Giọng điệu Lục Thiếu Hoa rất quyết liệt, xem ra có chút tuyệt tình với các vị lãnh đạo, cuối cùng cũng không lễ phép rời khỏi văn phòng của thủ trưởng số 1, một mình rời khỏi Trung Nam Hải.
- Hừ. Sau khi Lục Thiếu Hoa rời khỏi, thủ trưởng số 1 rất tức giận, ánh mắt cũng lóe lên sát khí nói: - Những năm gần đây đa số mọi người đồng ý làm tốt mối quan hệ với Thượng tướng Lục, sự thật cũng đã chứng minh Thượng tướng Lục cũng có thiện chí, mấy năm trước chính xác quốc gia đã xin lỗi Thượng tướng Lục, chẳng những không ghi nhớ công lao hắn mà còn làm ngược lại, tất cả đều là lỗi của quốc gia, bây giờ làm thế này có phải vì cảm thấy nay đã có được kỹ thuật quân sự, Thượng tướng Lục đã mất đi giá trị lợi dụng rồi phải không?
Thủ trưởng số 1 quả thật rất là giận, vốn cùng là lãnh đạo, cấp bậc họ không khác mấy so với thủ trưởng số 1 nhưng ông vẫn phải phê bình họ, với khẩu khí nghiêm trọng như vậy xem ra ông đang vô cùng giận dữ.
Nhiều năm như vậy quốc gia đã có lỗi với Lục Thiếu Hoa, thời điểm này Lục Thiếu Hoa đã vì quốc gia mà đóng góp không hề ít, nhưng kết quả thế nào? Cuối cùng sau khi Đặng Tiểu Bình mất đi, mối quan hệ lại trở nên căng thẳng, Lục Thiếu Hoa không còn cống hiến cho quốc gia bất cứ việc gì.
Sau khi mối quan hệ được cải thiện, Lục Thiếu Hoa đã lại tiếp tục đóng góp, vả lại còn đóng góp rất nhiều việc lớn, phải nói quốc gia nợ Lục Thiếu Hoa một ân tình. Mặt khác, nghe những lời Lục Thiếu Hoa nói vừa rồi, hắn đã hứa với Đặng lão mới trợ giúp quốc gia, người ta căn bản vốn không nghĩ tời việc giúp đỡ này, giờ đây hắn đã hoàn toàn thanh thản.
Nhưng giờ đây thật nực cười, trong hoàn cảnh thế này lại còn nghi ngờ thẳng mặt hắn, đó là việc làm mất thể diện của hắn, Lục Thiếu Hoa không tức giận mới là lạ, nhưng giờ đây điều đó không quan trọng nữa, quan trọng là Lục Thiếu Hoa đã nói hết rồi.
- Các vị không cần nhìn tôi, tính cách Lục Thiếu Hoa như thế nào các vị đều đã biết rõ cả rồi. Tăng Kiến Quốc đứng dậy nói, rồi trừng mắt nhìn vị chỉ huy quân đội kia nói: - Nếu mọi người ở đây đổi thái độ với Lục Thiếu Hoa, tôi tuyệt đối đồng ý vạch rõ ranh giới giữa hắn và quốc gia. Mặt khác tôi là một lão thành cách mạng, đã chiến đấu hết mình không phải vì để các vị ngồi đây đố kỵ nhau mà vì sự an bình của dân chúng.
Nói xong Tăng Kiến Quốc rời khỏi, mang theo tâm trạng thất vọng, có thể thấy Tăng Kiến Quốc hoàn toàn thất vọng và còn rất tức giận.
Tăng Kiến Quốc rất hiểu tình hình của các vị lãnh đạo, mà vừa rồi vị chỉ huy quân sự kia lên tiếng ông lại càng hiểu rõ, ông ta là bạn tốt của Phó thủ tướng, vị Phó thủ tướng đã bị Lục Thiếu Hoa hạ bệ.
Hai người là bạn tâm giao, nhìn vị Phó Thủ tướng buồn bã rời khỏi, vị chỉ huy quân đội này cũng rất giận, nhưng lúc đó tình thế không ổn, một mình ông ta không thể cứu vãn được. Người tạo nên tình thế đó chính là Lục Thiếu Hoa.
Ông ta hận Lục Thiếu Hoa, cho nên vào lúc này đặt câu hỏi nghi ngờ hắn, đương nhiên theo ông ta nghĩ thì xuất phát từ lợi ích quốc gia mà đặt câu hỏi nghi ngờ Lục Thiếu Hoa vào lúc này là rất hợp lý.
