Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 1117: Khống chế được người thừa kế của nhà họ Hà



Không thể nghi ngờ, Lục Thiếu Hoa đi một bước, xem ba bước nghĩ đến mười bước, đã đưa ra kế hoạch từ trước, hôm nay kế hoạch đó đã ủng hộ họ, có thể thấy cái nhìn đại cục của Lục Thiếu Hoa thật tuyệt vời, thậm chí có thể nghĩ Lục Thiếu Hoa như có được năng lực tiên tri.

Nghĩ lại một chút, Tăng Ái Dân cảm thấy đúng có được con rể như Lục Thiếu Hoa như có được năng lực tiên tri, như cơn lốc tài chính, Lục Thiếu Hoa luôn có thể biết trước diễn biến, bố trí sắp đặt để kiếm lợi.

Ngoài lần đó ra, Tăng Ái Dân còn cảm thấy Lục Thiếu Hoa thật tàn nhẫn, nhưng trước kia ông chỉ nghĩ bây giờ ông đã thực sự cảm thấy, biết được Lục Thiếu Hoa vì đối phó với Hàn Quốc mà không quản ngại mang lại cho họ một cuộc chiến tranh.

Được rồi, kéo theo các cuộc chiến tranh thì không vấn đề gì, nhưng vấn đề là người ta trả cho bên cung cấp vũ khí thật nhiều tiền. Có căn cứ Hổ Gầm chế tạo tên lửa tầm ngắn, thử hỏi ai sẽ thắng?

Hàn Quốc? không thể đùa được, kỹ thuật điện tử của họ rất nổi tiếng, kinh tế cũng phát triển, tuy vậy lực lượng quân sự của họ cũng không mạnh lắm, thế nào cũng có một lượng lớn đạn đạo tiên tiến từ các quốc gia thân thiết.

Nếu chiến sự xảy ra, Tăng Ái Dân gần như có thể khẳng định, Triều Tiên sẽ thống nhất.

- Xem ra ta phải lập tức trở về, báo cáo việc này với thủ trưởng số 1 và ban lãnh đạo.
Lúc lâu sau Tăng Ái Dân nói.

Bất kể là Hàn Quốc hay Triều Tiên và Trung Quốc, về mặt địa lý tuy cách xa nhau nhưng nếu phát sinh chiến tranh nó sẽ ảnh hưởng đến biên giới Trung Quốc, tất yếu phải có phòng bị, bằng không nếu một quả tên lửa bắn lại đây mà không có phòng ngừa chẳng phải sẽ chịu đựng tổn thất sao?

Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối, hắn biết cha vợ mình đang nghĩ gì, hắn cũng đồng ý với việc Tăng Ái Dân đem chuyện này nói cho thủ trưởng số 1, bởi vì nếu Tăng Ái Dân không báo cáo thì Lục Thiếu Hoa sẽ tự mình nói với thủ trưởng số 1.

Hiện tại cũng đã bớt việc, Lục Thiếu Hoa vui vẻ nghỉ ngơi chút, tuy nhiên cũng không quên dặn một câu:
- Tôi nghĩ Chủ tịch Kim sẽ liên hệ với thủ trưởng số 1.

Đều là những người hiểu biết nên không cần nói rõ ràng cũng hiểu ý của Lục Thiếu Hoa là Chủ tịch Kim của Triều Tiên sẽ liên hệ với thủ trưởng số 1, đại khái cũng chính là tìm kiếm sự hỗ trợ của Trung Quốc.

Mà lời nói Lục Thiếu Hoa không thể nghi ngờ đó là muốn Tăng Ái Dân chuyển tải đến thủ trưởng số 1, để đảm bảo sự hỗ trợ.

Nói thật Lục Thiếu Hoa đã sớm muốn tấn công Hàn Quốc – một quốc gia vô liêm sỉ này, đặc biệt vài năm gần đây, họ càng ngày càng quá mức, sáng kiến vĩ đại của Trung Quốc họ dám tuyên bố với tổ chức quốc tế rằng là di sản văn hóa của quốc gia họ, đây không phải là thách thức, là đối đầu với Trung Quốc sao?

Còn nữa, nghệ nhân của họ còn liên tiếp biểu diễn, điểm ấy khiến Lục Thiếu Hoa không thích, Trung Quốc không có nghệ sỹ sao? Hồng Kong không có nghệ sỹ sao? Cái gọi là nước phù sa không chảy đến ruộng của người ngoài, có tiền cũng muốn cấp cho người một nhà.

Dù sao người một nhà buôn bán có lời còn có thể đóng góp chút ít phúc lợi xã hội, nhưng Hàn Quốc họ, hoàn toàn chỉ biết bản thân mình, đây được gọi là đạo lý sao?

Cho nên Hàn Quốc tất yếu phải diệt, cho dù Triều Tiên không thể xóa sạch bọn họ, đến thời điểm cuối cùng, Lục Thiếu Hoa sẽ không ngại khiến căn cứ Hổ Gầm phóng ra hai quả tên lửa xuyên lục địa để hỗ trợ.

