Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 1025: Tiếng chuông cảnh báo



Lục Thiếu Hoa là người của hai thế giới, cho dù là ở kiếp trước luôn luôn sống lăn lộn dưới đáy xã hội, nhưng những sự việc thực tế hắn đã gặp qua rất rất nhiều, nói một cách đơn giản thì đó là những nông dân nghèo khổ, có mấy ai quan tâm đến.

Không có, một người cũng không có, thậm chí là còn bắt tay với nhau hãm hại nông dân, họ vì chiến tích của chính mình mà tiếp cận lên trên, giống như bây giờ tài sản của Lục Thiếu Hoa có phần sung túc hơn, là tỷ phú nổi tiếng trên khắp toàn cầu, họ thấy được người nhà của Lục gia đều là người rất khách khí, vẫn còn kể khổ, tranh thủ sự đồng cảm của Lục Thiếu Hoa, trở về quê hương đầu tư một chút cho quê nhà.

Nhưng mà, họ không ngờ là, Lục Thiếu Hoa là một nhân sỹ tái sinh, đời người muôn vẻ, chuyện gì cũng đều đã gặp qua, lại thêm một phần tính cách được tôi luyện của hắn nhất định là họ sẽ không có cách nào thành công, giúp mà, mới có cái cảnh tượng ngày hôm nay, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối rất là kiên quyết.

Đứng vào vị trí của Lục Thiếu Hoa mà xem, một người lãnh đạo thành phố, nói thật, hắn vẫn không bận tâm, nếu Lục Thiếu Hoa cam tâm tình nguyện, đừng nói là người lãnh đạo thành phố, mà là lãnh đạo luôn cả một tỉnh, Lục Thiếu Hoa muốn mình rút lui có trật tự thì chỉ cần vài phút mà thôi.

Cho nên, chỉ sợ là Lục Thiếu Hoa ý thức được giọng điệu của mình có thể sẽ đắc tội với người, nhưng hắn cũng chẳng có chút gì bận tâm.

Nhưng đối với Lục Gia Diệu mà nói, hơn nửa đời người của ông ta luôn sống trung thực, liên tục ra đồng gắng sức lo cho gia đình, nhưng đã 20 năm, đức con trai nhỏ của ông ta đã thay đổi tất cả, vào lúc đó, đúa con trai nhỏ cũng rời xa ông, bây giờ nghiễn nhiên đã thành một người 30 tuổi đầy uy phong, lại là người nắm quyền thực sự ở Lục gia, Lục Gia Diệu còn không hiểu hắn hay sao, hơn nữa cũng không dám bất hiếu với tấm lòng của ông ấy.

- Nếu lần sau họ lại đến, tôi sẽ chuyển lời của anh đến cho họ.

Lục Gia Diệu gật gật đầu, nhưng mà sau khi nói xong, vẫn còn mấp máy môi dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không muốn nói ra mà thôi.

Ánh mắt Lục Thiếu Hoa không rời khỏi khuôn mặt của người cha, Lục Gia Diệu cuối cùng cũng bị Lục Thiếu Hoa bắt thóp, ngay lập tức nhăn cười cười nói một câu:

- Cha, theo tình hình của gia đình chúng ta hiện nay, không cần phải sợ bất cứ người nào, chỉ có người ta sợ chúng ta mà thôi.

Lục Gia Diệu cho dù là người sống trung thực, nhưng trong lòng ông ấy luôn luôn nghĩ, ít một chuyện không bằng thêm một chuyện, thêm một người bạn thì bớt đi một kẻ thù.

Nhưng Lục Thiếu Hoa đúng là hiểu tính cách cha mình, mới có thể nói ra những lời như vậy, giống như lời hắn nói, theo tình hình của Lục Thiếu Hoa hiện nay, chỉ có người khác sợ, còn không có gì phải sợ người khác.

Những cái khác đừng nói, chỉ cần một mình Lục Xương, là đủ gây áp lực chết người, quan lớn cấp bộ, nhưng cũng tồn tại được một thời gian, ai dám đụng vào Lục gia, lại thêm phần Lục Thiếu Hoa, thân thế mệnh trời, nếu có mắt không tròng, sẽ không có ai tới trước cổng làm phiền hắn.

Lục Gia Diệu còn có thể nói được gì, chỉ thở dài một cái, không phản bác những lời Lục Thiếu Hoa nói, chỉ im lặng như chứng tỏ mình đã hiểu rồi.

Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không biết, nếu muốn quan niệm của Lục Gia Diệu thay đổi trong tức thời thì không thể, cho nên hắn cũng không nói nhiều, cũng chỉ gật gật đầu, thôi không tiếp tục nói vấn đề vừa rồi nữa.

Nhưng mà Lục Gia Diệu cũng không nói nữa, cũng không có nghĩ là Lục Thiếu Hoa sẽ không thêm lời nào, không phải, Lục Thiếu Hoa nhớ ra một chuyện khác, hắn cho rằng nhất định phải nhắc nhở Lục Gia Diệu, nếu không đến lúc nào đó có thể sẽ có chuyện đáng tiếc xảy ra.

- Cha, chuyện kinh doanh buôn bán trong nhà ta thế nào rồi?

Lục Thiếu Hoa hỏi.

Lục Gia Diệu vẫn chưa từ bỏ việc làm ăn buôn bán, tuy đã không có loại cây vải của mình đem đi bán, nhưng các chi nhánh siêu thị của Phượng Hoàng không ngừng tăng mạnh, việc kinh doanh của Lục Gia Diệu càng làm càng thuận lợi, về phần trái cây dường như là do một mình Lục Gia Diệu cung cấp, còn cung cấp cho các tỉnh thành lân cận, những loại trái cây bán sỉ đều là do Lục Gia Diệu cung cấp.

Đương nhiên rồi, chỉ bán ra chứ không mua vào, từ bên Quảng Đông vận chuyển các loại trái cây loại một đi khắp các tỉnh thành, mà những loại trái cây loại một của các tỉnh lại vận chuyển về Quảng Tây, có thể nói là kinh doanh làm hai hướng, nhưng Lục Gia Diệu cả ngày cũng không có việc gì làm, ngẫu nhiên chỉ xem sổ sách, còn những việc khác đều giao cho người khác đi làm.

- Vẫn như cũ.

Lục Gia Diệu tùy tiện nói một câu, sau khi trầm ngâm một lát, mới gật đầu nói.

- Tiểu Hoa, con thấy cha có thể mở công ty được không? Mở một công ty chuyên về xuất khẩu.

Ý của Lục Gia Diệu rất rõ ràng, siêu thị của Phượng Hoàng hiện nay không phải đánh đến thị trường quốc tế rồi hay sao? Ông ta hoàn toàn có thể đem trái cây từ trong nước đem xuất khẩu ra nước ngoài, lợi nhuận đó có thể sẽ rất khả quan.

Thực ra Lục Gia Diệu sớm đã muốn mở công ty xuất khẩu trái cây từ rất lâu rồi, chỉ là không kiếm được cơ hội nói với Lục Thiếu Hoa mà thôi, bây giờ cũng không dễ dàng gì đưa ra đề nghị này, Lục Gia Diệu tự nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.

Nhưng Lục Gia Diệu mang trong lòng tràn đầy niềm hy vọng thì cũng có được một kết quả thất vọng, Lục Thiếu Hoa lắc đầu cự tuyệt, không những là lắc đầu mà Lục Thiếu Hoa còn nói một câu làm cho Lục Gia Diệu xém chút nữa ngã nhào xuống đất.

- Chẳng những không thể mở rộng mà còn phải thu nhỏ lại nữa, có khả năng còn phải ngưng hoạt động trong một thời gian.

Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ nghiêm trọng nói.

- Tại sao?

Lục Gia Diệu vội vàng hỏi.

- Cơn khủng hoảng tài chính sắp đến rồi, là khủng hoảng tài chính toàn cầu đó cha.

Giọng điệu của Lục Thiếu Hoa tuy rất là dửng dưng nhưng cũng mang lại hiệu quả rất là mạnh.

Lục Gia Diệu không phải là một ông già lú lẫn, bởi vì nguyên nhân của Lục Thiếu Hoa đưa ra, ông ta cũng thường xem tin tức, cũng thường đi ra ngoài mở mang kiến thức, nên tự nhiên biết cơn khủng hoảng tài chính là như thế nào, mà bây giờ chính miệng Lục Thiếu Hoa nói sắp có cơn khủng hoảng tài chính xảy ra, đây là có ý gì?

Khủng hoảng tài chính đến rồi, ý nghĩa là nền kinh tế sẽ suy thoái, rất nhiều nhà kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng, mà Lục Gia Diệu buôn bán kinh doanh sản phẩm phụ, trong đó chủ yếu là trái cây, những loại trái cây này trong thời gian đó nhất định không thể bán ra ngoài được, như vậy thì toàn bộ sẽ bị hư hỏng, mà hư hỏng thì sẽ bị tổn thất.

Tổng cộng lại một chút, Lục Gia Diệu sẽ hiểu ra cái gì đó cũng nên, cũng sẽ biết Lục Thiếu Hoa vì cái gì mà nhấn mạnh việc có thể sẽ ngừng kinh doanh buôn bán.

- Chung quy là khi nào sẽ xảy ra?

Lục Gia Diệu sốt ruột hỏi, khi hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Lục Thiếu Hoa.

Cũng không trách Lục Gia Diệu không khẩn trương, vì đó là việc làn ăn buôn bán mà, nếu không kịp chuẩn bị trước, sau này sẽ bị lỗ mà chết, đối với Lục Gia Diệu mà nói, cho dù là lổ vốn mấy vạn đến mấy chục vạn, ông ta cũng đều rất đau lòng.

Lục Thiếu Hoa không đưa ra thời gian cụ thể, nhưng cuối cùng cũng nói vài lời:

- Cha, bây giờ tốt nhất là nên thu nhỏ lại việc buôn bán, sau này từ từ dừng lại, con nghĩ đợi đến khi cha thu nhỏ và dừng hẳn việc làm ăn buôn bán, thì lúc đó cơn khủng hoảng tài chính cũng bắt đầu xảy ra.

- Được.

Lục Gia Diệu không nói nhiều lới vô nghĩa.

Cứ như vậy, theo lời của Lục Thiếu Hoa, một ngày làm ăn buôn bán con số trên dưới trăm vạn, nói dừng là dừng, không thể không nói, đây là một quyết định rất quan trọng.

Nhưng cũng đừng xem thường Lục Gia Diệu nhé, người nhà của ông ta không phải ít, là vua trong lĩnh vực trái cây ở xung quanh mấy tỉnh thành, mỗi ngày con số trên dưới trăm vạn hoàn toàn không đủ cung cấp, vào mùa trái vải hiếm có, mỗi ngày trên số ngàn vạn đều có.

Quyết định xong một việc, Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, cùng với Đỗ Hiểu Phong nhàn nhã đợi người nói chuyện tán dóc, hút thuốc uống trà, không khí rất là hòa thuận, nói chuyện cho đến nữa đêm mọi người mới chịu giải tán.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa thức dậy thật sớm, sau khi đợi Lý Thượng Khuê gọi người đến, một đám người hướng về phía biển mà đi.

Trong lần giáo huấn trước, Lục Thiếu Hoa không dám mang theo một mình Lý Thượng Bổn mà dắt theo cả bốn vệ sỹ đi ra biển, lúc đó tất cả các vệ sỹ đều đi, còn mang theo mười thành viên tổ chức U Ảnh Tử, bọn họ chủ yếu phụ trách giữ gìn cây rừng ven biển.

Không khí hít thở mang mùi vị mặn mặn của biển, tất cả những ký ức ngày xưa cứ thế mà nhảy múa trong đầu Lục Thiếu Hoa, vừa bước từng bước, vừa nhìn về bầu trời phương Đông, có thể gọi là một Chúa ba ngôi.

Bãi biển này gợi lại cho Lục Thiếu Hoa rất nhiều ký ức, hai mươi mấy năm trước, lúc đó Lục Thiếu Hoa vẫn chỉ là đứa trẻ lên bảy đã chạy nhảy ở nơi đây, trong nháy mắt, bây giờ hắn đã là người lớn rồi, đã là cha của bốn đứa con, không thể không nói, thời gian như thoi đưa, trôi qua rồi là không thể lấy lại được.

Ước chừng ờ bên bờ biển đã hơn một tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi mặt trời ló dạng, Lục Thiếu Hoa mới có chút hoài niệm phải quay về nhà, ăn cơm sáng, sau đó, bế Lục Tiếu lên phòng khách cùng nhau vui đùa.

Lại nói tiếp, người làm cha như Lục Thiếu Hoa có chút không tròn trách nhiệm, Lục Tiếu mới hơn một tuổi, nhưng Lục Thiếu Hoa bế nó không biết bao nhiêu lần, khi bế nó trên tay, lúc nào cũng thấy không đủ, hiện tại cơ hội không dể gì có được, Lục Thiếu Hoa tự nhiên muốn đền bù một chút.

Tuy nhiên rất nhanh, cơ hội đền bù của Lục Thiếu Hoa cũng không có, bởi vì Lục Vũ Đình đã đến, không biết vì sao, Lục Vũ Đình vô cùng yêu quý đứa em kháu khỉnh này, Lục Vũ Đình đã mười một tuổi và cũng có chút hiểu chuyện, lại thêm phần Lục Tiếu chỉ mới hơn một tuổi, dường như cũng rất thân thiết với Lục Vũ Đình, cho nên khi Lục Vũ Đình bế Lục Tiếu, Lục Tiếu còn toét miệng cười rất tươi.

Điều này khiến Lục Thiếu Hoa đành chịu, bởi vì bế vui như vậy, cho dù là không đùa nghịch, thì Lục Tiếu kiên quyết không chịu hé môi cười, thậm chí là dùng ánh mắt xa lạ nhìn lại Lục Thiếu Hoa, trên mặt còn khóc nức nở, Lục Thiếu Hoa không còn nghi ngờ ngì nữa, ôm nó vào lòng không chừng nó còn khóc to hơn.

Tuy nhiên điều đáng mừng của Lục Thiếu Hoa chính là, Lục Vũ Đình cũng không có vì Lục Tiếu là do Tăng Vũ Linh sinh ra mà căm thù, đây là điều khiến Lục Thiếu Hoa rất là vui mừng.

Nhìn người khác mà xem, rất nhiều đứa trẻ cùng cha khác mẹ đều sinh ra thù ghét nhau, mà bây giờ nhìn dáng vẻ của Lục Vũ Đình, căn bản là không phát hiện ra tình huống đó, cho nên, Lục Thiếu Hoa vẫn cảm thấy rất vui mừng.

Đương nhiên rồi, sau này bọn chúng trưởng thành không biết có thay đội gì không thì Lục Thiếu Hoa không biết, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không để tình huống đó xảy ra, bởi vì trong mắt Lục Thiếu Hoa, bọn chúng đều là con của mình, cho dù mẹ của bọn chúng có thể không giống như vậy, nhưng bọn chúng chỉ cần nhớ, bon chúng chỉ có thể là con cháu của Lục gia mà thôi.

Người một nhà mà, vốn dĩ là nên như thế.

Chẳng lẽ không đúng sao? Tất cả nhân tố không ổn định, Lục Thiếu Hoa đều sẽ dập tắt, mà nếu những người vợ của hắn có gan xúi dục những đứa con thù ghét lẫn nhau, Lục Thiếu Hoa sẽ hạ thủ vô tình, điều này thì không cần hoài nghi.

Nhưng những người vợ của Lục Thiếu Hoa, loại người có khả năng như vậy rất ít, nếu có cũng chỉ có một, đó là Anten Chiyoda, tính cách tinh quái có trong máu của người con lai này rất lập dị, cô ta thật là có khả năng giáo dục cho con của mình căm ghét những đứa con khác của hắn ta.

Nghĩ tới điều đó, trong lòng Lục Thiếu Hoa âm thầm quyết định, định cảnh cáo Anten một chút, đừng đợi đứa con sinh ra sau này của Anten Chiyoda sẽ xảy ra chuyện không ngờ, đến lúc đó muốn kết thúc cũng đã muộn rồi.

Đúng là như vậy, cảnh cáo là cần thiết, phòng bị như vậy là không sai mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.