Có đáng khinh hay không Lục Thiếu Hoa cũng không quan tâm, hắn chỉ hơi bất mãn thôi. Điều hắn chờ mong là được thấy vẻ mặt của cái gã ra vẻ hơn người này sẽ ra sao sau khi hai xe đâm nhau. Không biết là khóc hay cười, hoặc là choáng?
“Choáng?” nói vậy có vẻ hơi nghiêm trọng hóa vấn đề, nhưng không phải là không thể xảy ra. Lục Thiếu Hoa nghĩ vậy cũng có lý do của hắn, vì nếu cái gã kiêu ngạo kia mà tận mắt thấy niềm kiêu hãnh của mình bị tập đoàn xe hơi Phượng Hoàng chà đạp không thương tiếc thì có choáng ngất cũng là bình thường!
Trong giây phút va chạm đó, Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng nhất định là người Hàn Quốc kia sẽ tràn đầy tin tưởng sản phẩm của mình là vô địch, mà kết quả lại ra ngoài ý liệu của họ, thì cũng chẳng ai biết được phản ứng của họ sẽ đến mức nào?
Thử nghĩ xem. Một người đang cao cao tại thượng bỗng chốc ngã xuống cái “rầm” thì làm sao chịu nổi sự mất mặt? Là con người, ai cũng khó có thể chịu nổi tổn thương nặng nề, nhưng những người có tu dưỡng chỉ cần một chút thời gian để lấy lại thăng bằng, còn loại người tâm lý kém cỏi thì miễn bàn!
Kết quả sẽ như thế nào, tuy rằng Lục Thiếu Hoa nắm chắc trong lòng bàn tay, nhưng chuyện đời rất khó lường, hắn cũng không dám vỗ ngực lớn tiếng: - Chúng ta tất thắng!
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, vẫn không nghe tiếng của Vương Hiểu, micro lặng im, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh. Không để thời gian chết, đạo diễn đầy kinh nghiệm liền chuyển ống kính máy ảnh hướng vào hai đại diện của hai nhà sản xuất xe hơi.
Lục Thiếu Hoa ngắm nghía vẻ mặt của hai người. Nét mặt của người đàn ông trung niên đại diện cho tập đoàn Phượng Hoàng vẫn bình thản, khóe môi hơi nhếch lên, hình như đang cười. Ngược lại, gã đại diện Hàn Quốc đã mất bình tĩnh, mở to hai mắt nhìn sững chỗ hai xe va chạm, vẻ mặt đầy căng thẳng.
Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa ít nhiều cảm giác được. Gã Hàn Quốc đúng là chết vì sĩ diện, chính bản thân gã cũng không tin tưởng lắm vào xe của mình nên vẻ mặt mới như vậy.
Lục Thiếu Hoa đoán đúng. Quả thật, gã Hàn Quốc không có lòng tin vào xe của mình. Ngay sau khi tập đoàn Phượng Hoàng đưa ra lời thách đấu, gã liền điều tra về thành phần thép của xe hơi của tập đoàn này, và phát hiện chất lượng của nó tốt hơn thép của công ty mình nhiều. Tuy nhiên lúc đó đã quá muộn. Chẳng qua là đã đâm lao phải theo lao, bọn họ đành nhắm mắt đưa chân, đánh liều đáp ứng lời thách đấu của tập đoàn Phượng Hoàng.
Sự tình đến nông nỗi này, ai cũng có thể đoán trước được, chỉ có người Hàn Quốc là không. Họ luôn cầu nguyện ông trời phù hộ, rất tiếc là vẫn bị đụng cho thê thảm như vậy.
Hiển nhiên lần này trời không đứng về phía Hàn Quốc mà đứng về phía Lục Thiếu Hoa. Theo làn sương khói tan đi, hai chiếc xe dần hiện ra. Đầu xe của Phượng Hoàng hơi móp xuống, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng đầu xe của Hàn Quốc hoàn toàn biến dạng, ngay cả động cơ cũng lòi ra ngoài, dưới nắp xe khói trắng không ngừng tuôn ra. Ai rành một chút đều hiểu rõ: Chiếc xe này hỏng mất rối!
Xem đến đây, Lục Thiếu Hoa đã nắm chắc kết quả không nằm ngoài ý muốn. Lần này Phượng Hoàng quyết đấu thắng lợi, mà lại thắng triệt để như vậy, đó là do tập đoàn chưa bao giờ dám xem nhẹ chất lượng vỏ ngoài khung xe.