Trong tay Lục Thiếu Hoa nắm giữ số cổ phiếu trị giá hơn hai trăm tỷ đô la Mỹ, trong đó công ty của Mỹ chiếm đa số cổ phần, còn có một công ty Internet lớn nhất của Mexico, và công ty điện tử Samsung của Hàn Quốc, Lục Thiếu Hoa đều nắm cổ phiếu.
Lục Thiếu Hoa phải bán tháo cổ phiếu, vả lại đã bắt đầu bán từ hai tháng trước. Tiền bán cổ phiếu đưa vào sổ sách của Tập đoàn Phượng Hoàng, để Tập đoàn dùng chống đỡ cuộc khủng hoảng tài chính. Lúc này có thể thấy cuộc khủng hoảng tài chính sắp diễn ra đến nơi rồi, tài chính có đầy đủ hay không đã trở thành điều quan trọng nhất, cho nên Lục Thiếu Hoa mới hỏi về tình hình bán tháo cổ phần.
Đương nhiên, việc bán tháo cổ phiếu có hoàn thành được hay không, là có quan hệ đến tiền nhiều hay tiền ít, làm sao Lục Thiếu Hoa không quan tâm được. Đúng vậy, một khi thị trường chứng khoán hỗn loạn vì mất giá, số cổ phiếu Lục Thiếu Hoa đang giữ sẽ mất giá chút ít.
May mắn là nhóm Lưu Minh Chương hiểu rõ tình hình, biết thị trường chứng khoán sẽ không ổn định, cho nên lúc Lục Thiếu Hoa ra lệnh bán tháo cổ phiếu, nhóm Lưu Minh Chương đã ngồi lại bàn bạc, sau khi thảo luận hồi lâu đã đưa ra một phương án chi tiết, nhằm đảm bảo cho việc bán tháo cổ phiếu được thành công.
Lục Thiếu Hoa nắm giữ một số lượng cổ phiếu rất lớn, nhưng hắn cho nhóm Lưu Minh Chương một thời gian không ngắn, ước chừng hai tháng. Với khoảng thời gian này và với năng lực của nhóm Lưu Minh Chương, làm sao không bán xong số cổ phiếu ấy được.
- Đã bán tháo toàn bộ cổ phiếu, tiền thu được đang cập nhật vào sổ sách, ngày mai sẽ chuyển vào cho Tập đoàn Phượng Hoàng. Lưu Minh Chương nói một cách cụ thể.
Trước đây, số cổ phiếu đó do các công ty con của Tập đoàn Phượng Hoàng ở nước ngoài thu mua, hơn nữa là rất nhiều công ty đứng ra thu mua. Bây giờ đem số cổ phiếu đó bán tháo, số tiền thu được đương nhiên được đưa về rất nhiều công ty khác nhau.
Muốn tổng hợp số liệu cho tất cả số cổ phiếu đó cần một thời gian nhất định, mà với thời hạn do Lục Thiếu Hoa đưa ra, mấy ngày nay nhóm Lưu Minh Chương cũng chỉ vừa mới hoàn toàn bán xong, cho nên bọn họ chưa kịp tổng hợp số liệu là điều dễ hiểu.
Thực tế đúng như Lục Thiếu Hoa suy nghĩ, quả thật nhóm Lưu Minh Chương đang tổng hợp số liệu, việc này do Lý Tông Ân toàn quyến phụ trách, cho nên Lưu Minh Chương vừa nói xong, Lý Tông Ân liền tiếp lời, báo cáo cho Lục Thiếu Hoa với một phương án chi tiết và cụ thể.
- Do có nhiều tài khoản khác nhau, việc tổng hợp số liệu về tiền thu được cũng không dễ dàng, ba ngày trước mới vừa bán hết, đến hôm nay là bốn ngày. Cho tới bây giờ, đã tổng hợp được trên 90%, hôm nay có thể sẽ tổng hợp xong, ngày mai sổ sách sẽ không còn vấn đề gì nữa. Lý Tông Ân nói rất nghiêm túc. - Vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa có vẻ rất vừa lòng, gật đầu, sau một lát trầm ngâm, chủ động lái sang chuyện khác: - Được rồi, trở lại chuyện chính, kế tiếp nói về tình hình cuộc khủng hoảng tài chính đi.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa cố ý tạm dừng một chút, dường như để cho nhóm Lưu Minh Chương có thời gian phản ứng, rồi mới nói tiếp: - Cuộc khủng hoảng đã bắt đầu có dấu hiệu manh nha từ tháng sáu, đến bây giờ đã hai tháng, thoạt trông bề ngoài thì thị trường chứng khoán toàn cầu không có gì khác thường, nhưng nguy cơ khủng hoảng về nợ vay đã hình thành và sắp bùng nổ ra rồi, một khi điều đó xảy ra, đồng nghĩa là khủng hoảng tài chính cũng bắt đầu. Hôm nay là ngày 1 tháng tám, tôi nghĩ các anh đều đã xem số liệu do tôi đưa, trên đó ghi rõ là chỉ vài ngày nữa, sẽ có ngân hàng của Mỹ tuyên bố phá sản, khi đó khủng hoảng vay nợ sẽ thật sự bùng phát. Mà khi ngân hàng đóng cửa, các công ty, xí nghiệp không thể vay vốn bình thường, như vậy khủng hoảng tài chính sẽ lập tức bùng phát.
