Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 277: Cắt “Trưởng” thành “Phó”



Lý do khiến Lục Thiếu Hoa lâm vào trầm tư là bởi ông Đặng muốn tới nơi sản xuất của hắn thị sát, đây quả là việc đại sự, bởi vì ông Đặng đến, tập đoàn Phượng Hoàng sẽ được chú ý, phải biết rằng một vị từng là lãnh đạo tối cao đến phía nam là việc bất thường, sẽ bị toàn thể mọi người chú ý. Mà đã có truyền thông, nơi sản xuất này bởi vậy mà sẽ được phơi ra ánh sáng.

Tuy rằng Lục Thiếu Hoa không muốn cho bên ngoài nhanh chóng biết rằng Thâm Quyến có tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng trước khác nay khác, mặc cho hắn có giấu diếm như thế nào thì giờ cũng là phí công, chỉ cần ông Đặng đến, bốn chữ tập đoàn Phượng Hoàng sẽ lọt vào tầm mắt người khác.

Giấy không gói được lửa, cho nên đã như vậy thì không giấu diếm nữa, công bố cho mọi người rõ ràng, cũng có thể thừa dịp cơ hội lần này tuyên truyền, tạo vị thế cho công ty, khai hỏa một chút cho tập đoàn Phượng Hoàng nổi tiếng.

Thở hắt ra một hơi, Lục Thiếu Hoa trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, thản nhiên nói:
- Anh Hai, giờ anh đã về nước, em nghĩ anh nên tiếp quản Phượng Hoàng. Anh thấy sao?

- Sao?
Trần Quốc Bang nhăn mày nhăn mặt thành một hàng. Theo y biết Lý Khải đang đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn Phượng Hoàng, cũng là một trong số bộ đội đặc chủng sang Liên Xô cùng y, nhưng hiện tại Lục Thiếu Hoa lại muốn đem Phượng Hoàng giao cho y quản lý, thế chẳng phải là đoạt quyền của Lý Khải sao.
- Tiểu Hoa, em đã suy xét thận trọng chưa?

Trần Quốc Bang có lo lắng riêng của anh ta. Lục Thiếu Hoa là ông chủ lớn, chức tổng giám đốc do ai đảm nhiệm do hắn định đoạt. Nhưng Trần Quốc Bang không muốn để các chiến hữu hiểu lầm. Dù sao việc thay đổi chức vụ này vẫn có điều không hợp lý.

- Hả?
Lục Thiếu Hoa thật sự không nghĩ ngợi nhiều. Giờ nghe lời Trần Quốc Bang nói, lập tức tỉnh lại, thầm mắng chính mình một tiếng rằng đã không suy xét chu toàn, nói.
- Như vậy đi, em sẽ tìm anh Lý Khải để nói chuyện.

Đáng nhẽ vị trí tổng giám đốc là do Trần Quốc Bang đảm nhiệm, chỉ có điều lúc ấy Trần Quốc Bang phải ở Liên Xô không thể về được, Lục Thiếu Hoa mới tìm người thay thế, tùy tiện để người ngồi trên đó, vỗn dĩ giờ đã đến lúc phải xuống cũng là chuyện đương nhiên, nhưng hắn lại xem nhẹ khả năng sẽ khiến cho bọn họ hiểu lầm nhau, phá hỏng tình cảm anh em.

Riêng Trần Quốc Bang thì không sao cả, cho y cái chức vụ nào cũng được, chỉ cần có thể giúp được Lục Thiếu Hoa là được, về phần hư danh này với y chỉ là mây bay mà thôi. Thấy Lục Thiếu Hoa điệu bộ cứng rắn muốn đưa mình vào vị trí này, Trần Quốc Bang cũng không nói gì nữa, gật gật đầu ra hiệu tùy Lục Thiếu Hoa tự xử lý.

- Vâng! Việc điều hành công ty gác sang một bên.
Dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp.
- Chắc là anh Hai vừa rồi cũng nghe được. Ông Đặng muốn tới đây, đến khu sản xuất của chúng ta cần phải được an toàn, em nghĩ chuyện này nên giao cho anh làm. Dù sao ở đây anh cũng là người am hiểu nhất. Anh cảm thấy sao?

Lời nói Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng rằng muốn đem giao cho một tay Trần Quốc Bang xử lý.

Cho dù là người đương nhiệm lãnh đạo quốc gia hay là đã về hưu, vệ sĩ bên cạnh là không thể thiếu được. Mặc dù bên cạnh ông Đặng đã có vệ sĩ, nhưng đi vào địa bàn của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa phải đảm bảo rằng không có bất ngờ gì xảy ra. Không sợ chuyện khó, chỉ sợ chuyện chẳng may thôi!

- Ừ, không sao cả, ngày mai anh sẽ đến nơi sản xuất xem xét trước, trước tiên là để làm quen một chút, sau đó xem lại nên sắp xếp như thế nào.
Trần Quốc Bang nghiêm túc nói.

