Văn phòng nằm trên tầng bốn, Lục Thiếu Hoa tiến thẳng đến tầng thứ tư. Đẩy cửa bước vào thì thấy Lý Khải và Trần Quốc Bang cũng đều đang ở đây. Dường như hai người đang thảo luận cái gì đó , bắt gặp Lục Thiếu Hoa tiến vào, hai người cùng ngẩng đầu lên, dừng thảo luận, mỉm cười nhìn Lục Thiếu Hoa.
- Anh Hai, thế nào, đã thích nghi được chưa? Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Được chứ, cũng không có gì khó thích nghi cả. Trần Quốc Bang thản nhiên nói.
Hiện tại việc điều hành công ty ngoài bảo vệ khu sản xuất thì còn hai nơi khác ở ngoài, vì công việc đã chuẩn bị sẵn sàng, cho nên công việc cơ bản là không có nghiệp vụ gì khó, cũng rất dễ dàng bắt đầu.
- Vâng! Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, chuyển đề tài, hỏi: - Bảo vệ như thế nào?
- Ừ, anh và Lý Khải cũng đang bàn bạc vấn đề này. Nói tới đây, Trần Quốc Bang ngừng một chút mới nói tiếp. - Cá nhân anh đề nghị sửa chữa lại toàn bộ hệ thống theo dõi của trụ sở lại một lần nữa, cố gắng làm nghiêm túc một chút.
- Các anh thương lượng xử lý đi, dù sao bố trí nghiêm ngặt một chút cũng có cái tốt, ngoài ra còn phải tăng cường bố trí lực lượng theo dõi. Dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa phất phất tay nói. - Đúng rồi, về tài chính thì trực tiếp gặp Chử Lỗi.
Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể đoán được một khi ô tô chế tạo ra, những nơi sản xuất khác nhìn thấy chất lượng vật liệu thép sẽ rất tức giận, không ngoại trừ bọn họ sẽ dùng không ít thủ đoạn để đoạt được kỹ thuật này, huống chi việc sản xuất ô tô cũng không chỉ có vật liệu thép là ưu thế, các động cơ khác cũng tạo nên thương hiệu ô tô tiên tiến.
Kỹ thuật dẫn đầu nhưng vận mệnh của sản phẩm thì như nhau. Nếu để kỹ thuật lộ ra ngoài, để cho người khác có được kỹ thuật này, cũng không còn ưu thế gì đáng nói, mất đi ưu thế sản phẩm làm sao có thể chiếm lĩnh được thị trường.
Trần Quốc Bang và Lý Khải hai người đồng loạt gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Lý Khải mở miệng nói. - Trong khoảng thời gian này sẽ tăng cường phòng hộ cho đến khi họ rời đi.
- Không! Không đơn giản chỉ là tăng cường phòng hộ trong thời gian ngắn. Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu, thở một hơi, vẻ mặt trở nên rất là nghiêm trọng, nghiêm túc nói: - Anh Lý anh không ý thức được là trong căn cứ việc nghiên cứu có tầm quan trọng như thế nào sao.
Ngừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại nghiêm trọng nói tiếp. - Tất cả đều là nghiên cứu các hạng mục công nghệ cao, bây giờ vẫn ổn, cũng chưa có kết quả gì , nhưng tương lai không xa, một khi thành công, sẽ tạo ra sản phẩm trình độ dẫn đầu thế giới. Mà đó không chỉ là những kỹ thuật, cũng là ưu thế lớn nhất của công ty, nên không để cho một chút sai lầm.
- Ừ! Thiếu Hoa nói không sai chút nào. Trần Quốc Bang từ nãy giờ vẫn không nói gì, nói phụ họa.
Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Lý Khải, thấy bộ mặt vẫn còn nghi vấn như trước, biết hắn chưa lý giải triệt để, lại mở miệng nói. - Đã sống thì phải tồn tại cạnh tranh, sản phẩm của chúng ta có ưu thế hơn người khác, sẽ dễ dàng được tán thành, chiếm lĩnh thị trường lớn hơn, khiến cho các đối thủ tức giận là điều không thể tránh khỏi, chúng ta không loại trừ khả năng người khác sẽ lấy cắp kỹ thuật.
Cái này thì Lý Khải hiểu được , Lục Thiếu Hoa là sợ “Gián điệp thương mại”, từng làm bộ đội đặc chủng, Lý Khải cũng từng chấp hành nhiệm vụ đi lấy cắp kỹ thuật cơ mật, chẳng qua y không phải làm về phương diện buôn bán này, mà lấy phương diện quân sự.
- Anh hiểu rồi. Lục Thiếu Hoa nói trắng ra như vậy, Lý Khải tự nhiên cũng hiểu được tầm quan trọng của việc phòng hộ.
