Sau khi hoàn thành giao dịch cùng thủ trưởng số 1, Lục Thiếu Hoa toàn thân thoải mái, về nguyên nhân, kỳ thật cũng rất đơn giản, kia đó là trước khi Đặng lão qua đời, Lục Thiếu Hoa từng nhận lời ông, sẽ trợ giúp quốc gia đứng lên và hùng mạnh.
Đối với lời hứa hẹn với một người đã qua đời, Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ dám quên, hơn nữa hắn là người Trung Quốc, từ lúc hắn tái sinh đến giờ, luôn muốn đền đáp quốc gia, chẳng qua do đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, khiến Lục Thiếu Hoa không thể không hạ quyết tâm độc ác.
Nhưng, hiện tại Lục Thiếu Hoa gần như đem hết tất cả các kỹ thuật viên tiên tiến tiến cử cho quốc gia, tuy rằng có thu tiền, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng xem như là có giao cho quốc gia, cũng đã hoàn thành đúng lời hứa hẹn với Đặng lão, đồng thời, cũng là hoàn thành lời thề từng hứa hẹn với chính mình.
Hoàn thành một hứa hẹn quan trọng, và một lời thề suốt đời, thử hỏi Lục Thiếu Hoa sao có thể không thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần đây, người khác có lẽ không biết, nhưng đặt ở lập trường của Lục Thiếu Hoa, sẽ cùng giống như gỡ được tảng đá lớn nặng ngàn cân ra khỏi ngực.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa trong tay vẫn còn nhiều hạng mục kỹ thuật đứng đầu thế giới, tỷ như nói về phương diện tên lửa, vệ tinh, vũ khí hạt nhân, Lục Thiếu Hoa đều cầm trong tay kỹ thuật hơn tiên tiến so với quốc gia.
Nhưng những thứ này đã không còn trọng yếu, chỉ cần nâng cao lực lượng quan trọng của quốc gia là được. Đương nhiên, nếu quốc gia cần, Lục Thiếu Hoa cũng sẵn lòng giao cho quốc gia, ừ, là loại cần tiền cái mới đúng, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng là một thương nhân chính cống.
Chỉ có điều những sự việc này đã không là thứ Lục Thiếu Hoa quan tâm, dù sao hiện tại trước mặt Lục Thiếu Hoa có hai chuyện cần làm, một là công tác phòng ngự của Tập đoàn Phượng Hoàng, hai là tiến hành bố cục đối với thị trường tài chính toàn cầu.
Công tác phòng ngự của Tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa đang gia tăng thị sát, nếu thấy xuất hiện vấn đề, Lục Thiếu Hoa sẽ đề xuất càng sớm càng tốt, để người bên dưới bổ khuyết lỗ hổng.
Về phần bố cục đối với thị trường tài chính toàn cầu, cho tới bây giờ, Lục Thiếu Hoa vẫn chưa nhìn tới, chỉ đơn giản nghe từ Lưu minh bọn họ báo cáo mà thôi, mặt khác, Lục Thiếu Hoa còn nhất thời giải quyết một nửa.
Tuy nhiên, nhớ tới năng lực của Lưu Minh Chương bọn họ, lại có hắn đưa ra số liệu tổng quá và tỉ mỉ, Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng, mấy người Lưu Minh Chương sẽ không gây ra bất kỳ sai lầm gì, cho nên, mặc dù là không đi chú ý đến tình hình bên kia, Lục Thiếu Hoa cũng có thể rất yên tâm.
Ban ngày thị sát, buổi tối cầm văn kiện về nhà chậm rãi xem.
Lục Thiếu Hoa trong khoảng thời gian này cứ thế mà sống, ban ngày đi thị sát tình hình các công ty con của Tập đoàn Phượng Hoàng, có phát hiện vấn đề thì chỉ rõ ra, bảo người xử lý, không có vấn đề, Lục Thiếu Hoa sẽ không quấy rầy ai, để mặc cho bọn họ làm tốt công tác của mình.
Vào buổi tối, Lục Thiếu Hoa cầm văn kiện có liên của các công ty con về xem, cả đêm xem văn kiện, nếu tìm ra vấn đề, ra văn kiện, gửi cho tổng Giám đốc của công ty con, cho bọn họ mau chóng giải quyết.
Tập đoàn Phượng Hoàng dù sao cũng là một đại tập đoàn, phía dưới công ty con cũng không lấy ngoại lệ, đều là đại công ty, một công ty lớn như vậy, sao không có khả năng không có lỗ hổng, Lục Thiếu Hoa đến, vấn đề bị tìm ra, may mà phát hiện sớm, nên giải quyết cũng dễ dàng.
Tập đoàn Phượng Hoàng với đội ngũ công nhân đều là tinh anh, bọn họ làm việc vấn đề lớn tuyệt đối sẽ không xảy ra, vấn đề nhỏ thì khẳng định là có, người chứ có phải thánh nhân đâu! Còn nữa, thánh nhân cũng có thời điểm phạm sai lầm.
