Hoắc Tiểu Nguyệt và Lục Thiếu Hoa cùng tuổi, năm nay đều là 29 tuổi, nhưng cho đến giờ cô vẫn chưa có con, điều đó khiến cô rất sốt ruột. Tuy nhiên cô vẫn giấu cảm nghĩ của mình, không nói với Lục Thiếu Hoa.
Không phải Hoắc Tiểu Nguyệt không muốn nhắc tới mà là cô chưa tìm được dịp để nói. Lúc này rất thuận tiện, Lục Thiếu Hoa đưa cô về nhà, rốt cục cô đã có được cơ hội. Vì thế, ở trong xe, Hoắc Tiểu Nguyệt đề nghị: - Em sinh cho anh một đứa nhé! Tiếng của cô thật nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu, tuy nhiên giọng cô rất quả quyết. Lục Thiếu Hoa nghe được, hơi sửng sốt, có phần không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh, Lục Thiếu Hoa liền trấn tĩnh, cười nhẹ, gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Thật ra trước đó Lục Thiếu Hoa đã nghĩ đến điều này, chẳng những phải cùng Hoắc Tiểu Nguyệt sinh con mà cả Anten Chiyoda cũng vậy. Bốn cô, cô nào cũng sinh một đứa, như vậy mới công bằng.
Còn lý do tại sao khi Hoắc Tiểu Nguyệt nhắc đến việc này, hắn đã hơi sững người, chẳng qua là vì trong lúc nhất thời hắn không kịp phản ứng. Dù sao Hoắc Tiểu Nguyệt chưa bao giờ nhắc đến việc này, hơn nữa cô rất ít khi ở cùng một chỗ với hắn, cho nên hắn hơi bất ngờ.
Không thể phủ nhận, khi Lục Thiếu Hoa đồng ý rồi, Hoắc Tiểu Nguyệt rất vui vẻ, xúc động mỉm cười, ôm lấy hắn rồi nép vào lòng hắn, dường như để thưởng cho Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên, rất nhanh, vẻ mặt Hoắc Tiểu Nguyệt trở nên cứng đơ.
Bởi vì lúc này Lục Thiếu Hoa cất tiếng: - Nhưng…
Lục Thiếu Hoa cố ý ngừng lại một lát, cả một lúc lâu không chịu nói tiếp làm cho Hoắc Tiểu Nguyệt rất sốt ruột, đôi mắt đẹp chớp chớp, nước mắt đã đoanh tròng, chút xíu nữa là rơi xuống.
Đúng lúc này, Lục Thiếu Hoa cười nhẹ, vuốt ve mái tóc Hoắc Tiểu Nguyệt, rồi cười nói: - Nhưng không phải sinh con lúc này, đợi sau khi cuộc khủng hoảng tài chính kết thúc đã, tuy nhiên…
Lục Thiếu Hoa lại kéo dài thời gian không nói tiếp, rõ ràng hắn đang trêu đùa Hoắc Tiểu Nguyệt. Hoắc Tiểu Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười, sốt ruột hỏi gấp: - Tuy nhiên cái gì? - Bây giờ có thể tiến hành thụ thai, đợi đến lúc đứa bé sinh ra thì khủng hoảng tài chính cũng đã kết thúc, căn bản là không cần nhờ đến em.
Tính đi tính lại thì cuộc khủng hoảng tài chính 2008 bắt đầu từ tháng 6 năm 2007 và tiếp tục kéo dài đến năm 2009. Tuy nhiên giai đoạn mạnh mẽ nhất là trong năm 2008. Bây giờ đã là tháng 8 năm 2007, nếu Hoắc Tiểu Nguyệt mang thai vào lúc này, hơn chín tháng mang thai, vừa vặn đến tháng sáu sẽ sinh. Đến lúc đó thì giai đoạn cao trào nhất của cuộc khủng hoảng tài chính đã sắp kết thúc, Hoắc Tiểu Nguyệt cũng sẽ không tham dự vào sự kiện này.
Đương nhiên Lục Thiếu Hoa không nghĩ rằng mình may mắn đến mức có thể làm cho Hoắc Tiểu Nguyệt mang thai ngay lập tức. Dù sao, chuyện này còn tuỳ ở cơ duyên, nếu tính rộng rãi một chút, hai tháng sau Hoắc Tiểu Nguyệt mới mang thai thì đến tháng tám năm 2008 sẽ sinh, vậy lại càng tốt.
Không tồi, Lục Thiếu Hoa tính toán như vậy. Dường như Hoắc Tiểu Nguyệt cũng hiểu được dụng ý của Lục Thiếu Hoa, nên không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý với kế hoạch “thụ thai” của Lục Thiếu Hoa
Dẫn Hoắc Tiểu Nguyệt về nhà, Lục Thiếu Hoa cũng không quấy rầy cô, để cô nghỉ ngơi một ngày. Mãi đến tối, Hoắc Tiểu Nguyệt mới tỉnh dậy, lúc này trời đã chạng vạng tối, đã lến lúc ăn cơm chiều.
