả nhiên là thứ không tốt, thở phào một hơi dài rồi đi lên lầu. Không có cách nào khác, vừa rồi, lúc ăn cơm trong nhà hàng uống hơi nhiều rượu vang, lúc rời nhà hàng đi ra thì không sao, hiện giờ, tác dụng chậm của rượu vang đang phát tác, khiến Lục Thiếu Hoa chịu không nổi.

Không biết ông trời có cố ý chống đối Lục Thiếu Hoa hay sao, mà Lục Thiếu Hoa vừa đứng dậy, chuẩn bị lên lầu, mới được hai bước thì điện thoại phòng khách vang lên, bất đắc dĩ, Lục Thiếu Hoa phải quay lại nghe điện thoại.

- Alô! Xin hỏi ai vậy?
Giọng điệu của Lục Thiếu Hoa hơi bực dọc.

Nhưng người ở đầu dây bên kia dường như không ngại giọng bực bội của Lục Thiếu Hoa mà cười ha ha, lắp bắp la lớn:
- Chúng ta thành công rồi, thành công rồi.

- Thành công?
Lục Thiếu Hoa đang thắc mắc, không biết ở đầu bên kia là ai, còn tưởng là điện thoại quấy rối. Bỏi vì đột nhiên bị điện thoại cản trở việc hắn nghỉ ngơi, hắn đã rất cáu kỉnh, lại thêm men rượu đang phát tác, lập tức cơn giận từ đâu đến xộc lên trán, hắn quát lớn vào điện thoại:
- Ai vậy?

Rõ ràng, uy lực tiếng rống của Lục Thiếu Hoa rất lớn, đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi lắp bắp xưng tên:
- Ừ, ừ… tôi là Chử Lỗi.

Nghe đến Chử Lỗi, Lục Thiếu Hoa sửng sốt, đầu đang xoay mòng mòng cũng yên tĩnh lại, nghĩ lại câu “thành công” kia, Lục Thiếu Hoa hơi hiểu ra, không cần biết vừa rồi có phải la quá lớn không, bèn hỏi:
- Anh vừa rồi nói thành công, có phải là nói đến thành quả nghiên cứu từ căn cứ bên kia không?

- Đúng rồi, là … là động cơ ô tô đó. Ừ, mới vừa rồi, chuyên gia Liên Xô chạy tới báo với tôi là đã nghiên cứu thành công, bây giờ đang làm thí nghiệm hậu kỳ. Nếu thí nghiệm không có vấn đề gì là có thể chính thức đầu tư.
Tiếng của Chử Lỗi xuyên qua điện thoại, từng chữ rơi rõ ràng vào tai Lục Thiếu Hoa, ban đầu cón đứt quãng, càng về sau càng trơn tru hơn.

- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cầm ống nghe cười điên cuồng, men rượu vừa rồi cũng không biết chạy đi đâu cả, cả người tỉnh táo hẳn. Hắn đang thực sự rất cao hứng, nghiên cứu đã thành công có nghĩa không lâu sau đã có thể đầu tư, còn cái gì mà thí nghiệm hậu kỳ, tất cả đều là nói chơi, thí nghiệm cũng chỉ để xem thử có ổn định không, cũng không là vấn đề gì lớn. Tuy cao hứng nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không đến nỗi mê man, xác nhận lại lần nữa:
- Anh đang nói thật phải không?

- Cực kỳ chính xác.
Chử Lỗi ở đầu dây bên kia ngừng lại một chút lại lên tiếng nói tiếp:
- Bên này tôi vừa lấy được tài liệu, có muốn tôi đưa cho cậu không?

- Không cần.
Lục Thiếu Hoa từ chối, sau đó lại nói rõ:
- Ba giờ sau tôi tới Thâm Quyến.

Thành quả bên đó là một đột phá có tính lịch sử, Lục Thiếu Hoa sao có thể bỏ qua cảm nhận của mình, mà thứ gì không chính mắt nhìn thấy, Lục Thiếu Hoa cuối cùng không thể xác nhận. Hắn muốn nhìn thấy thành quả này trước đã.

Treo điện thoại của Chử Lỗi lên, Lục Thiếu Hoa gọi mấy người Lý Thượng Khuê, vội vã đi về phía hải quan. Ngồi trên xe Rolls-Royce, mở cửa sổ cho gió lạnh tạt vào mặt, không lâu sau men rượu lại nổi lên, vẻ mặt sáng láng của Lục Thiếu Hoa cũng xuất hiện nét mỏi mệt, đành để Lý Thượng Khuê ngồi ở vị trí lái phụ, còn mình ra phía sau ngủ một tí.