- Yên tâm đi, ta sẽ đem việc này nói với ông cụ, với tình tình của ông cụ, ta tin tưởng ông sẽ nói với thủ trưởng số 1.
Tăng Ái Dân hiểu rõ ý của Lục Thiếu Hoa nên trả lời.

- Dạ.

Tăng Ái Dân đứng dậy, Lục Thiếu Hoa cùng mấy người Hoắc Anh Đông tiễn ông ra cửa, nhìn xe của Tăng Ái Dân rời khỏi, mấy người Lục Thiếu Hoa trở lại phòng khách.

- Tôi không biết nói gì nhiều, tóm lại, cảm ơn các anh.
Lục Thiếu Hoa chân thành nói, sau đó lại tiếp tục:
- Nhờ các anh chuyển lời tới các thương nhân Hồng Kong và Macao, Lục Thiếu Hoa tôi cảm ơn họ.

Lần này, Hà Vương thay mặt cho cộng đồng doanh nghiệp ở Macao qua Hồng Kong, các doanh nhân của hai bên hình thành một tổng thể, đồng sức trợ giúp Lục Thiếu Hoa, mặc dù họ không quá bận rộn để giúp đỡ nhưng Lục Thiếu Hoa phải cảm ơn họ.

Nếu giúp nhiều một chút, tất nhiên là tốt, nhưng với sức mạnh có hạn nhưng họ vẫn nhiệt tình giúp, đó là sự chân thành của họ, Lục Thiếu Hoa nên cảm tạ họ.

- Tất cả mọi người đều biết đến, anh không cần phải nói.
Hoắc Anh Đông trả lời, sau đó vẫn không quên vui đùa một câu.

- Nói thật, tôi thật không dám đi chuyển lời tới những người trong hội thương mại, tôi sợ bị mắng chết.

- Vì sao?
Lục Thiếu Hoa nhăn mặt rất có hứng thú hỏi một câu.

- Năm 1997, cơn lốc tài chính châu Á bùng phát, nếu không có ngân hàng Phượng Hoàng cho vay giúp họ vượt qua nguy cơ, chỉ sợ hiện tại đại bộ phận thương nhân Hồng Kong đã bị phá sản thành kẻ trắng tay, làm gì có được như ngày hôm nay, cho nên nếu tôi chuyển lời của anh chỉ sợ họ lại mắng cho.
Hoắc Anh Đông nói

Chính xác thời điểm năm 1997, nếu Lục Thiếu Hoa không xuất ra một khoản tiền cho hội thương nhân Trung Quốc vay thì không biết cơn lốc tài chính kia làm gục bao nhiêu người đâu, hiện tại Lục Thiếu Hoa gặp nạn cũng đến lượt họ giúp đỡ.

Lục Thiếu Hoa còn có thể nói gì, chỉ lắc đầu sau đó nói một câu:
- Mặc kệ thế nào, anh cũng phải chuyển lời của tôi, đấy là tâm ý của tôi, ah, sau khi chấm dứt chuyện này tôi tổ chức bữa tiệc mời các anh tham gia.

- Nhập gia tùy tục, không sai, nói thể nào anh cũng là nửa người Hồng Kông.
Hoắc Anh Đông chuyển chủ đề thay vì nói về bữa tiệc.

Lúc này Lục Thiếu Hoa nhẹ nhàng cười, vốn không nhiều lời, chuyển sang Hà Vương nói:
- Tôi cũng cảm ơn anh, cũng hi vọng anh chuyển lời cảm ơn của tôi tới bằng hữu ở Macao.

- Yên tâm, tôi sẽ làm thỏa đáng.
Hà Vương khoát tay nhằm cho Lục Thiếu Hoa yên tâm, và còn nói thêm
- Anh cảm ơn tôi thật sự không cần, mạng sống của tôi như ngày nay đều do anh cứu, anh là ân nhân của tôi, những gì tôi làm có đáng là gì.

Hà Vương tuổi đời đã cao, cả đời lại phong lưu, cơ thể không được khỏe lắm, vài năm liền bệnh tật hỏi thăm, thiếu chút nữa là chết nếu không phải vì ông có quan hệ tốt với Hoắc Anh Đông, ra mặt tìm Lục Thiếu Hoa, sau đó theo Lục Thiếu Hoa sang châu Phi tìm thầy tìm thuốc trị bệnh, e rằng Hà Vương không thể sang Macao, Hồng Kong mà dạo chơi.

- Việc nhỏ ấy mà, không đáng quan tâm.
Lục Thiếu Hoa trả lời.

- Tôi đây thì lại càng việc nhỏ.
Hà Vương cười, chủ động nói sang chuyện khác.
- Hôm nay tôi đến đây có chút tâm tư, đưa theo con trai để được anh dạy bảo, mở mang kiến thức một chút mới thành công được.

