Rõ ràng đang nói với mấy người Hoắc Anh Đông về chuyện theo dõi dòng chảy của nguồn tiền và công khai rằng sẽ làm theo cách đó, tuy rằng sẽ làm người khác khó chịu nhưng Lục Thiếu Hoa tin tưởng mấy người Hoắc Anh Đông cũng sẽ dùng hết tài sản trên người để đánh cược, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai phá vỡ quy tắc.
Cũng đã nghĩ đến mấy người Hoắc Anh Đông sẽ hiểu nên Lục Thiếu Hoa gọi Lý Tống Ân đến, ý của hắn là muốn Lý Tống Ân thoát ra khỏi chuyện này.
Thử nghĩ một chút xem, nếu chuyện này mà một tay Lý Tống Ân sắp đặt, mà anh chẳng qua chỉ là một trùm tài chính của Phượng Hoàng mà thôi, không thể so với giới thương nhân Hồng Kông có thể gọi gió hô mưa được.
Bị một người có địa vị thấp hơn giám sát, bất kể ai cũng cảm thấy khó chịu, cho dù là Lý Tống Ân là người của tập đoàn Phượng Hoàng, hành động không có gì sơ suất nhưng cũng vẫn khiến người khác có cảm giác khó chịu.
Nhưng mà Lục Thiếu Hoa lại không phải như vậy, cho dù Lục Thiếu Hoa là người bày ra kế sách lần này hay là ông chủ tập đoàn Phượng Hoàng thì hắn đều có tư cách làm chuyện này.
Nếu nói câu khó nghe thì nếu Lục Thiếu Hoa không dẫn bọn họ theo để kiếm tiền thì họ cũng không thể nói được gì, ai bảo Lục Thiếu Hoa đã giúp họ kiếm được nhiều tiền chứ. Nhưng mà lúc này đây, Lục Thiếu Hoa vẫn tạo điều kiện cho bọn họ, đây là một việc rất lớn, chỉ giám sát một chút xu hướng chuyển biến dòng tiền của họ như thế nào thôi.
Không hề làm tổn thương ai cả...Lục Thiếu Hoa làm như vậy hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
Bất luận là thế nào như thế cũng khiến người khác tổn thương, nhưng so với sự u ám trong lòng đất rồi sau đó được phát hiện một cách mạnh mẽ thì lại càng khiến người ta tan nát hơn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoắt qua đã hai ngày.
Mấy cơ quan tài chính lớn trên thế giới phải đóng cửa hoặc bị chính phủ tiếp quản.
Việc này có nghĩa là gì đây? Lục Thiếu Hoa đương nhiên biết rõ tình huống, nghĩa là cơn lốc tài chính năm 2008 chính thức bùng phát.
Thực ra kiếp trước, có nhiều người đem chuyện xảy ra năm 2008 gọi là khủng hoảng tài chính, nhưng quan điểm của Lục Thiếu Hoa cho rằng gọi đó là cơn lốc thích hợp hơn, tuy hai từ cơn lốc và khủng hoảng có ý nghĩa rất giống nhau nhưng về bản chất thì rất khác.
Cơn lốc thể hiện mãnh liệt một chút, mang tính chất khốc liệt còn khủng hoảng bao hàm ý nghĩa nhẹ nhàng hơn.
Năm 2008, kinh tế toàn cầu sụp đổ như vậy có thể gọi là nhẹ nhàng được sao, rõ ràng là không phải nếu nhẹ nhàng thì sẽ không ảnh hưởng đến toàn cầu như vậy, cũng không thể làm cho sàn chứng khoán sụp đổ càng không thể làm cho kinh tế toàn cầu bị đẩy lùi được.
Nếu đã khốc liệt như vậy thì gọi đó là cơn lốc tài chính thì thích hợp hơn.
Đương nhiên ở phương diện này, Lục Thiếu Hoa cũng là một nhân tố, có hắn gia nhập chỉ sợ cơn lốc tài chính lần này sẽ mạnh hơn nhiều so với trước kia, chẳng những không thể nhỏ hơn trước mà e rằng sẽ mạnh hơn kiếp trước rất nhiều.
Làm một người tái sinh, đối diện với cơ hội có thể kiếm được một của cải lớn lần này thì Lục Thiếu Hoa sao có thể bỏ qua.
Không, Lục Thiếu Hoa không thể thuyết phục mình có thể bỏ qua được, cho nên hai năm trước hắn đã lên kế hoạch, nay kế hoạch đã hoàn thành và cơn lốc tài chính đã bùng phát.