Sự thật đúng là như thế, mọi người đều nhớ rõ, lúc ấy Lục Thiếu Hoa đưa cho họ một bản kế hoạch ghi những số liệu cụ thể, trên trang nhất của bản kế hoạch, Lục Thiếu Hoa còn viết rằng ngày 6 tháng 8 sẽ có có ngân hàng Mỹ tuyên bố phá sản.
Đúng vậy, lần này Lục Thiếu Hoa không dấu giếm bất cứ điều gì, ghi thẳng ngày tháng xảy ra sự kiện một cách chuẩn xác, chứ không như mấy lần trước, chỉ đưa ra một ngày đại khái.
Chuyện này có vẻ rất kỳ lạ, khi nhóm Lưu Minh Chương thấy số liệu kia thì suy nghĩ đầu tiên của họ là vì sao Lục Thiếu Hoa lại khẳng định ngày 6 tháng 8 sẽ xảy ra? Tuy nhiên sau đó ngẫm lại họ đều không có được đáp án, chỉ có thể suy nghĩ về việc cho tới bây giờ Lục Thiếu Hoa chưa đoán sai lần nào.
Bây giờ Lục Thiếu Hoa đột nhiên nhắc tới việc này làm nhóm Lưu Minh Chương nhớ tới nghi vấn kia, không hiểu do đâu hắn khẳng định chính xác là ngày 6 tháng 8, hơn nữa trong bản kế hoạch còn liệt kê cụ thể rất nhiều tên ngân hàng và ngày phá sản của chúng. Lục Thiếu Hoa dựa vào cái gì để đưa ra số liệu như vậy?
Dường như Lục Thiếu Hoa biết điều nhóm Lưu Minh Chương đang thắc mắc, hắn khẽ cười, ra vẻ thần bí, nói: - Thật ra là tôi là người tái sinh, cho nên tôi biết công ty nào sẽ phá sản và thời gian chính xác diễn ra điều đó.
Điều Lục Thiếu Hoa nói là sự thật, hắn chính là người tái sinh, nhưng điều này thật sự quá huyền ảo, chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, cho nên nhóm Lưu Minh Chương hoàn toàn không tin. Năm người mười con mắt đều nhìn Lục Thiếu Hoa với vẻ coi thường.
Nhưng hắn không một chút e ngại, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói: - Được rồi, chuyện đó không bàn đến nữa, điều cần làm bây giờ là các anh phải dựa vào số liệu tôi cung cấp mà hành động, không cần quan tâm tôi làm thế nào mà có được số liệu đó.
Ngẫm lại thì cho dù Lục Thiếu Hoa làm cách nào để có được số liệu kia cũng không phải là chuyện bọn họ có thể quản được, bây giờ việc duy nhất nhóm Lưu Minh Chương phải làm không phải là thắc mắc về số liệu do Lục Thiếu Hoa cung cấp mà là căn cứ vào số liệu đó để hành động sao cho đạt được lợi ích tối đa.
Toàn bộ ba ngàn tỷ đô la Mỹ được đưa vào sổ sách, đó là tất cả số tiền dành cho hành động lần này. Số tiền này chia ra làm hai phần, một nửa dùng để chuẩn bị cho giai đoạn đầu, nửa còn lại dùng cho cuộc khủng hoảng tài chính.
Hiện tại khủng hoảng tài chính đã sắp nổ ra, có thể cũng phải có thêm hành động, chẳng hạn nửa phần tiền kia cũng có thể tham dự vào được. Về phần hành động như thế nào, nhóm của Lưu Minh Chương có một kế hoạch hoàn chỉnh, bây giờ theo ý của Lục Thiếu Hoa, là ra hiệu cho họ đã đến lúc huy động số tiền đó. Bởi vậy khi Lục Thiếu Hoa vừa dứt lời, Lưu Minh Chương liền lên tiếng: - Căn cứ vào số liệu do cậu cung cấp, khi khủng hoảng nợ vay bùng nổ, sẽ lan đến Mỹ và một số quốc gia châu Âu giàu có, rồi đến cả Nhật Bản và Hàn Quốc.
