Thương Trường Đại Chiến

Quyển 3 - Chương 293: Kết quả ngoài dự kiến



Lục Thiếu Hoa gọi điện thoại không phải cho ai khác mà là gọi cho Chữ Lỗi, hắn vốn lúc đầu cảm thấy muốn hét lên cho sướng rồi mới gọi điện, nhưng cuối cùng hắn không kìm được cũng phải gọi điện, bởi vì đài truyền hình đã đưa tin về buổi thị sát, hơn nữa trọng điểm về ô tô. Lục Thiếu Hoa liền cho rằng kế hoạch tổng thể đã thay đổi một chút, gia tăng độ mạnh yếu thích hợp cho việc tuyên truyền.

Sau khi chuông điện thoại reo không lâu, giọng nói mệt mỏi của Chử Lỗi vang lên, biết ở đầu dây bên kia là Lục Thiếu Hoa, hắn liền hỏi một câu:
-Tin tức sáng nay anh có xem không?

- Có.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói, trong lòng ngấm ngầm nói thêm một câu “Đâu chỉ là xem không thôi mà là thật sự rất chú ý”.Tuy vậy, hắn cũng không nói thêm gì mà nói thẳng vào chuyện:
- Đúng là bởi vì tôi có xem tin tức sáng nay nên tôi mới gọi điện thoại cho anh. Tôi nhận thấy rằng chúng ta tất yếu nên nhấn mạnh vào việc tăng cường mức độ tuyên truyền quảng cáo ô tô thêm.

- Vâng, tôi cũng cho là như thế.
Chử Lỗi hiểu ý Lục Thiếu Hoa.

Chử Lỗi đúng là nói thật tâm, sau khi xem tin tức, hắn đã lờ mờ nhận ra, chỉ có điều chưa rõ ràng, bây giờ Lục Thiếu Hoa nói thì hắn mới nhận ra nhanh đến thế, coi như là đề xuất ý kiến luôn.

- Vậy được rồi, việc anh anh xem rồi xử lý đi, nay tin tức đã phát đi rồi, anh cũng có thể đưa tin tức chiều nay họp báo ra ngoài. Tôi nghĩ chắc chắc sẽ có rất nhiều phóng viên muốn tham gia.
Lục Thiếu Hoa nói qua điện thoại.

- Tốt, tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm ngay bây giờ.
Chữ Lỗi ở đầu dây bên kia cũng nói ngay.

- Ừ, vậy tôi gác máy đây.
Lục Thiếu Hoa nói xong vội gác máy ngay.

Gọi điện thoại cho Chử Lỗi xong, cuối cùng Lục Thiếu Hoa hoàn toàn thả lỏng người, ngồi xuống ghế thư giãn. Trở về Thâm Quyến lần này thật không uổng công, nhờ đó hắn biết được việc nghiên cứu thành công động cơ ô tô, rồi lại chuyện ông Đặng đến thị sát, khiến hắn có một loại cảm giác như trên mây, nhưng trong lúc này, trong một khoảng thời gian rất ngắn, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể quy kết tại thành thế sự hay thay đổi.

Reng…

Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Lục Thiếu Hoa trở về thực tại, là do Trần Quốc Bang gọi tới, mục đích là muốn nói chuyện với Lục Thiếu Hoa về việc đi châu Phi, nguyên nhân là hắn phải qua bên kia bàn bạc với Lý Chí Kiệt về việc tổ chức mạng lưới tình báo.

Việc thành lập mạng lưới tình báo, Lục Thiếu Hoa vẫn nung nấu trong đầu, với tình thế lửa sém đến lông mày hiện nay thì cũng nên thành lập sớm một chút. Cho nên hắn không còn cách nào khác phải đồng ý.


Lục Thiếu Hoa đồng ý là điều mà Trần Quốc Bang đã đoán trước, nên hắn vội vàng nói lời tạm biệt Lục Thiếu Hoa và sau đó dập điện thoại.

Trần Quốc Bang đã gác máy từ lâu mà Lục Thiếu Hoa vẫn để ống nghe bên tai thật lâu chưa bỏ xuống, hắn đoán Trần Quốc Bang tự mình đi châu Phi không đơn giản chỉ vì chuyện mạng lưới tình báo, bởi vì chuyện đó hoàn toàn có thể trao đổi qua điện thoại để thương lượng với nhau, không cần thiết phải đích thân đi. Nhưng Trần Quốc Bang lại cố tình muốn tự mình đi, thế nên Lục Thiếu Hoa không hiểu.

Nếu sự thật như dự kiến của Lục Thiếu Hoa thì ngoài việc thành lập mạng lưới tình báo, Trần Quốc Bang quyết định tự mình đi tới châu Phi còn vì việc chọn vệ sĩ cho Lục Thiếu Hoa, bởi vì Lục Thiếu Hoa muốn vệ sĩ người Trung Quốc nên người nước ngoài hiển nhiên không thể được, chỉ có thể tìm mấy người quốc tịch Trung Quốc, mà người Trung Quốc cũng không khác với người châu Phi, phải tới đó làm lính đánh thuê thì không phải đào phạm cũng là quân nhân xuất ngũ, cho nên điểm này Trần Quốc Bang không thể vô ý được. Nhất định không thể đưa một đào phạm bảo vệ cho Lục Thiếu Hoa được.

Một ngày lặng lẽ trôi qua. Buổi tối nhanh chóng ập tới. Lục Thiếu Hoa cả ngày đều ở trong biệt thự không ra ngoài, đêm đó vào lúc bảy giờ tối, Lục Thiếu Hoa lại xem tin tức trên đài truyền hình trung ương một chút, hiển nhiên là quan tâm xem có đưa tin về căn cứ hay không.

Sự thật chứng minh sự lo lắng của Lục Thiếu Hoa là thừa, chẳng những có đưa tin mà còn chú trọng đến phương diện ô tô, vừa xem là đã biết có sự dàn xếp, điều này làm cho Lục Thiếu Hoa hoàn toàn yên tâm, lần thị sát này hoàn toàn thành công. Đương nhiên, kế lợi mà Lục Thiếu Hoa đoán trước đã hoàn thành.

Sau khi xem đài truyền hình trung ương đưa tin hoàn toàn về chuyện Đặng lão thị sát căn cứ, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị tắt ti vi trở về phòng ngủ, khi hình ảnh ti vi tắt đi, Lục Thiếu Hoa giật mình kinh hãi, bởi hình ảnh trước mắt hắn vừa vụt qua là Chử Lỗi đang mời dự họp cuộc họp báo tại hội trường.

- Không ngờ là cuộc họp báo lại được đài truyền hình trung ương đưa tin.
Lục Thiếu Hoa thì thào tự nói.

Đúng là Lục Thiếu Hoa không tưởng tượng được. Khi bắt đầu bảo Chử Lỗi sắp xếp cuộc họp báo này, hắn đoán rằng sẽ có thể có một người ở đài truyền hình tỉnh đến nhưng hiện nay không ngờ ngay cả đài truyền hình trung ương cũng có. Không phải do Lục Thiếu Hoa sợ hãi gì cả, mà bởi vì lực ảnh hưởng của đài truyền hình tỉnh và đài truyền hình trung ương không phải chỉ đơn giản là kém nhau một cấp bậc mà thôi.

- Hô.
Hắn thở phào một hơi, đợi cho hết hình ảnh về tin tức căn cứ mới tắt ti vi, nhưng ông trời dường như cố ý không cho hắn đi vào giấc ngủ nhanh như vậy. Lục Thiếu Hoa mới bắt đầu chuẩn bị lên lầu thì điện thoại lại vang lên, nhìn số điện thoại một chút, hắn nhận ra là Chử Lỗi liền biết ngay là tại sao Chử Lỗi gọi tới.

- Này, anh Lỗi.
Lục Thiếu Hoa nói.