Ăn xong, Lục Thiếu Hoa và ba cô cùng với Lục Vũ Đình đều ngồi ở phòng khách xem ti vi. Cả nhà vui vẻ hoà thuận, trông rất ấm áp khiến mọi người thật sự có cảm giác như người cùng một nhà.
Đương nhiên, người một nhà ở cùng một chỗ khó tránh khỏi tán gẫu một lát. Đặc biệt là Anten Chiyoda, cô tán chuyện nhiều nhất, với bề ngoài xinh đẹp, lại là một trong những ngôi sao điện ảnh thế giới, đối với cô tin tức là không thể gián đoạn, mà chuyện xấu cũng tự nhiên tuôn ra.
Chuyện này thì Lục Thiếu Hoa không có cách nào khác. Ở Hồng Kông này, là địa bàn của hắn thì Lục Thiếu Hoa còn có thể khống chế để Anten Chiyoda không làm chuyện gì xấu, nhưng Anten Chiyoda bây giờ đã khác xưa, đã từ Hồng Kông bước ra toàn thế giới.
Tuy rằng công ty giải trí Phượng Hoàng đã phát triển, đến lúc này đã trở thành công ty giải trí lớn nhất trên thế giới, có ảnh hưởng mạnh ở khắp thế giới, nhưng không mạnh mẽ bằng đại bản doanh ở Hồng Kông, có thể khống chế được dư luận. Vì thế, chuyện tai tiếng của Anten Chiyoda vẫn cứ lan truyền.
Lục Thiếu Hoa đã giải thích cho Anten Chiyoda hiểu người ta luôn chờ cơ hội để đưa tin xấu của cô như thế nào. Đối với chuyện này hắn không lưu tâm cho lắm vì hắn biết rõ cô không thể cắm sừng hắn, ừ, mà cho dù cô cắm sừng hắn, hắn cũng sẽ là người biết trước tiên.
Đừng xem thường mạng lưới tình báo Hổ Gầm, nơi nào nó cũng có thể nhúng tay vào, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Lục Thiếu Hoa, bất kể là việc lớn hay việc nhỏ, mạng lưới tình báo Hổ Gầm đều biết rõ. Cho nên hàng ngày Anten Chiyoda làm những gì đều không thoát khỏi ánh mắt của Lục Thiếu Hoa.
Là một nhân vật của công chúng, có khi Anten Chiyoda cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, thật vậy, vừa tán gẫu xong, cô tỏ vẻ rất oán giận: - Biết vậy hồi đó không vào giới giải trí làm gì! Câu này đã trở thành câu cửa miệng của Anten Chiyoda, hầu như mỗi lần oán giận, cô đều nói như vậy.
- Hình như năm đó em cương quyết muốn tham gia vào giới giải trí mà? Tần Tịch Thần không nể nang gì Anten Chiyoda, liền thẳng thắn chọc vào chỗ đau của cô, cuối cùng còn nhẹ nhàng thêm một câu: - Tự mình lựa chọn, oán giận có ích gì? Anten Chiyoda không nói lại.
- Thật ra thì em có thể rời khỏi giới giải trí, anh có thể nuôi em được mà. Lục Thiếu Hoa nói như vậy, tuy nhiên hắn biết Anten Chiyoda sẽ không rời khỏi giới giải trí.
Quả nhiên, Lục Thiếu Hoa vừa dứt lời, Anten Chiyoda đã nói: - Đánh chết em, em cũng không rời bỏ giới giải trí, cho dù là không còn nổi tiếng nữa, em cũng sẽ lui vào hậu trường, đến công ty Giải trí Phượng Hoàng để đào tạo những người mới.
Thật ra, Anten Chiyoda đã tính toán đâu vào đấy, chẳng hạn như bao nhiêu năm nữa sẽ từ giã nghề diễn viên, sau khi từ giã sẽ làm gì v.v…cô đều đã lên kế hoạch chặt chẽ.
Cũng vì biết kế hoạch của Anten Chiyoda, Lục Thiếu Hoa hiểu lúc này mà bảo cô rời khỏi giới giải trí là điều không thể, cho nên hắn mới cố ý nói như vậy.
Chuyện rời khỏi giới giải trí của Anten Chiyoda bất quá chỉ là chuyện thuận miệng mà nói, mọi người nói xong liền chuyển qua vấn đề sinh con. Việc này là do Tần Tịch Thần nhắc tới, mà đối tượng của cô là Anten Chiyoda và Hoắc Tiểu Nguyệt.
Tần Tịch Thần tuổi đã lớn, gần bốn mươi rồi, sinh con hơi nguy hiểm. Hơn nữa, cô đã có Lục Vũ Đình, nên cô cũng không định sinh thêm, nhưng Anten Chiyoda và Hoắc Tiểu Nguyệt thì lại khác. Hai cô đều đã hai mươi chín tuổi, sắp bước qua tuổi ba mươi, nếu không sinh sẽ chậm mất.