Ông tự thấy là hợp lý nhưng thật ra rất bất hợp lý, gần như đa số các vị lãnh đạo ở đây đều biết rõ sức mạnh của Lục Thiếu Hoa, có khả năng làm thay đổi cục diện của cả thế giới, nhìn bề ngoài Lục Thiếu Hoa vì quốc gia gánh chịu nhiều áp lực, cũng đáng cảm thông đấy chứ.
Mỗi thời mỗi khắc trôi qua quốc gia đều chịu áp lực từ nhiều phía, nhất là trên lĩnh vực ngoại giao, có thể nói đó đã thành tập quán, hiện tại áp lực đó lại càng nặng nề hơn.
Một khi Lục Thiếu Hoa thắng, quốc gia hoàn toàn có lợi thế lớn, lúc này quan hệ thân thiết với Lục Thiếu Hoa là việc phải làm, ai cũng đã từng nghĩ đến nhưng đột nhiên tình hình lại trở nên tồi tệ thế này.
Được rồi nếu xuất phát từ lợi ích quốc gia mọi người có thể lý giải được, nhưng vấn đề ông ta thật sự vì lợi ích quốc gia sao?
Câu trả lời rất rõ, ngoài miệng thì nói vì lợi ích quốc gia nhưng thực ra ẩn chứa trong đó là tư thù cá nhân.
Hội nghị tan, hầu như tất cả mọi người đều rời khỏi mang theo tâm trạng buồn bã.
Về phía vị chỉ huy quân sự kia, ông cũng ý thức được mình đã sai, muốn lên tiếng xin lỗi nhưng không tài nào mở miệng được.
Trên đời này thuốc gì cũng có, nhưng không có thuốc cho sự hối hận.
Đã quá muộn, muốn cứu vãn tình thế e là không có khả năng.
Lục Thiếu Hoa rất tức giận, rất căm tức rời khỏi Trung Nam Hải, nhưng khi ra khỏi Trung Nam Hải vẻ mặt hắn lại rất bình thường như không có chuyện gì xảy ra, rất khó hiểu.
Phải vạch ra ranh giới với quốc gia vốn là điều làm người ta tức giận, dù sao những năm sau này nếu vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với quốc gia thì đối với Lục Thiếu Hoa vẫn có lợi, nhưng mà tại sao sau khi mối quan hệ đó không được như ý Lục Thiếu Hoa lại có thái độ kỳ lạ như vậy?
Đó là ý gì?
Nói đến việc này phải nói lại từ đầu.
Đúng là việc Lục Thiếu Hoa và quốc gia có mối quan hệ tốt đẹp sẽ rất có lợi cho hắn, nhưng đó cũng là một gánh nặng. Nhìn hiện tại, Lục Thiếu Hoa có sự ràng buộc chặt chẽ với quốc gia, làm việc gì hắn cũng phải suy trước tính sau, cảm thấykhông được tự do.
Đây là một hạn chế. Thứ hai còn có liên quan đến kế hoạch cuối cùng của hắn.
Tham vọng của Lục Thiếu Hoa rất lớn, hắn muốn dùng kinh tế và lực lượng quân sự gây ảnh hưởng đến nền kinh tế toàn cầu, lĩnh vực chính trị để tính sau.
Nếu muốn hoàn thành mục tiêu này, Lục Thiếu Hoa phải thoát khỏi mối quan hệ với quốc gia, bằng không sẽ không đạt được mục đích.
Mặt khác, Lục Thiếu Hoa đã sớm phiền chán, thời điểm Đặng lão còn sống, Lục Thiếu Hoa như cá gặp nước, không ai dám động vào Tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng khi Đặng lão không còn, lại có người đến phá rối Tập đoàn Phượng Hoàng, không chỉ một lần mà nhiều lần.
Cuối cùng lại là chủ ý của các vị lãnh đạo, áp bức Lục Thiếu Hoa, thử khống chế hắn, Lục Thiếu Hoa vui mừng phản kích lại, kết quả nay đã được như ý.
Thực ra tại thời điểm đó Lục Thiếu Hoa đã nhìn rõ, ràng buộc với chính trị rất phiền hà, suy cho cùng chính trị quốc gia sẽ thay đổi con người, cho dù là bây giờ Lục Thiếu Hoa duy trì mối quan hệ tốt với quốc gia nhưng sau này thế nào hắn cũng không dám chắc.
Lục Thiếu Hoa đã hoàn thành lới hứa với Đặng lão, hà cớ gì hắn phải chịu ấm ức nữa?