- Vâng. Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, trong lòng thầm than phí nhiều nước bọt như vậy quả nhiên có hiệu quả, an ủi một hồi rồi nói tiếp. - Ô tô của công ty lập tức được sản xuất, cũng là thành quả đầu tiên, kế tiếp đó là nguy cơ gia tăng, cho nên không thể ung dung được, khiến đối thủ thừa cơ hội.
Trần Quốc Bang thì không cần phải nói, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế. Anh ta đã sớm ý thức được tầm quan trọng của căn cứ.
Lý Khải mãi đến lúc này mới gãi đầu gãi tai, còn nghiêm túc nói. - Anh và anh Trần sẽ cố gắng để bố trí.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, cũng không nói nhiều lời, đứng dậy nói. - Vậy hai người tiếp tục thảo luận đi. Em đi về.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không làm gì nhiều, mang theo bọn Lý Thượng Khuê rời khỏi khu sản xuất, đã sắp xếp ổn thỏa, chờ Lý Chí Kiệt đem kỹ thuật tinh luyện lại đây là có thể bắt đầu tạo ra chiếc ô tô đầu tiên. Việc này đương nhiên được Chử Lỗi là Tổng giám đốc sẽ chấp hành theo lệnh, về phần ông chủ Lục Thiếu Hoa thì không nhúng tay vào chuyện này.
Rời khỏi căn cứ, Lục Thiếu Hoa cũng không trở lại biệt thự mà bảo Trương Khánh Vân đem xe chạy đến công ty Phó Trấn Thái. Lại nói tiếp, Lục Thiếu Hoa có một thời gian dài chưa gặp Phó Trấn Thái , đối với việc gặp người đồng hương ở Nhật Bản, hắn muốn tới để tán gẫu cho nên tìm ông ta để nói chuyện phiếm.
Đi vào văn phòng công ty Phó Trấn Thái, không thể thiếu sự hỏi han ân cần tự nhiên, một già một trẻ gặp lại, đề tài cũng từ từ được mở ra.
- Nghĩ lại thì cũng gần một năm chúng ta không gặp nhau. Phó Trấn Thái vẻ mặt bình tĩnh nói.
- Đúng vậy, cháu vẫn ở Hồng Kông, rất ít khi trở về Thâm Quyến. Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói một câu.
- Ha ha! Ta biết cháu có nhiều việc phải xử lý ở tập đoàn Phượng Hoàng bên Hong Kong, cũng nhiều việc, vậy mà còn đến chỗ ta.
- Đúng vậy, đúng vậy, quả thật bộn bề nhiều việc. Lục Thiếu Hoa ngoài miệng nói xong, trong lòng lại thấy buồn cười, nói chơi chứ, hắn bận sao? Không đúng như thế, ở Hong Kong hắn chẳng có chuyện gì làm, cả ngày ở trong biệt thự, chuyện gì cũng không phải làm.
- Được, được, không nói chuyện này nữa. Phó Trấn Thái không nghĩ đến chuyện công việc nữa chuyển đề tài. - Đúng rồi, Chiyoda nhà chúng ta rất nhớ cháu đấy! Cả ngày lẩm bẩm bên lỗ tai ta, khi nào cháu rảnh thì ghé qua nhà ta gặp nó nhé!
- Dạ? Lục Thiếu Hoa lên tiếng, trong lòng lại thấy bồn chồn, nhớ tới Anten Chiyoda chuyên gây khó dễ, tự do phóng khoáng, nghịch ngợm, trong lòng không khỏi áy náy, lâu như vậy không đến gặp cô ta. Lần sau gặp mặt không biết cô ta có lấy cớ này để hành hạ hắn hay không.
Cùng Phó Trấn Thái hàn huyên một hồi, không còn việc gì, Lục Thiếu Hoa cũng không ngồi lại, vội vàng chào từ biệt để quay về biệt thự. Tuy nhiên không biết vì sao, Lục Thiếu Hoa luôn có cảm giác không hay, giống như sắp sửa có chuyện gì xảy ra không biết chừng.
Quả nhiên, ông trời cũng có mắt, Lục Thiếu Hoa sợ cái gì thì điều đó sẽ đến. Năm giờ mười phút, một chiếc Audi màu đen tiến vào trang viên biệt thự của Lục Thiếu Hoa, cứ tưởng là Tăng Ái Dân đến đây, Lục Thiếu Hoa khẩn trương ra ngoài nghênh đón, không ngờ người bước xuống xe khiến Lục Thiếu Hoa dở khóc dở cười.
Đúng vậy, người bước xuống xe khiến Lục Thiếu Hoa không thể cười nổi, bởi đó là hai người, một là Tăng Vũ Linh, một người nữa khiến Lục Thiếu Hoa rất sợ nhìn thấy lúc này, giờ phút này, Lục Thiếu Hoa cũng biết rốt cục tại sao từ khi gặp Phó Trấn Thái trong lòng vẫn không yên.