Xuất phát từ sự quan tâm, Tần Tịch Thần đưa chuyện này ra bàn. Hoắc Tiểu Nguyệt đã có ý định từ trước, liền đồng ý, Anten Chiyoda cũng vậy. Cô là một người tinh quái, vừa nghe Hoắc Tiểu Nguyệt nói muốn có con, cô không muốn đứng ngoài, cũng nói sẽ sinh con.
Thật ra Anten Chiyoda cũng sớm có ý định sinh con, nhưng cuộc sống của một diễn viên như cô không có thời gian ổn định, lịch đóng phim cứ kín hết từ năm này sang năm khác, căn bản là không có thời gian trống.
Vả lại, vài năm gần đây, Lục Thiếu Hoa khá bận rộn, không thể tĩnh tâm để nghĩ đến việc sinh con cái. Vì tình hình cứ như vậy nên kéo dài đến bây giờ, nếu lúc này Tần Tịch Thần không nhắc tới, có lẽ cũng sẽ bị bỏ qua luôn.
- Lịch đóng phim của em không bị ảnh hưởng gì chứ? - Bỏ hết! Dường như Anten Chiyoda đã quyết tâm dứt khoát, cắn răng nói.
Vì việc sinh con, thật sự Anten Chiyoda sẽ bất chấp tất cả, kể cả sự nghiệp của cô. Cô chỉ muốn thanh thản, ổn định sinh con, còn sau khi sinh sẽ như thế nào thì thật sự là cô không nghĩ đến.
Với tính cách của Anten Chiyoda, căn bản là bước được bước nào hay bước ấy, hôm nay không để ý đến chuyện ngày mai, chuyện ngày mai tính sau. Anten Chiyoda đã quyết tâm như vậy, đương nhiên Lục Thiếu Hoa không phản đối, gật đầu đồng ý.
Tạo ra một mầm sống, tuyệt lắm, bắt đầu tạo ra một mầm sống vì hai cô. Cho dù bây giờ và thời gian kế tiếp Lục Thiếu Hoa rất bận rộn nhưng dù sao tạo một mầm sống cũng có thể thực hiện vào buổi tối, thật sự là Lục Thiếu Hoa có thể thu xếp ổn thoả được.
Chỉ có điều khiến Lục Thiếu Hoa không lường trước được là cùng lúc quan hệ với hai cô lại vất vả đến như vậy, à không, không phải là vất vả mà phải nói là hết sức cực khổ mà cũng cực kỳ sung sướng.
Thử nghĩ xem, mỗi ngày đều phải “phục vụ” cho hai cô, nói cách khác là một đêm hai lần, Lục Thiếu Hoa có thể dễ dàng chịu nổi sao? Đó là cực khổ, còn về phần sung sướng thì khỏi phải nói, mỗi tối hắn đều được hưởng thụ hương vị “bay đôi”, thật sự là diễm phúc, còn hơn cả thần tiên!
Cứ như vậy, ba ngày liên tiếp trôi qua, sắc mặt hai cô rất hồng hào, nhưng Lục Thiếu Hoa thì ngược lại, lộ vẻ mệt mỏi rõ rệt, thoạt nhìn đã biết là do miệt mài quá độ mà ra, thậm chí thắt lưng cũng đau nhừ, rõ ràng là “làm việc” quá mức.
Thôi được, Lục Thiếu Hoa kiên nhẫn, tiếp tục cố gắng, vì cái bụng có thể to lên của các cô mà cố gắng. Nhưng vận may của Lục Thiếu Hoa lần này đã không đến. Nửa tháng đã trôi qua mà các cô vẫn không có phản ứng gì, Lục Thiếu Hoa đành phải ngừng lại, bởi vì ngày 16 tháng 8 đã đến.
Do chênh lệch múi giờ, ở Mỹ là chiều ngày 15 tháng 8 thì ở Hồng Kông đã là rạng sáng ngày 16 tháng 8. Căn cứ theo trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, vào ngày 15 tháng 8, thị trường chứng khoán Mỹ sau khi lên xuống một cách không ổn định đã bắt đầu lao dốc.
Đây là một tình thế rất kích động, mặc dù Lục Thiếu Hoa đã chứng kiến nhiều lần, nhưng lần nào hắn cũng rất xúc động. Dù sao những cảnh như thế này không biết bao lâu mới lại xuất hiện, nói chính xác là xem ít một lần tiếc một lần.
Lúc cuộc khủng hoảng tài chính 2008 thật sự bùng nổ, thị trường chứng khoán lao thẳng xuống với rất nhiều diễn biến khác nhau, bây giờ chỉ là bắt đầu mà thôi, những diễn biến kế tiếp, Lục Thiếu Hoa không nhớ rõ, tương lai sắp tới không biết sẽ như thế nào, cho nên, hắn mới cảm thấy trải qua một lần lại càng tiếc một lần.
Không nhiều lời, Lục Thiếu Hoa trực tiếp nắm giữ vai trò Tổng chỉ huy, bảo Lưu Minh Chương đưa chỉ số Dow Jones NewYork hiển thị trên màn hình lớn, sau đó lẳng lặng cùng đợi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch.