Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 389: Trận chiến kết thúc



Lục Thiếu Hoa đủ quyền lực để có thể điều khiển được mọi người, nhưng hắn không phải là người chỉ huy chân chính. Hắn cũng không thể ôm hết mọi việc vào người, cho nên, dù có người đến báo cáo, hắn không mở miệng. Nhưng Tiền Khiêm thì lại khác, gã là người chỉ huy thật sự của trận đánh này. Mặc dù phải nghe lệnh của Lục Thiếu Hoa nhưng gã vẫn có quyền xử lý mọi việc.

Thấy Lục Thiếu Hoa không mở miệng, Tiền Khiêm đoán là hắn muốn giao cho mình xử lý, thế nên gã gọi người báo tin tới, bảo anh ta nói.
- Tiền tuyến báo cáo, có người vứt vũ khí đầu hàng, chúng tôi muốn xin ý kiến Chỉ huy về việc này.
- À!
Tiền Khiêm nhíu mày, cảm thấy hơi bất ngờ. Lính đánh thuê rất hiếm khi đầu hàng, hầu như là không bao giờ đầu hàng, mà họ đều chết trên chiến trường. Nếu không bị khống chế mà chủ động đầu hàng thì lại càng hiếm thấy hơn.

Tuy nhiên Tiền Khiêm cũng không dám tự mình quyết định chuyện này, chấp nhận đầu hàng hay là xử lý cách khác, gã muốn xem Lục Thiếu Hoa nói như thế nào. Vì thế, Tiền Khiêm không nói gì, chỉ nhìn Lục Thiếu Hoa, chờ ý kiến của hắn.

- Chúng ta không chấp nhận đầu hàng.
Lục Thiếu Hoa nói rất bình tĩnh, rồi bồi thêm một câu:
- Giết ngay tại chỗ.

Câu nói và vẻ bình tĩnh của Lục Thiếu Hoa thật dọa người. Có thể người khác không cảm nhận được điều đó, nhưng Tiền Khiêm đứng bên cạnh hắn hoàn toàn cảm nhận được, khi nói đến từ "giết", giọng của hắn đầy sát khí.

Ai cũng thấy rõ, từ sau lần bị phục kích đến giờ, hắn vẫn còn đầy tức tối, mặc dù sau khi tự tay giết hai nội gián hắn đã hả giận phần nào, nhưng Tiền Khiêm biết, nếu muốn cho Lục Thiếu Hoa hoàn toàn nguôi giận, chỉ khi nào đoàn lính đánh thuê Chim Ưng bị tiêu diệt thì hắn mới bình thường lại được.

- Rõ.
Tiền Khiêm đáp một tiếng, nhìn tên lính báo tin rồi khoát tay áo. Ý tứ rất rõ ràng là cứ theo lệnh của Lục Thiếu Hoa mà làm.

Không chấp nhận đầu hàng, giết ngay tại chỗ, mệnh lệnh này truyền ra, bỗng chốc một cuộc giết chóc được bắt đầu trong doanh trại, nhất thời, khắp nơi vang lên tiếng thân người ngã xuống, máu tươi chảy đầy đất, có thể nói là máu chảy thành sông.

Nghề lính đánh thuê này rất đặc biệt, đặc biệt đến mức không thể tưởng tượng nổi. Mỗi người lính đánh thuê đều phải hiểu là mình luôn có thể chết bất đắc kỳ tử. Tham gia làm lính đánh thuê, chẳng khác nào bước một chân vào cỗ quan tài, không cẩn thận thì một viên đạn bay tới, ghim ngay trán, tạo thành một cái lỗ sâu hoắm, cho nên Lục Thiếu Hoa không cảm thấy thương xót cho nghững người bị quân Hổ Gầm giết.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục, lính Hổ Gầm dùng kiểu đội hình càn quét nhanh, lùng sục khắp nơi, hễ thấy lính của Chim Ưng là dùng súng máy càn quét, rồi lại tiến lên tìm mục tiêu kế tiếp, cũng không thèm nhìn những hàng xác người chồng chất.

Có chiến đấu thì có thương vong, tuy đoàn Hổ Gầm chiếm ưu thế hoàn toàn nhưng vẫn có người bị thương. Tuy nhiên đội cứu thương đã chuẩn bị sẵn sàng, những người bị thương tương đối nhẹ thì mổ tại chỗ để lấy đạn ra, những người bị thương nặng thì cấp cứu rồi đưa lên xe về Căn cứ chữa trị.

Mặc dù vậy, số người bị thương rất ít do lực lượng quá chênh lệch, dùng ống nhòm quan sát Lục Thiếu Hoa thấy có khoảng hơn mười người bị thương nhẹ, còn có ai bị thương nặng hay chết không thì hắn không biết.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó trận chiến đã diễn ra được nửa giờ, Lục Thiếu Hoa thấy thế trận đã hoàn toàn nghiêng về phía mình, liền hạ lệnh thắt chặt vòng vây, hai cánh quân tỏa thành hình gọng kìm, tấn công đồng thời từ hai mặt, dồn ép quân địch vào giữa trận địa, nơi đặt trụ sở bộ chỉ huy của quân địch

- Đi, chúng ta tiến vào.
Lục Thiếu Hoa bỏ ống nhòm xuống, nói, rồi chui vào xe chỉ huy.

Lục Thiếu Hoa có thể nhìn ra thế trận đã ngã ngũ, Tiền Khiêm cũng có thể thấy được điều đó, nghe Lục Thiếu Hoa vừa nói, gã cũng không do dự, chui về xe chỉ huy, phất tay ra hiệu cho lái xe tiến lên.

Bộ chỉ huy của đoàn lính đánh thuê Chim Ưng đặt trong một tòa nhà ba tầng, rất rộng rãi. Khi xe của Lục Thiếu Hoa chạy đến phía trước tòa nhà, toàn bộ nơi này đang bị quân Hổ Gầm bao vây, hai mươi chiếc máy bay chiến đấu bay vòng vòng trên đầu tòa nhà, chỉ cần hắn ra lệnh, cả tòa nhà to lớn này, trong nháy mắt, sẽ biến thành một đống gạch vụn.

Lục Thiếu Hoa nhảy xuống xe, mấy người Lý Thượng Khuê nhanh chóng tiến lên, người dính đẫm máu tươi, cười cười nhìn Lục Thiếu Hoa, khiến hắn có cảm giác là qua trận chiến này họ đã hoàn toàn hả giận.

Nhìn thấy bảy vệ sĩ của mình cùng với Trần Quốc Bang không có bất kỳ vết thương nào, dù là nhỏ, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn yên lòng. Hắn gật đầu, rồi không để ý đến họ nữa, đưa mắt nhìn đăm đăm về phía tòa nhà bộ chỉ huy quân địch một lát, rồi quay nhìn Tiền Khiêm bên cạnh, nói:
- Hạ lệnh tiến công, chống cự giết ngay. À, không! Nếu thấy cấp chỉ huy của đoàn Chim Ưng thì bắt sống, đương nhiên, nếu phản kháng cũng có thể thể giết ngay tại chỗ.

Chắc chắn là cấp chỉ huy cao nhất của đoàn lính đánh thuê Chim Ưng ra lệnh phục kích Lục Thiếu Hoa, hắn muốn bắt sống bọn họ là có mục đích, tuy nhiên, đó là một mục đích không quan trọng, an toàn của các binh lính Hổ Gầm vẫn hơn, nếu bọn chúng phản kháng thì giết đi cũng không sao.

- Rõ.
Tiền Khiêm đáp rồi đi hạ lệnh, đồng thời cũng trang bị thêm một số vũ khí. Bởi vì gã muốn đích thân tham gia cuộc chiến này
Trận chiến đã đến hồi kết thúc, thắng bại đã rõ ràng, quân Hổ Gầm với khí thế bão táp, ngạo nghễ bao vây trụ sở bộ chỉ huy đoàn lính đánh thuê Chim Ưng, giết quân địch như chặt cá nằm trên thớt, thậm chí lúc này không cần chỉ huy, họ cũng thực hiện nhiệm vụ rất tốt. Từ đầu đến giờ Tiền Khiêm chỉ có thể mở to mắt nhìn cảnh chém giết trên chiến trường mà không thể tham gia. Gã ngồi trên xe chỉ huy, bầu nhiệt huyết đã sớm sôi trào. Đâu dễ gì có cơ hội như ngày hôm nay, làm sao gã đành lòng bỏ qua.

Mặc vào một bộ quần áo chống đạn, đầu mang mũ sắt, trang bị vũ khí đến tận răng, Tiền Khiêm quay lại bên cạnh Lục Thiếu Hoa, nhìn hắn với ánh mắt mong đợi. Không cần hỏi cũng biết, Tiền Khiêm đang muốn xin Lục Thiếu Hoa cho gã được tham gia chiến đấu.

Lục Thiếu Hoa đã biết rõ là Tiền Khiêm rất hiếu chiến, hắn làm sao có thể từ chối nguyện vọng của gã? Hắn gật đầu một cái, thay cho lời đồng ý, sau đó ngồi yên đợi kết quả.

- Đoàng, đoàng.
Tiếng súng từ trong tòa trụ sở vang lên không ngớt, hai phe chạm súng dữ dội, thỉnh thoảng có tiếng lựu đạn nổ đanh gọn, khiến Lục Thiếu Hoa đứng bên ngoài cũng có thể hình dung được cuộc chiến bên trong đang diễn ra kịch liệt đến mức nào.

Mười phút. Mười phút đồng hồ trôi qua, rốt cục, tiếng động bên trong tòa trụ sở đã lắng xuống, thỉnh thoảng chỉ còn nghe mấy tiếng hô to. Trận chiến đã hoàn toàn kết thúc, vào thời điểm này, đoàn lính đánh thuê Chim Ưng đã bị tiêu diệt.