“Hóa ra là tiểu ma nữ Anten Chiyoda, mình là người đàn ông có giác quan thứ bảy sao?” Lục Thiếu Hoa trong lòng nghĩ thầm.
Ngay tại thời điểm Lục Thiếu Hoa đang nghĩ thầm về giác quan thứ bảy, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda đã chạy đến bên Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh cũng không nhiều lời, hồn nhiên nắm tay Lục Thiếu Hoa. Còn Anten Chiyoda lại hơi do dự một chút, rồi cũng chạy đến nắm tay kia Lục Thiếu Hoa.
Ngay khi Anten Chiyoda nắm tay Lục Thiếu Hoa, trong nháy mắt, Lục Thiếu Hoa đột nhiên có cảm giác bên bụng trái đau nhói, không cần nhìn cũng biết đó là tác phẩm của Tăng Vũ Linh, cũng không lên tiếng, chỉ cắn răng chịu khổ. Đau khổ cũng là hạnh phúc.
Cảm giác tả xung hữu đột cũng không tồi, Tăng Vũ Linh kia bình thường thì yếu đuối vô cùng nhưng lúc này tay lại trở nên khỏe mạnh khác thường, lại xoay ba trăm sau mươi độ khiến thần kinh Lục Thiếu Hoa truyền đến từng đợt đau nhức.
Bên kia, Anten Chiyoda tựa vào người Lục Thiếu Hoa, không biết là vô ý hay cố ý chạm bộ ngực đầy đặn vào cánh tay Lục Thiếu Hoa. Tuy rằng cách lớp quần áo nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn cảm nhận được sự mềm mại, co dãn, khiến cơ thể không ngừng có cảm giác sảng khoái.
Hấp dẫn, Lục Thiếu Hoa có thể khẳng định một trăm phần trăm là tiểu ma nữ Anten Chiyoda cố ý, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng vui vẻ hưởng thụ, đột nhiên trong đầu thoáng xuất hiện ý nghĩ đen tối, rốt cục phải mất bao nhiêu thời gian để khám phá hai thỏ ngọc của Anten Chiyoda?
- Cỡ cái lồng? Không! Ít nhất cũng là cỡ cái lồng trở lên. Lục Thiếu Hoa trong lòng thầm đoán.
- A! Lục Thiếu Hoa đột nhiên hét to một tiếng nhưng gặp ánh mắt dữ dằn của Tăng Vũ Linh đột nhiên ngậm miệng lại, cắn môi không kìm nổi sự đau đớn.
Một bên là đau đớn, một bên là cảm giác da thịt mềm mại, Lục Thiếu Hoa cảm thấy không chịu nổi, như thể cảm giác băng hỏa gặp nhau, trong lòng thầm than: “ Con gái thật sự không biết nói lý.” Một bên là ghen, bên kia là hấp dẫn, mà mình lại bị kẹp ở trong, chịu khó khăn nhất.
May mà cổng lớn cách phòng khách cũng không xa, Lục Thiếu Hoa bị hai cô kéo đến ngồi xuống ghế, lấy cớ lấy đồ uống để hai cô thả tay, trốn xuống phòng bếp.
Không lâu, Lục Thiếu Hoa mới từ phòng bếp đi lên, hai tay cầm hai chai nước ngọt, đặt lên bàn rồi nói. - Uống nước đi.
Hai cô cũng tự nhiên không khách khí với Lục Thiếu Hoa, mỗi người cầm một chai nước ngọt.
Gặp tình huống vừa rồi, giờ Lục Thiếu Hoa cũng không dám ngồi giữa hai cô, đi tìm một chỗ khác trên ghế ngồi xuống, trong lòng thầm nói, thiên hạ thái bình rồi.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, Lục Thiếu Hoa ngồi xuống mới không lâu, Anten Chiyoda liền đúng lên, cầm một chai nước ngồi xuống ghế, toàn bộ thân thể tựa vào người Lục Thiếu Hoa, hai thỏ trắng bé nhỏ đột nhiên chạm vào Lục Thiếu Hoa, khiến hắn một phen mê muội, tiếp theo là giọng nói của Anten Chiyoda. - Anh Tiểu Hoa mở nắp chai cho em được không?
- Em không tự mở được sao? Lục Thiếu Hoa liếc mắt một cái, nói.
- Không, người ta không đủ sức. Anten Chiyoda vẫn giọng điệu ấy nói.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, tuy nhiên sau khi ngoan ngoãn mở chai đưa cho cô, ngay lúc này, Lục Thiếu Hoa đột nhiên có cảm giác chẳng lành, nghiêng đầu thoáng nhìn qua thấy Tăng Vũ Linh vẫn ngồi một chỗ như cũ.