Lưu Minh Chương nêu ra một số tên nước mà Lục Thiếu Hoa cung cấp, rồi nói tiếp: - Trước đây, chúng tôi đã có tính toán đối với các quốc gia mà cậu đưa vào danh sách, và thu được kết quả là không thể tung ra quá nhiều tiền vào các nơi đó, nếu không sẽ bị phản tác dụng. Dù sao chỉ số Dow Jones của NewYork chỉ có thể chịu đựng được 300 triệu đô la Mỹ, mà đối với chỉ số Standard amp; Poor 500 lại càng ít hơn, chỉ có thể chịu đựng tối đa 200 triệu đô la Mỹ, nếu vượt quá số đó sẽ gây ra những yếu tố không ổn định. Lục Thiếu Hoa không biết nhóm Lưu Minh Chương tính toán như thế nào, tuy nhiên hắn biết rõ tính toán của họ không sai lầm, ngược lại còn rất chuẩn xác.
Cũng vì biết tính toán của nhóm Lưu Minh Chương rất chính xác nên hầu như không cần suy nghĩ, hắn lập tức lên tiếng: - Dựa theo tính toán của các anh mà tiến hành việc thực hiện đí.
Lục Thiếu Hoa đã ra lệnh, nhưng hắn vẫn chưa nói hết ý, mà vẫn tiếp tục: - Năm 2007, tuy cuộc khủng hoảng tài chính bắt đầu bùng nổ nhưng lên xuống không ổn định, cũng không phải hoàn toàn là một đường đi xuống, cho nên nếu chúng ta muốn kiếm nhiều tiền thì phải tiến hành song song, khi giá hạ thì mua vào, giá tăng thì bán ra, trước đầu cơ, sau bán tháo cứ như vậy luân phiên tiến hành.
Ý tưởng này Lục Thiếu Hoa cũng đã nghĩ đến, chỉ có điều lúc đó hắn cũng không nói ra, nhóm Lưu Minh Chương cũng không đưa phương pháp này vào phương án hành động. Tuy nhiên, việc này cũng không ảnh hưởng đến phương án, bởi vì chuyện này chỉ cần giao cho một đội thực hiện là được, không cần đưa vào phương án chung.
Cũng chính vì Lục Thiếu Hoa có ý định này, cho nên, lúc nhóm vạch ra bản kế hoạch chi tiết, hắn mới có thể đem chính xác từng ngày tháng ghi vào, mục đích là để cho đội chịu trách nhiệm thực hiện việc này có thể có một bảng giờ giấc chính xác bán tháo và mua vào.
- Việc này không có bất cứ vấn đề gì, chỉ cần bố trí một người chỉ huy đội tiến hành thao tác là được rồi. Rất nhanh, Lưu Minh Chương lập tức hiểu ý đồ của Lục Thiếu Hoa, đồng thời bổ sung thêm cho hoàn chỉnh.
- Chuyện này giao cho một người chỉ huy dưới quyền của tôi làm đi, bọn họ thường xuyên làm việc này, rèn được tính rất nhẫn nại. Lý Tông Ân chủ động nhận lệnh.
Tổng chỉ huy cho hành động lần này là Lưu Minh Chương, chịu trách nhiệm quyết định để ai cầm đầu đội thực hiện cũng là anh ta, nhưng, bây giờ Lục Thiếu Hoa đang ở đây, dù sao hắn cũng là sếp lớn nhất, đương nhiên Lưu Minh Chương phải nhường cho hắn đưa ra quyết định.
Bởi vậy Lưu Minh Chương nhìn thoáng qua Lục Ít Hoa, anh mắt rõ ràng tỏ vẻ đang chờ chỉ thị. Lục Thiếu Hoa khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Lý Tông Ân.
- Tốt lắm, vậy Lý Tông Ân chịu trách nhiệm chuyện này. Lục Thiếu Hoa đã đồng ý, đương nhiên Lưu Minh Chương không nói thêm điều gì.
Cứ như vậy, Lục Thiếu Hoa đề ra phương án thực hiện, ngay cả đến những bước hành động kế tiếp cũng sắp xếp xong xuôi. Phương án đều đã sắp xếp ổn thoả, Lục Thiếu Hoa cũng không còn gì để nói, dĩ nhiên, cũng không phải là hắn không có ý kiến, mà là hắn cảm thấy có nói bây giờ cũng vô dụng, thời cơ còn chưa tới, chưa thể nói được.
Cho nên, kế tiếp, chẳng qua là Lục Thiếu Hoa cùng nhóm Lưu Minh Chương tán gẫu một chút về cách nhìn của bọn họ đối với cuộc khủng hoảng tài chính mà thôi, mặc dù coi như là chuyện nghiêm chỉnh, nhưng không có ảnh hưởng nhiều đến hành động sau này.