Cơn lốc tài chính lần này Lục Thiếu Hoa nhập vào hơn hai ngàn tỷ đô la Mỹ, làm mưa làm gió ở thị trường tài chính, cơn lốc tài chính lần này muốn không tăng thêm phần lớn cũng khó.
Lục Thiếu Hoa muốn đóng vai là một kẻ gây rối, trong tình huống hỗn loạn sẽ được lợi rất nhiều và thực hiện mục tiêu của hắn.
Hiện tại cơn lốc rốt cục cũng đã bắt đầu, Lục Thiếu Hoa không thể khoanh tay đứng nhìn, tại trụ sở chính hắn đang theo dõi màn hình lớn, các chỉ số không ngừng giảm trong lòng thấy hả hê vô cùng.
Có điều Lục Thiếu Hoa cũng nghĩ rất thấu đáo, đây mới chỉ là giai đoạn đầu, để đạt được mục đích phải trải qua thời gian nữa, cho nên phải dự trù trận công kích tài chính phục vụ về sau.
Lúc nào thì thích hợp để tiến hành màn công kích này, Lục Thiếu Hoa thoạt đầu cũng chưa biết, nhưng mấy người Lưu Minh Chương có khả năng biết qua số liệu lấy được, không phụ cái công họ đã chinh chiến trên lĩnh vực tài chính nhiều năm.
Có lẽ Lục Thiếu Hoa đúng khi đã tin tưởng mấy người Lưu Minh Chương cho nên đang theo dõi các con số chứng khoán đại diện cho quốc gia có chỉ số thấp dần, hắn không nói gì càng không can thiệp vào công việc của mấy người Lưu Minh Chương, chỉ im lặng đứng xem.
Có một câu nói như vậy, hỗ trợ không tốt chỉ làm trở ngại thêm chứ chẳng giúp được gì.
Lục Thiếu Hoa cũng không muốn mình gây trở ngại nên chọn cách im lặng đứng xem là thích hợp nhất.
Nhưng muốn làm một vị khách đứng xem cũng không được, ít nhất cuối cùng sau khi thực hiện kế hoạch công việc xong, mấy người Lưu Minh Chương sẽ báo cáo cho Lục Thiếu Hoa, được hắn đồng ý thông qua mới tiếp tục được.
Không còn cách nào khác, Lục Thiếu Hoa xem toàn bộ phương án sau đó đưa ra chỉ thị cho họ.
Ba trùm tài chính Phượng Hoàng mà lập phương án thì còn vấn đề gì sao?
Không, không thể có vấn đề, phương án đưa ra được thống nhất bởi quyết định Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh và Lý Tống Âu, ba người tính cách khác nhau, bổ sung cho nhau.
Lưu Minh Chương tính có cẩu thả chút, có thời điểm có lẽ xem nhẹ một số chi tiết, nhưng anh có cái nhìn tổng quát rất tốt nên có thể đảm nhiệm vị trí tổng chỉ huy.
Lý Vân Thanh trầm tính, bình tĩnh suy xét mọi việc một cách cẩn thận nên anh ở vị trí cố vấn.
Lý Tông Ân vừa cẩn thận lại vừa nhanh nhạy nắm bắt tình hình.
Có thể nói, ba người họ có tính cách khác nhau nhưng trong công việc bổ sung hỗ trợ nhau là rất tuyệt vời, hơn nữa Lục Thiếu Hoa cho họ số liệu cũng đã một thời gian, trong thời gian dài đó bọn họ hoàn toàn có thể có được một phương án hoàn hảo.
Không có bất kỳ thiếu sót nào cả.
Đây là câu trả lời cuối cùng mà Lục Thiếu Hoa có được, sau khi xem xong phương án, Lục Thiếu Hoa gật đầu hài lòng đồng ý với họ, không nói thêm gì nữa.
Đương nhiên, những lời nói chẳng dính dáng gì tới phương án thì không cần nói, Lục Thiếu Hoa cũng đã nói rồi phải là những chuyện liên quan tới cơn lốc tài chính : - Tôi tin các anh biết đây là hành động trường kỳ, so với trước kia còn lâu hơn vì vậy các anh phải điều chỉnh thời gian cho phù hợp và chuẩn bị tâm lý tốt.
Lục Thiếu Hoa nói một cách chân thành để mấy người Lưu Minh Chương cân nhắc.
Những người đó đều là cánh tay đắc lực của hắn nên họ rất hiểu hàm ý sâu xa của Lục Thiếu Hoa, ai cũng gật đầu đã rõ, tỏ ý họ đã nhớ kỹ.
- Không còn gì nói nữa, các anh tự xử lý đi nhé.