- Này không cần phải gấp như thế! Thời gian còn nhiều, anh Hai mới từ Liên Xô trở về, nghỉ ngơi vài ngày đã rồi hãy nói sau.
Lục Thiếu Hoa không phải nhà tư bản, sẽ không bóc lột nhân viên, huống chi Trần Quốc Bang không phải nhân viên của Lục Thiếu Hoa mà là anh Hai.

Ánh mắt Lục Thiếu Hoa nhìn Trần Quốc Bang mang tình cảm thân thiết, cũng không cố chấp nữa, vừa mới từ Liên Xô rối loạn trở về, tinh thần mệt mỏi, nghỉ ngơi một ngày điều chỉnh lại là điều tất yếu.
- Ngày mai anh hãy nghỉ ngơi một ngày đi, ngày kia hãy đi xem.

Trần Quốc Bang không từ chối, Lục Thiếu Hoa liền để chuyện này chìm xuống, sau khi nói chuyện phiếm một hồi, thấy Trần Quốc Bang lộ ra vẻ mệt mỏi. Lục Thiếu Hoa giục y lên đi nghỉ ngơi.

Trần Quốc Bang về nước chuẩn bị tiếp quản chức vụ tổng giám đốc Phượng Hoàng, không thể không có xe riêng được. Vì thế Lục Thiếu Hoa vừa gọi điện đến văn phòng của Lưu Minh Chương, nhớ rõ lần trước Lưu Minh Chương kết hôn, Lục Thiếu Hoa đã tặng một chiếc Rolls-Royce để làm quà cưới, mà chiếc Mercedes-Benz chống đạn vẫn để không trong gara, cho nên Lục Thiếu Hoa chuẩn bị dùng thứ vô dụng này đem cấp cho Trần Quốc Bang dùng trước, dù sao nó cũng không khác gì chiếc xe mới cả.


Không cần nhiều lời, vừa nghe thấy Lục Thiếu Hoa muốn dùng đến chiếc Mercedes-Benz chống đạn, không nói thêm lời thứ hai, Lưu Minh Chương đã gọi sắp xếp người ngày hôm sau đem xe chạy đến Thâm Quyến. Lúc này Lục Thiếu Hoa tự nhiên mừng rỡ đỡ phải nói nhiều lời với Lưu Minh Chương. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, chiếc Mercedes-Benz chống đạn kia của tập đoàn phân phối cho Lưu Minh Chương, muốn lấy lại cũng là một chuyện.

Gác máy với Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa lại gọi cho Lý Chí Kiệt, trước tiên là nói với y một tiếng về việc Trần Quốc Bang về nước, tiếp theo là hỏi tình hình bên châu Phi. Sau khi biết được tất cả đều bình thường, lúc này Lục Thiếu Hoa mới nói mục đích chính của mình.

- Việc nghiên cứu vật liệu thép tinh luyện tiến triển đến đâu rồi?
Lục Thiếu Hoa hỏi trên điện thoại.

- Thuận lợi! Mấy ngày nay đã khắc phục được khó khăn.
Đầu dây bên kia điện thoại Lý Chí Kiệt đáp lại.

- Năm ngày sau có thể hoàn thành hay không?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi.

Trong điện thoại trầm lặng một chút, sau một hồi mới lại thấy tiếng Lý Chí Kiệt:
- Anh sẽ cố gắng thúc giục bọn họ đẩy nhanh tiến độ, rất gấp sao?

- À, cũng không phải gấp lắm.
Lục Thiếu Hoa không muốn cho bọn họ thêm áp lực. Dù sao chuyện nghiên cứu này không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu không có nhân tài quân sự từ Liên Xô giúp sức, không chừng máy tháng nữa cũng không có cách nào nghiên cứu ra.

Tuy giọng Lục Thiếu Hoa rất bình thản nhưng đầu dây bên kia Lý Chí Kiệt cũng biết là Lục Thiếu Hoa rất gấp, bởi vì y biết rõ, nếu không vội thì Lục Thiếu Hoa sẽ không hỏi hắn tiến triển thế nào rồi.

Sau khi cùng Lục Thiếu Hoa nói chuyện một hồi, Lý Chí Kiệt liền vội vàng gác điện thoại chạy tới khu nghiên cứu, y phải thúc giục những nhân tài kỹ thuật này một chút, làm cho bọn họ đẩy nhanh tiến độ, không để Lục Thiếu Hoa bên kia phải sốt ruột.

Đối với hành động của Lý Chí Kiệt ở châu Phi xa xôi, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không hề hay biết, sau khi gác điện thoại ngồi xuống ghế, lại đột nhiên đứng lên cầm điện thoại gọi cho Lý Khải, bảo y qua biệt thự bên này.