Đừng quên, với thực lực hiện tại của Lục Thiếu Hoa, nói thật bất kể là quốc gia nào đều không phải là đối thủ của hắn, có sức mạnh như vậy, hắn cần gì quan tâm đến thái độ của các vị lãnh đạo.
Nhiều năm trước Lục Thiếu Hoa đã có kế hoạch dời trụ sở Tập đoàn Phượng Hoàng từ Hồng Kông sang châu Phi phát triển về sau.
Muốn phát triển công thương nghiệp, Lục Thiếu Hoa sẽ không để Tập đoàn Phượng Hoàng ở trên lãnh thổ của bất cứ quốc gia nào, phải đặt trụ sở trên lãnh thổ quốc gia mình.
Nhiều năm qua căn cứ Hổ Gầm khống chế được bảy quốc gia châu Phi, hiện tại coi như đã hoàn toàn khống chế được rồi. Bảy quốc gia châu Phi cũng phát triển rất nhanh, tuy hiện giờ kinh tế không thật hùng mạnh nhưng nếu chuyển Tập đoàn Phượng Hoàng sang đó chắc chắn sẽ có bước phát triển nhảy vọt.
Chuyển trụ sở Tập đoàn sang châu Phi còn có một lợi thế, đó là mất ít tiền chi cho việc nộp thuế, hàng năm cũng dư ra được hàng tỷ đô la Mỹ.
Hơn một tỷ đô la Mỹ đối với bản thân Lục Thiếu Hoa không phải là nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, mười năm chẳng phải đã tăng được mười tỷ đô la Mỹ sao.
Tuy nhiên thời cơ chưa đến để Lục Thiếu Hoa chuyển trụ sở Tập đoàn Phượng Hoàng sang châu Phi.
Đầu tiên là kẻ thù của Lục Thiếu Hoa, nếu không đánh bại kẻ địch thì cũng không có cách nào chuyển Tập đoàn đi được.
Gia tộc Rothschild, Lục Thiếu Hoa phải hủy diệt hoàn toàn gia tộc Rothschild, đem gia tộc Morgan và gia tộc Rockefeller đoàn tụ cùng gia tộc Rothschild, Lục Thiếu Hoa có khả năng hành động toàn diện.
Sự bền bỉ của gia tộc Rothschild là một chướng ngại vật.
Gia tộc Rothschild là trở ngại của Lục Thiếu Hoa không phải chỉ vì họ ở trạng thái đối địch mà còn cản trở sự phát triển của Lục Thiếu Hoa.
Nếu Lục Thiếu Hoa đạt được đỉnh cao, như vậy hắn không cần phải chuyển trụ sở Tập đoàn sang châu Phi làm gì, ở Hồng Kong cũng có thể được.
Nhưng mà Lục Thiếu Hoa sợ sẽ không lên tới đỉnh vinh quang được.
Câu trả lời rất rõ ràng, nếu không có bất ngờ lớn, Lục Thiếu Hoa nhất định có thể đã lên tới đỉnh cao, bởi vì hai năm trước hắn đầu tư 1.500 tỷ đô la Mỹ vào thị trường tài chính khắp các quốc gia trên toàn cầu.
Hiện tại cơn lốc tài chính đã bùng phát, của cải của Lục Thiếu Hoa ở các thị trường tài chính không ngừng tăng, cho tới bây giờ hắn cũng không thống kê được mình có bao nhiêu tiền của, không thể tính toán xem qua cơn lốc tài chính này hắn lời lãi bao nhiêu, nhưng Lục Thiếu Hoa có thể khẳng định khi cơn lốc tài chính chấm dứt, hắn tuyệt đối có thể thành tỷ phú toàn cầu.
Của cải gia tộc Rothschild đến 100.000 tỷ đô la Mỹ, tính cả bất động sản, cố phiếu và giá trị công ty.
Nếu tính ra, căn cứ Hổ Gầm cũng đủ để sánh vai cùng gia tộc Rothschild, không cần phải dùng đến Tập đoàn Phượng Hoàng.
Nhưng nếu không có bất ngờ lớn, sau khi cơn lốc tài chính chấm dứt, của cải của Lục Thiếu Hoa, à không là tiền mặt của hắn cũng đã vượt qua gia tộc Rothschild rất nhiều.
Dĩ nhiên cho đến lúc này gia tộc Rothschild sẽ phá sản dưới tay Lục Thiếu Hoa, từ đó sẽ không tồn tại dòng họ này nữa.
Tuy nhiên bây giờ mà nói vẫn còn sớm, thắng bại còn khó liệu, tuy rằng Lục Thiếu Hoa có đủ sự tự tin, nhưng kết cục thế nào hắn cũng chưa dám nói điều gì.