Lục Thiếu Hoa rời khỏi nhưng hắn không trở về nhà mà đến một nơi mà trước kia hắn rất ít lui tới.
Đó là cửu Long thành, chỉ có điều nơi đây không phát triển mạnh nhưng là nơi Lục Thiếu Hoa góp cổ phần mở công ty.
Mạo hiểm Long Đằng tên đầy đủ là công ty TNHH đầu tư mạo hiểm Long Đằng.
Ở nơi này Lục Thiếu Hoa là cổ đông lớn thứ hai cùng Hoắc Anh Đông, nắm giữ một phần ba thị phần, bình thường hắn ít đến hay nói đúng hơn là hầu như không đến.
Phong đầu Long Đằng được lập đến nay đã mười mấy năm, Lục Thiếu Hoa đến một lần lúc khai trương, trừ lúc đến một lần lúc đầu tư nữa, sau đó không đến thêm lần nào nữa, y như rằng Mạo hiểm Long Đằng không hề có cổ phần của hắn vậy
Nhưng mà hôm nay Lục Thiếu Hoa đột nhiên lại đến đây, đúng là có việc quan trọng.
Thực tế là vậy, còn nhớ trước kia Lục Thiếu Hoa đã hỏi qua ý của Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành, hắn dự định mượn đội ngũ mạo hiểm Long Đằng, lúc ấy Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành đều đồng ý, sau đó Lục Thiếu Hoa cung cấp tài liệu cho đội ngũ công ty mạo hiểm Long Đằng để họ nghiên cứu.
Thời gian đã qua đi, cũng đã đến thời điểm gặt hái thành quả cũng là lúc Lục Thiếu Hoa muốn nói ra mục đích của hắn nên hắn đến đây.
Nghiệp vụ chính của mạo hiểm Long Đằng chính là tìm hiểu tiềm lực sản xuất của công ty từ đó tìm ra các giá trị chênh lệch kim ngạch, tiếp đó là xem thử tiềm năng ngành nghề để tiến hành đầu tư, chiếm cổ phần, kiếm lợi nhuận.
Có thể nói, mỗi người ở mạo hiểm Long Đằng đều có con mắt hiểm ác, đầu óc nhạy bén, họ có thể thấy rõ một công ty có tiềm lực hay không để có thể đánh giá ngành sản xuất của công ty đó có tiền đồ hay không.
Hiện tại Lục Thiếu Hoa cần những người như thế này, bởi vì cơn lốc tài chính đến, lúc cơn lốc tài chính càn quét toàn cầu thì sẽ kéo theo nhiều xí nghiệp bị phá sản, không thể xử lý.
Đây là dịp may hiếm có, sau khi có được tám trăm triệu đô la Mỹ của quốc gia, Lục Thiếu Hoa có được nguồn tài chính dồi dào có thể dùng để đối phó với gia tộc Rothschild, làm sao không thể dùng một phần ít số tiền đó để thu mua lại những công ty phá sản có tiềm lực phát triển đó chứ. .
Hơn nữa quan trọng là Lục Thiếu Hoa đã cung cấp tài liệu cho Giám đốc công ty mạo hiểm Long Đằng , trong tài liệu này phần lớn đề cập đến gia tài của gia tộc Rothschild, mục tiêu của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, hắn muốn hướng tới sản nghiệp của gia tộc Rothschild
Cơn lốc tài chính bùng nổ, thời cơ đã chín muồi là thời điểm gặt hái thành quả, cũng là thời điểm tiến hành giai đoạn chuẩn bị.
Lục Thiếu Hoa tới với tư cách là chủ tập đoàn Phượng Hoàng, là cổ đông của công ty mạo hiểm Long Đằng và chào đón trụ sở công ty đầu tư mạo hiểm Long Đằng, hơn nữa còn đến với ba mục đích, thứ nhất chính thức tuyên bố đội ngũ mạo hiểm Long Đằng không còn làm việc ở công ty đầu tư mạo hiểm Long Đằng nữavì tập đoàn Phượng Hoàng mà làm việc.
Thứ hai là hỏi thăm về tài liệu mà Lục Thiếu Hoa cung cấp cho đội ngũ công ty của được tìm hiểu như thế nào.
Thứ ba là xác định mục tiêu, bước vào công tác chuẩn bị cuối cùng.
Đương nhiên, mục tiêu thứ ba được xây dựng dựa trên 2 mục tiêu trên , chỉ có công ty mạo hiểm Long Đằng xác nhận thì Lục Thiếu Hoa mới quyết định tiến hành công việc thu mua công ty này.