Không thể không nói, tác dụng chậm của rượu vang rất lớn. Ngoài hai lần phải xuống xe kiểm tra ở hải quan, thời gian còn lại đều tranh thủ nằm phía sau xe ngủ cho đến lúc đến căn cứ Bảo An mới bị Lý Thượng Khuê gọi dậy.

Xuống xe, dụi dụi mắt, nhìn thấy khu nhà chính cao mười lăm tầng, Lục Thiếu Hoa không khỏi gật đầu. Hắn đã một thời gian dài không đến đây, không ngờ rằng lại thay đổi lớn đến thế. Lần trước đến, dãy nhà chính phía trước vừa mới thi công, không ngờ hiện giờ đã trở thành một tòa nhà lớn bên ngoài trang hoàng tráng lệ.

Tòa nhà chính bên ngoài đã trở thành như vậy, không cần nhìn Lục Thiếu Hoa cũng biết mấy cái phía sau tốc độ cũng nhanh như vậy. Vì theo sự dặn dò của Lục Thiếu Hoa, nhà chính là công trình cuối cùng. Nói cách khác, nhà chính đã xong rồi, toàn bộ công trình kia sẽ làm xong trong khoảng thời gian không lâu nữa.

Từ đầu đến cuối, không ai tiếp đón hay ngăn cản gì Lục Thiếu Hoa, khiến hắn thấy hơi kỳ lạ. Văn phòng chính công ty An ninh của tập đoàn Phượng Hoàng cũng ở trong này sao lại không tăng số bảo vệ lên? Nhưng điều này không quan trọng, Lục Thiếu Hoa đang gấp, muốn xem thành quả trước tiên, cũng mong bớt đi một chút phiền phức.

Nìn chung quanh rồi bước đến cửa lớn của nhà chính, lập tức tìm cửa thanh máy rồi nhấn nút đi lên lầu mười lăm. Thang máy lập tức chậm rãi khởi động đi lên trên. Không lâu sau, một tiếng “đinh” vang lên, cửa thang máy tự động mở ra, Lục Thiếu Hoa lại nhìn xung quanh một phen, trực giác mách bảo hắn là văn phòng Chử Lỗi nằm ở tầng mười lăm, nhưng vì chưa từng đến nên Lục Thiếu Hoa cũng không dám xác định.

Cửa thang máy nằm về một phía của lầu lớn, bước ra hai bước đã có thể nhìn thấy một dãy dài cửa văn phòng hai bên. Mỗi cửa phòng làm việc đều có phong cách văn phòng khiến Lục Thiếu Hoa dễ tìm hơn nhiều. Đi đến một cánh cửa phòng có vẻ là của Tổng giám đốc, Lục Thiếu Hoa gõ cửa.

Cốc, cốc…

- Mời vào.
Trong phòng truyền ra một âm thanh có vẻ mạnh mẽ.

Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí, liền đẩy cửa bước vào. Ánh mắt đầu tiên quét qua gian phòng, sau đó mới dừng lại trên người ngồi phía sau cái bàn hình chữ nhật. Người này chính là Chử Lỗi. Đúng lúc ánh mắt Lục Thiếu Hoa ngừng lại trên người anh ta, Chử Lỗi cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đụng phải ánh mắt của Lục Thiếu Hoa.

Chử Lỗi trước hết sửng sốt, sau đó mỉm cười, hơi giật mình nói:
- Cậu đi thế nào mà lại nhanh như vậy?

- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa khoát tay rõ ràng không ngờ lại hỏi đến chuyện nhanh hay chậm. Nói đùa sao, trước lúc xuất phát, Lục Thiếu Hoa đã bảo Trương Khánh Vân tăng tốc độ nên mới có thể đến sớm hai mươi mấy phút.
- Đừng nói chuyện khác, em muốn xem kết quả.

Phải rồi, không phải Lục Thiếu Hoa vội vã từ Hong Kong chạy đến chính là vì kết quả sao?

- Ừ, cậu đợi một tí, tôi gọi một kỹ thuật viên đến giải thích cho cậu.
Chử Lỗi vừa đưa tài liệu cho Lục Thiếu Hoa vừa nói.

Lục Thiếu Hoa gật đầu, lúc này cho dù có lấy tài liệu cho hắn xem hắn cũng không hiểu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.