- Ha ha

Lục Thiếu Hoa ha hả cười, nói:
- Năng lực Hà đại ca rất mạnh a!

- Đúng nó có năng lực, nhưng nó rất kiêu ngạo, thời điểm vừa rồi ánh mắt của nó nói lên đều đó, ta đã xem ra.
Hà Vương thẳng tính nên nói, sau đó lại tiếp tục:
- Tiểu Hoa, thực ra nó nghĩ anh dựa vào nhà vợ để lập nghiệp nên coi thường anh mà thôi.

Có thể nói, Hà Vương hôm nay đã nói rõ, cũng không định giữ thể diện cho con của ông.

Nghe được lời nói của Hà Vương, Hà Du Long không khỏi kinh hãi toát mồ hôi hột.

Hà Vương và Lục Thiếu Hoa nói rất đúng, nói như vậy đã rõ, mục tiêu rất đơn giản chính là muốn Lục Thiếu Hoa dành cho một nhận định, nếu Lục Thiếu Hoa phê bình có lẽ Hà Du Long còn được giúp đỡ, mà nếu Lục Thiếu Hoa không góp ý gì, chỉ pha trò cho qua chuyện thì thân phận người kế thừa của Hà Du Long coi như không.

Lục Thiếu Hoa là người thông minh, hắn sao có thể không hiểu ý của Hà Vương, cuối cùng bất đắc dĩ hắn nói:
- Người có thể kiêu ngạo nhưng sự kiêu ngạo cần phải để trong lòng, không thể biểu lộ ra, cho dù có gặp một tên ăn mày cũng không được coi thường, bởi vì đâu ai biết được một ngày kia tên ăn mày có thể trở thành người giàu có.


- Phải mở rộng tầm nhìn một chút, nhìn ra thế giới, đừng giới hạn ở Hồng Kong và Macao, đặc biệt ở trong nước, không có mối quan hệ nửa bước cũng khó đi, cho nên nếu biết người dựa vào quan hệ mà đi lên cũng không thể xem thường họ, mọi việc đều có hai mặt của nó, người ta có tin cậy mới có mối quan hệ, đó là bản lĩnh.
Lục Thiếu Hoa không quên bổ sung một câu.

Với Hà Du Long, Lục Thiếu Hoa có sự nhìn nhận anh ta cơ bản là người tốt, không giống như những công tử nhà giàu khác đều ăn chơi trác táng, tuy rằng vừa mới đến anh ta để lại ấn tượng không tốt cho Lục Thiếu Hoa nhưng Hà Vương đã ra mặt như vậy, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể nói vài câu xuất phát từ lòng mình.

Hà Vương từ đầu đến cuối đều không ngắt lời, vẻ mặt cũng không biểu hiện gì, lẳng lặng nghe Lục Thiếu Hoa góp ý với con ông, đợi Lục Thiếu Hoa nói xong Hà Vương mới tiếp lời.

- Tiểu long a, cha dốc sức cả đời mới có nhà họ Hà như ngày hôm nay, nhưng liệu ngày hôm nay có được kéo dài không?

Đó là một dấu chẩm hỏi, một chút hoài bão rộng lớn không bằng một chỗ hỏng.

Lời nói Hà Vương chứa tình ý sâu xa.

Hà Vương cũng không khiến Hà Du Long hướng về Lục Thiếu Hoa nói cảm ơn, mà lại tiếp tục thuyết giáo, không phải ông không biết phép tắc mà ông biết Lục Thiếu Hoa không thích làm ra vẻ, nếu làm ra vẻ e rằng lại khiến khoảng cách thêm xa.

Nói thật, nhà họ Hà họ là không thể so sánh với Lục Thiếu Hoa, cho dù Lục Thiếu Hoa không có căn cứ Hổ Gầm họ cũng không thể so được, dù sao tất cả của cải của nhà họ Hà nhiều lắm cũng mấy chục tỷ đô la Mỹ, trái lại Lục Thiếu Hoa có một Tập đoàn Phượng Hoàng giá trị đạt tới mấy nghìn tỷ đô la Mỹ.

Mà nói đến phía chính phủ và thế lực ngầm, càng không thể so sánh, phải biết rằng Lục Thiếu Hoa thực là tướng của quốc gia, chỉ cần Lục Thiếu Hoa phán một câu, đoán chừng chính phủ Macao sẽ nhằm thẳng súng vào nhà họ Hà họ mà bắn.

Nếu bàn về thế lực ngầm, nếu Lục Thiếu Hoa phán một câu sẽ có một đại đội quân đội tiến vào loại trừ, chiếm giữ Macao.

Về thân phận Lục Thiếu Hoa mà nói, trên cương vị là ông chủ nếu đề cập đến căn cứ Hổ Gầm, chỉ cần một đoàn lính đánh thuê của căn cứ mà tới, nhà họ Hà họ sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.

Không thể so sánh, hoàn toàn không cùng cấp bậc để so sánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.