Thời gian rất nhanh, hai tháng thời gian trong nháy mắt liền trôi qua, giờ là tháng 8 năm 2007, đến lúc này, Lục Thiếu Hoa sớm thị sát đầy đủ Tập đoàn Phượng Hoàng, bao gồm cả Thâm Quyến bên kia.
Lục Thiếu Hoa cũng dùng nửa tháng thời gian đi thị sát chỉnh đốn và cải cách từng nơi một, hoàn thành công tác phòng thủ cho Tập đoàn Phượng Hoàng, khiến Tập đoàn Phượng Hoàng thật sự trở thành một cái thùng thiếc, một thùng thiếc vững chắc.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng biết, lực phòng ngự của Tập đoàn Phượng Hoàng là một thùng thiếc, nhưng, muốn đối mặt với khủng hoảng tài chính toàn cầu, rõ ràng còn có chút không đủ. Cái khác không phải nói, chỉ nói tập đoàn phần mềm Phượng Hoàng, khi cơn lốc tài chính tiến đến, chỉ cần làm tốt công tác phòng ngự, thu hồi tiền nợ, như vậy hết thảy cũng rất khỏe.
Nhưng những mặt khác, tỷ như công ty Phượng Hoàng ô tô, dựa vào cái gì, đơn giản là nhờ sản xuất ô tô kiếm tiền, một khi cơn lốc tài chính tiến đến, mức tiêu thụ giảm xuống, như vậy Phượng Hoàng ô tô dựa vào cái gì để sống?
Vào lúc này, ô tô Phượng Hoàng đầu tiên phải tăng mạnh phòng ngự bên trong, hạ sản lượng đến mức thấp nhất, như vậy tổn thất cũng sẽ thấp nhất, đồng thời, giảm biên chế cũng là chuyện không thể thiếu, giảm bớt chi tiêu, mới có thể chống đỡ và đảm bảo cho công ty ô tô Phượng Hoàng vận hành bình thường.
Đúng vậy, chính là giảm biên chế, giảm thấp chi tiêu, giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nhưng công nhân của Phượng Hoàng ô tô đều là nhân tài, nếu muốn giảm biên chế, nói thật, Lục Thiếu Hoa có chút luyến tiếc.
Tuy nhiên nhớ tới cơn lốc tài chính, Lục Thiếu Hoa phải hạ quyết tâm.
Giảm biên chế, không được thương lượng, chẳng những Phượng Hoàng ô tô phải giảm biên chế, Phượng Hoàng máy tính, Phượng Hoàng điện tử, Phượng Hoàng tiêu thụ, tất cả đều phải giảm biên chế.
Nói đến công ty đồ điện Phượng Hoàng, không thể không đề cập đến chuyện của tháng trước, lúc ấy Lục Thiếu Hoa đi Thâm Quyến, xem nơi sản xuất của Phượng Hoàng, lệnh vừa xuống, Phượng Hoàng TV, Phượng Hoàng DVD, tủ lạnh Phượng Hoàng, điều hòa Phượng Hoàng, quạt điện Phượng Hoàng, cùng với mấy công ty sản xuất sản phẩm điện tử khác tất cả hợp nhất làm một, thành lập nên một tập đoàn điện tử Phượng Hoàng.
Có thể nói, hễ đề cập đến đồ điện gia dụng, Lục Thiếu Hoa đều kịp đưa vào danh sách của tập đoàn điện tử Phượng Hoàng, không giống như lúc trước, lười nhác.
Không có biện pháp, Lục Thiếu Hoa vốn không nghĩ sẻ thành lập tập đoàn điện tử Phượng Hoàng, nhưng nhìn thấy nhiều nơi sản xuất, Lục Thiếu Hoa cảm thấy chưa được tập trung, một khi cơn lốc tài chính tiến đến, rất là phiền toái, cho nên, Lục Thiếu Hoa mới ra quyết định quyết tâm hợp nhất.
Hơn 100 ngàn nơi sản xuất, Lục Thiếu Hoa bước đầu tính toán giảm biên chế 40%, ừ, bước đầu phỏng chừng mà thôi, con số còn có khả năng tăng hơn, không có khả năng bị rơi xuống thấp, 40% trở lên, nếu cao hơn, có khả năng vượt qua 60%.
Đối tượng giảm biên chế chủ yếu là công nhân bình thường cùng nhân viên quản lý trung tầng, về phần nhân viên quản lý cao tầng, Lục Thiếu Hoa không động tới.
Đương nhiên, đó là chỉ cơ sở sản xuất của Phượng Hoàng giảm biên chế, về phần tiêu thụ Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa không giảm biên chế nhiều như vậy, bước đầu phỏng chừng, giảm biên chế từ 10% đến 20%, chủ yếu là nhằm vào tiêu thụ viên bình thường, về phần nhân viên quản lý trung tầng và cao tầng sẽ không bị ảnh hưởng.