- Tốt lắm, hôm nay chỉ bàn tới đây, các anh có thể nghỉ ngơi, cố gắng nghỉ ngơi, lấy lại sức lực. Cuối cùng Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói một câu.
Nhưng những lời này không bao gồm Hoắc Tiểu Nguyệt, bởi vì Lục Thiếu Hoa đã quyết định dẫn cô rời đi, nếu không, hắn không chắc, sau khi hắn đi rồi, Hoắc Tiểu Nguyệt có đi nghỉ ngơi hay không. Cho nên, trước khi đi Lục Thiếu Hoa dẫn cả Hoắc Tiểu Nguyệt theo.
(1) Chỉ số Dow Jones (Dow Jones indexes) là chỉ số giá chứng khoán bình quân (average) của thị trường chứng khoán New York, cũng là chỉ số giá bình quân của 65 blue chips (65 chứng khoán hàng đầu) trong số các chứng khoán được niêm yết tại Sở giao dịch chứng khoán New York (NYSE).
Được công bố hàng ngày trên nhật báo Wall Street Journal, chỉ số DowJones bao hàm 3 chỉ số liên quan 3 nhóm ngành nghề ở Mỹ:
- Chỉ số bình quân công nghiệp DJIA (Dow Jones Industrial Average). Căn cứ trên 30 blue chips, DJIA là chỉ số lâu đời nhất ở Mỹ. Khởi đầu ngày 26-5-1896, nó chỉ là giá bình quân của 12 cổ phiếu, mở rộng ra 20 cổ phiếu (1916), tăng lên 30 cổ phiếu (1928) và giữ nguyên số lượng này cho đến nay. Do đó DJIA còn gọi là “Dow 30”. Khi một công ty sa sút và không đủ tiêu chuẩn đứng trong nhóm 30 blue chips, công ty đó sẽ bị thay thế ngay bằng một công ty khác đang tăng trưởng.
- Chỉ số bình quân vận tải DJTA (Dow Jones Transportation Average). Căn cứ trên 20 blue chips của các công ty hàng không, đường sắt và đường thủy, DJTA được công bố lần đầu tiên ngày 26-10-1896.
- Chỉ số bình quân dịch vụ DJUA (Dow Jones Utilities Average). Căn cứ trên 15 blue chips của các công ty điện, năng lượng và khí đốt. DJUA được công bố lần đầu tiên vào tháng 1-1929.Chỉ số Dow Jones căn cứ trên 65 blue chips mang tính đại diện nhưng khối lượng giao dịch của 65 blue chips này chiếm hơn 3/4 khối lượng của thị trường chứng khoán New York. Do đó chỉ số Dow Jones thường phản ánh đúng xu thế biến động giá của thị trường chứng khoán Mỹ, được coi là “nhiệt kế” để đo “tình trạng sức khỏe” của nền kinh tế - xã hội nước này. Thông thường, kinh tế tăng trưởng thì chỉ số Dow Jones tăng và ngược lại, tức là giá chứng khoán biến động.
(2) Chỉ số Standard amp; Poor 500 (viết tắt là Samp;P 500), là một chỉ số bao gồm 500 loại cổ phiếu được lựa chọn từ 500 công ty có mức vốn hóa thị trường lớn nhất của Mỹ. Chỉ số Samp;P 500 được thiết kế để trở thành một công cụ hàng đầu của thị trường chứng khoán Mỹ và có ý nghĩa phản ánh những đặc điểm rủi ro/lợi nhuận của các công ty hàng đầu.
Các công ty được lựa chọn để đưa vào chỉ số được lựa chọn ra bởi Ủy ban Chỉ số Samp;P, một nhóm các nhà phân tích và nhà kinh tế của Standard amp; Poor. Chỉ số Samp;P 500 là chỉ số đo giá trị thị trường - giá trị của mỗi cổ phần trong chỉ số cân xứng với giá trị thị trường của nó.
Chỉ số Samp;P 500 là một trong những chuẩn đánh giá thông thường nhất dành cho thị trường chứng khoán Mỹ. Chỉ số trung bình công nghiệp Dow Jones đã từng là chỉ số nổi tiếng nhất cho các cổ phiếu ở Mỹ, nhưng vì nó chỉ chứa 30 công ty, vì vậy hầu hết mọi người tin rằng Samp;P 500 sẽ phản ánh thị trường tốt hơn và đầy đủ hơn. Trên thực tế, nhiều người coi nó là định nghĩa của thị trường.
Những chỉ số phổ biến khác của Standard amp; Poor là Samp;P 600, một chỉ số của những công ty có giá trị vốn hóa thị trường nhỏ từ 300 triệu - 2 tỉ đôla, và Samp;P 400, một chỉ số của các công ty có mức vốn hóa thị trường trung bình từ 2 - 10 tỉ đôla.