- Ha ha.
Chử Lỗi ở phía bên kia điện thoại đầu tiên cười to lên, dường như tâm trạng đang rất tốt:
- Anh có xem tin tức trên đài truyền hình trung ương không?

- Có xem, tôi thật không thể tưởng tượng nổi là có thể lên cả đài truyền hình trung ương.
Lục Thiếu Hoa hơi xúc động.

-Đúng là tôi cũng không ngờ.
Chử Lỗi cũng nói với vẻ xúc động.

- Thật là.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả nói trong điện thoại:
- Không hề nghĩ tới thật sự, nhưng mọi việc đều rất thuận lợi, kế tiếp là tuyển mộ nhân công, bắt đầu công việc sản xuất.

- Ừ, tôi cũng nghĩ như thế, tôi gọi cho anh có chút chuyện.
Nói tới đây, Chữ Lỗi ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Lên đến đài truyền hình trung ương thì tin tức này sẽ càng nhiều người biết, tôi tin rằng sau không quá hai ngày chính thức tuyển mộ, khả năng sẽ có rất nhiều người đến.

- Ừ, nói như vậy chắc bên kia anh nhất định phải chuẩn bị tốt.
Lục Thiếu Hoa tin tưởng nói.

- Tôi sẽ chuẩn bị.
Chử Lỗi lên tiếng

- Ừ, anh sắp xếp đi, các việc khác cũng không được để chuyện ô tô ảnh hưởng tới, anh phải nắm chắc thời gian.
Lục Thiếu Hoa không nén nổi lại tiếp tục dặn dò thêm.

- Tôi hiểu.

- Cứ như vậy đi, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi về Hong Kong hai ngày.
Lục Thiếu Hoa nói.

Bên Thâm Quyến này không có chuyện gì, Lục Thiếu Hoa cũng tính quay về Hong Kong, nếu không phải vì Trần Quốc Bang đi châu Phi tìm vệ sĩ cho hắn thì Lục Thiếu Hoa tính là ngày hôm sau, cũng chính là ngày mai lên đường về Hong Kong.

- Tốt, cứ như vậy đi.

Đêm đó Lục Thiếu Hoa chưa đến tám giờ đã đi ngủ, liền một lúc đến mười mấy tiếng, thẳng đến ngày hôm sau, chín giờ sáng hắn mới mở to mắt. Cửa phòng mở ra, nhìn thấy một người nhìn quét vào phòng, đúng lúc đó bắt gặp ánh mắt của Lục Thiếu Hoa, lúc bốn mắt chạm nhau, người đó mới ló đầu vào cửa, hì hì cười to.

- Sao các em lại đến đây?
Lục Thiếu Hoa ngồi dậy nói.

Đúng vậy, là các em chứ không phải là là em, bởi vì đứng ngoài cửa là hai người, hai người này không phải là ai khác mà chính là Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda. Lục Thiếu Hoa cũng phải đợi cho cửa mở hẳn mới thấy người còn lại.

- Anh Tiểu Hoa.
Hai cô đồng thời cất tiếng gọi.

Lục Thiếu Hoa gật đầu cười cười, hắn xốc chăn lên, thân thể lõa lồ đứng lên mặc quần áo, động tác này khiến hai cô kêu to một tiếng “a”, sau đó đều lấy tay che mắt lại, mắng Lục Thiếu Hoa là đồ háo sắc..

Lục Thiếu Hoa không hề ngại ngần. Hắn cũng không phải không từng nhìn thấy cơ thể hai cô, đồng thời, hai cô cũng không phải là chưa từng thấy cơ thể hắn, chẳng những thấy mà còn sờ nắn khắp cơ thể.

Hắn mặc quần áo rồi sau rửa mặt một lần mới bị hai cô kéo hai bên hai tay xuống lầu một.

- Các em ăn sáng không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.

- Lúc em tới đã ăn xong rồi.
Tăng Vũ Linh đáp.

- Em cũng ăn rồi.
Anten Chiyoda cũng nói.

- Vậy các em xem ti vi đi, anh ăn sáng đây.
Lục Thiếu Hoa bỏ tay hai cô ra, lập tức đi về hướng nhà ăn.

Ăn sáng xong, Lục Thiếu Hoa trở lại phòng khách, hắn thấy hai cô đang xem ti vi hết sức chăm chú, hắn chỉ khe khẽ mỉm cười, hắn bước tới ngồi xuống giữa hai cô, ôm mỗi cô một bên, tay hắn cũng lần tới sờ mó ngực các cô.

- Hừ, đồ háo sắc.
Tăng Vũ Linh mắng hắn một câu, bỏ tay Lục Thiếu Hoa ra.

- Thật là thoải mái.
Anten Chiyoda thì ngược lại, bị Lục Thiếu Hoa sờ lên ngực, cô không hề phản kháng mà tỏ vẻ rất sung sướng hưởng thụ.

- Hừ, đồ **.
Tăng Vũ Linh liếc mắt nhìn Anten Chiyoda, mắng.

Bị ‘vợ cả’ mắng, Anten Chiyoda tự nhiên không dám phản bác, làm bộ như oan ức lắm ngả vào ngực Lục Thiếu Hoa, không hề mở miệng.

- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười, hắn làm như không thấy sự oan ức của Anten Chiyoda, hắn cũng không muốn có cơ hội gây gổ gì với Tăng Vũ Linh.

Tuy nhiên Tăng Vũ Linh cũng chỉ mắng ngoài miệng mà thôi chứ kỳ thực trong lòng cô cũng đang hưởng thụ, cô cũng hướng vào lòng Lục Thiếu Hoa, ngực áp vào hắn, tìm tư thế thoải mái dựa vào.

- Đúng rồi, tối hôm qua là thứ sáu, sao các em không đến?
Lục Thiếu Hoa hỏi.

Lục Thiếu Hoa cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn trở về Thâm Quyến cũng có hơn nửa tháng, hai chủ nhật trước, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda đều đến đây vào tối thứ sáu, vì sao hôm qua tối thứ sáu lại không đến, mãi cho đến tận sáng nay mới đến.

- Tối hôm qua em đi thăm ông nội.
Tăng Vũ Linh nói nghiêm túc.

- Sao?
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, lập tức hiểu ngay ông nội chính là Đặng lão, liền nghiêng đầu hỏi Anten Chiyoda:
-Còn em thì sao, Chiyoda?

Bị Lục Thiếu Hoa hỏi như vậy, Anten Chiyoda cũng không vội trả lời mà thoáng nhìn Tăng Vũ Linh, thấy cô trừng mắt nhìn có vẻ như muốn cảnh cáo, cô mới sợ hãi nói:
- Em tối qua cũng ở chỗ ông nội.

Hai cô đều dựa vào ngực hắn, mọi động tác của các cô đều không qua mắt Lục Thiếu Hoa, vừa thấy tình hình này, hắn biết ngay là Anten Chiyoda bị Tăng Vũ Linh cảnh cáo, trong lòng hắn ngạc nhiên. Anten Chiyoda thay đổi thật ghê gớm, từ một cô gái đanh đá nay bị Tăng Vũ Linh áp chế trở nên ngoan ngoãn, thật đúng là sự thay đổi khiến long trời lở đất.

Lục Thiếu Hoa cười khổ lắc đầu, không nói nữa, hắn ngồi tựa vào ghế xem ti vi.

Lục Thiếu Hoa không nói nhưng cũng không có nghĩa là bọn Tăng Vũ Linh không nói. Thấy hắn im lặng, Tăng Vũ Linh liền nói:
- Anh Tiểu Hoa, anh hứa với em một chuyện được không?

- Sao, nói xem chuyện gì nào, chỉ cần anh làm được thì anh sẽ đáp ứng em.
Lục Thiếu Hoa hỏi ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.