Nếu như đã quyết định đem chức tổng giám đốc Phượng Hoàng giao cho Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa cũng phải nỗ lực hành động, tự mình phải nói chuyện với Lý Khải, giải thích những điểm lợi hại, khiến Lý Khải và Trần Quốc Bang không sinh ra hiểu lầm.

Bốn mươi phút trôi qua, Lục Thiếu Hoa nói chuyện điện thoại xong sau đó vẫn nhìn chằm chằm vào tivi, trong đầu không ngừng nghĩ xem phải nói với Lý Khải như thế nào. Lục Thiếu Hoa là người như vậy, cho dù là thuộc hạ của hắn, hắn cũng không trực tiếp dùng vị trí ông chủ để ra lệnh, mà phải bàn bạc thật rõ ràng, đương nhiên, nếu trái với mong muốn của hắn, hắn sẽ không khách khí, trực tiếp ra lệnh cho người đó rời đi.


Kim giây đồng hồ cứ chạy từng vòng từng vòng, sau bốn mươi lăm phút ngồi ở đại sảnh, Lục Thiếu Hoa bị âm thanh tiếng động cơ ô tô kéo trở lại với thực tại, hắn biết là Lý Khải đã đến đây. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Lục Thiếu Hoa, không lâu sau, Lý Khải ngựa quen đường cũ đi vào.

- Cứ ngồi tự nhiên đi.
Lục Thiếu Hoa cười cười thản nhiên nói.

Lý Khải cũng không khách khí, thoải mái tìm chỗ ngồi, trên mặt lộ vẻ thăm dò.

Chờ Lý Khải ổn định, trước tiên Lục Thiếu Hoa đem chuyện Trần Quốc Bang nói, sau đó mới nói tiếp.
- Anh Quốc Bang lần này về sẽ không quay lại Liên Xô nữa, anh ấy sẽ làm quản lý trong Phượng Hoàng.

Càng nghĩ, Lục Thiếu Hoa càng không thấy cách, không nói trực tiếp ra là muốn thay chức tổng giám đốc, chỉ có thể đi đường vòng mà thôi.

- Thật vậy sao?
Nghe được Trần Quốc Bang về nước, Lý Khải đột nhiên cao hứng, chợt nghe được Trần Quốc Bang sẽ vào Phượng Hoàng làm việc, sửng sốt, nhíu nhíu mày, không biết Lục Thiếu Hoa nói lời này là có ý gì . Không lâu sau, lông mi trên mặt y giãn ra, y không phải người ngốc nghếch, ngược lại còn rất thông minh, phía sâu bên trong liền hiểu được Lục Thiếu Hoa có ý gì, tuy nhiên y không chắc chắn điều mình phỏng đoán là sự thật, thử hỏi :
- Có phải anh Quốc Bang sẽ đảm nhiệm chức Tổng giám đốc?

Lục Thiếu Hoa không mở miệng, mỉm cười gật gật đầu, mắt tập trung vào một hướng, không chớp mắt nhìn Lý Khải. Hắn muốn xem Lý Khải có phản ứng gì, liệu có thể vì việc thay chức tổng giám đốc mà khiến y bất mãn.

- Ha ha!
Lý Khải đầu tiên cười trừ, lập tức chân thành nói:
- Lúc ấy anh Trần đã sớm nói với anh, muốn anh giúp đỡ cai quản công ty một thời gian, anh thật sự thấy không nổi, giờ thì tốt rồi, Trần Quốc Bang đã trở lại, anh cũng có thể quẳng gánh nặng này đi rồi.

Lý Khải nói sự thật, lúc ấy y không nghĩ đến trọng trách này, nhưng cuối cùng không còn cách khác. Trần Quốc Bang dùng mệnh lệnh áp đặt cho y, y cũng chỉ có thể theo ý Trần Quốc Bang mà làm.

Lục Thiếu Hoa thấy Lý Khải không có tý gì bất mãn, ngược lại, hắn thấy Lý Khải giống như là đã đem được tảng đá lớn trong đầu ra khỏi, lớn giọng nói:

- Vâng, chức tổng giám đốc Phượng Hoàng do anh Quốc Bang đảm nhiệm, nhưng anh cũng không thể bỏ qua được, chức phó tổng giám đốc đương nhiên là của anh.

- Không thể nào?
Vốn đang vô cùng cao hứng Lý Khải đột nhiên nhăn mặt như quả mướp đắng, có chút than vãn nói:
- Thật sự anh không thích hợp làm quản lý đâu.

- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười, không quan tâm đến giọng điệu than vãn của Lý Khải, nói thẳng.
- Anh cũng đừng khiêm tốn nữa, điều hành Phượng Hoàng trong thời gian lâu như vậy mà không xuất hiện vấn đề gì, điều này chứng minh là anh làm được.

Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa cũng không chờ Lý Khải nói gì nữa, ép buộc nói.
- Tốt lắm, chuyện này cứ như vậy đi, ngày kia anh Quốc Bang sẽ qua bên đó.

- Hả?
Lý Khải còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.