Cơn lốc tài chính tiến đến, lượng tiêu thụ của sản phẩm giảm, cần nhiều tiêu thụ viên để làm chi, nhưng quản lý viên thì khác, họ là cốt cán của Phượng Hoàng tiêu thụ, hơn nữa mức tiêu thụ của thị trường thấp, vốn cần những người đó điều hành, kích thích thị trường khôi phục, kêu Lục Thiếu Hoa sao có thể giảm biên chế bọn họ.
Đương nhiên, về chuyện tiêu thụ Phượng Hoàng giảm biên chế, Lục Thiếu Hoa cũng nhằm vào một số ít mà thôi, về phần tiêu thụ Phượng Hoàng Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa không tính toán giảm biên chế, chẳng những tiêu thụ Phượng HoàngHồng Kôngkhông giảm biên chế, phàm là công nhân của Tập đoàn Phượng Hoàng Hồng Kông, Lục Thiếu Hoa không tính đến cắt giảm.
Nhưng, đó chỉ là bước đầu suy tính của Lục Thiếu Hoa, cuối cùng có làm hay không, còn cần phải đợi Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần thảo luận.
Thời gian trôi qua từng ngày, Lục Thiếu Hoa cũng bối rối, hôm nay, Lục Thiếu Hoa tìm đến Tần Tịch Thần, đem chuyện của Tập đoàn Phượng Hoàng Hồng Kông thảo luận cùng Tần Tịch Thần.
Cùng lúc đó, Lục Thiếu Hoa cũng đem suy nghĩ của mình nói cho Tần Tịch Thần nghe, cuối cùng mới nhìn Tần Tịch Thần, nghe ý tưởng từ cô.
Tần Tịch Thần cũng không khiến Lục Thiếu Hoa thất vọng, suy tư sau một lát, mới nói. - Tập đoàn hiện tại rất quy mô, có được hôm nay, là nhờ sự cố gắng và dốc sức của mọi người, nếu tiến hành giảm biên chế, có lẽ có chút không ổn.
Chưa xong, tạm dừng, Tần Tịch Thần cũng không đợi Lục Thiếu Hoa ngắt lời, nói tiếp. - Còn nữa, trong Tập đoàn Phượng Hoàng Hồng Kông, mỗi người công nhân là một tinh anh, tinh anh toàn Hồng Kông, đều tập trung cả vào tập đoàn của chúng ta, nếu chúng ta tiến hành giảm biên chế, công nhân tất cả đều phân tán ra ngoài, tương lai khi chúng ta một lần nữa tuyển nhân viên, sẽ có rất nhiều người không muốn quay lại, nếu làm vậy, không thể nghi ngờ, nhân tài của chúng ta đang không ngừng bị xói mòn.
Tần Tịch Thần một hơi nói rất nhiều, tuy nhiên mục đích chỉ có một, đó là không giảm biên chế, một người cũng không.
Tần Tịch Thần có suy nghĩ không giống Lục Thiếu Hoa, đều chủ trương không giảm biên chế, về phần Tần Tịch Thần nói ra hai lý do, cũng là cùng Lục Thiếu Hoa không mưu mà hợp, từ điểm đó, ý tưởng của Lục Thiếu Hoa là không ổn.
Đã thế Lục Thiếu Hoa còn do dự cái gì, quyết định cho rồi.
Nhưng, khi trước, Lục Thiếu Hoa muốn triễn khai một chút, tỷ như nói về vấn đề đãi ngộ của công nhân, bình thường phần trăm công nhân được trích vào cuối năm còn nhiều hơn cả tiền lương, chỉ khi nào cơn lốc tài chính tiến đến, như vậy phần trăm trích cho bọn họ tất sẽ ít lại, điều này công nhân có thích ứng được không?
Chích dự phòng, Lục Thiếu Hoa phải chích dự phòng mới được, bằng không, khả năng nhân viên Công Đoàn rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng cũng nói không chừng.
Có ý tưởng này, Lục Thiếu Hoa phải nói ra, để Tần Tịch Thần thực hiện, mở hội nghị, thuyết minh công nhân bên dưới một chút, tận lực giữ những công nhân này lại.
Đương nhiên, hội nghị không thể tiến hành bây giờ, phải đợi cho cơn lốc tài chính bùng nổ thì mới tiến hành, như vậy thời cơ mới chín mùi.
Tần Tịch Thần cũng hiểu được tầm quan trọng của việc nắm chắc thời cơ, cho nên, căn bản không cần Lục Thiếu Hoa nhiều lời nên Tần Tịch Thần nói ra trước.
- Tốt lắm, mọi chuyện của tập đoàn giao cả cho em, kế tiếp anh không thể tham dự vào. Lục Thiếu Hoa ngưng trọng nói.
Kế tiếp, Lục Thiếu Hoa không thể tham gia chuyện của tập đoàn, không phải Lục Thiếu Hoa không muốn tham dự, mà là Lục Thiếu Hoa có chuyện trọng yếu hơn phải làm, không có tinh lực tham dự.