Đưa mắt nhìn cổng tòa trụ sở, Lục Thiếu Hoa chờ mấy người Tiền Khiêm đi ra. Quả nhiên, không bao lâu sau, Tiền Khiêm bước ra, nhưng gã không đi một mình mà áp giải hai tên da đen cao lớn ở phía trước.

Khi tới trước mặt Lục Thiếu Hoa, Tiền Khiêm chỉ hai tên da đen, nói:
- Đây là Đoàn trưởng và Phó đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Chim Ưng.

Lục Thiếu Hoa không nói gì, chỉ gật đầu, liếc mắt nhìn qua bộ dạng thảm hại của hai tên da đen một cái, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười cay độc, bất thình lình bước tới bên cạnh một người lính, hất tay lên ra hiệu cho đám lính lui lại, rồi nhẹ nhàng bóp cò súng, không cho hai tên nọ cơ hội nói lời nào, trực tiếp tiễn chúng đi gặp Thần chết.

Vào lúc này, cả tinh thần và thể xác của Lục Thiếu Hoa đều thấy nhẹ nhõm. Mối thù đã trả xong, hắn nhắm mắt lại, cảm nhận làn không khí chung quanh, hít sâu mấy cái, khôi phục sự mạch lạc trong dòng suy nghĩ của mình, rồi mở mắt ra, khẽ nói:
- Cho người vào lục soát, bất cứ thứ gì quý giá đều mang đi.
Hành động này giống như cướp bóc, nhưng Lục Thiếu Hoa nói với giọng rất bình thản, cứ y như đồ vật trong kia là đồ của nhà mình vậy.

Đoàn Hổ Gầm vì cuộc trả thù lần này đã bỏ tiền mua hai quả tên lửa, cộng với hàng vạn súng ống, đạn dược, cuối cùng đã chiến thắng, Lục Thiếu Hoa không thể không gỡ gạc lại một chút, bởi vậy những thứ đáng giá trong trụ sở đoàn Chim Ưng đều trở thành mục tiêu “báo thù” của hắn.

Tiền Khiêm vung tay lên, dùng thổ ngữ châu Phi nói nhỏ vài câu, lập tức một tiểu đội tiến vào trụ sở, bắt đầu lục soát. Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa gật đầu hài lòng, lại nói tiếp:
- Một số rút về Căn cứ trước, à, lưu lại một số người thu dọn chiến trường.

Đoàn lính đánh thuê chim Ưng có gần mười ngàn người, mỗi người đều có một, hai khẩu súng, Lục Thiếu Hoa không muốn để số súng đó nằm đây gỉ sét, mang về không chừng có thể bán được ít tiền, nếu không thì để lính Hổ Gầm sử dụng.
Tiền Khiêm lại gật đầu, đi sắp xếp việc rút lui và bố trí người thu dọn chiến trường.

- Anh Hai, chúng ta cũng về căn cứ thôi.
Hiện tại trận chiến đã chấm dứt, Lục Thiếu Hoa tận mắt nhìn thấy đoàn Chim Ưng bị tiêu diệt, thậm chí tự tay giết chết Đoàn trưởng và Phó đoàn trưởng của chúng, không còn việc gì phải làm, tốt nhất là trở về Căn cứ, không cần lưu lại nơi này nữa. Bước lên một chiếc xe hơi nhỏ, hắn chạy nhanh như gió ra khỏi doanh trại của đoàn Chim Ưng, quay về căn cứ của mình.

Một trận chiến giữa hai bên có quân số như nhau, chưa tới hai tiếng đồng hồ đã kết thúc, Hổ Gầm giành thắng lợi. Tất cả đều nhờ vào hai quả tên lửa, nếu không có chúng, có lẽ đánh nhau đến mười ngày đêm cũng chưa kết thúc.

Tuy nhiên, nguyên nhân thắng lợi do đâu, lúc này cũng không còn quan trọng lắm. Điều quan trọng nhất là Hổ Gầm có tên lửa, cuối cùng giành được thắng lợi. Lục Thiếu Hoa đã trả thù được kẻ âm thầm đứng trong bóng tối sai người ám hại khiến hắn suýt chút nữa mất mạng.

Xe quay về Căn cứ, Tạ Kiên Vĩ đang đứng bên ngoài chờ, thấy Lục Thiếu Hoa, vội chạy tới chờ xem Lục Thiếu Hoa có chỉ thị gì không.
Chiến tranh đã kết thúc nhưng hậu quả của nó vẫn còn đó, Lục Thiếu Hoa không thể mặc kệ, mở miệng nói:
- Dùng thuốc tốt nhất điều trị cho người bị thương, về chuyện thu dọn đồ trên chiến trường, anh với anh Tiền Khiêm bàn bạc mà làm nhé!

Nói xong, Lục Thiếu Hoa phất tay, ý bảo Tạ Kiên Vĩ đi làm. Mấy người Trần Quốc Bang rời đi, riêng Lý Chí Kiệt vẫn ở lại bên cạnh Lục Thiếu Hoa, bởi vì Lục Thiếu Hoa có điều cần hỏi y.

Quả thật, Lục Thiếu Hoa có vấn đề cần hỏi Lý Chí Kiệt, nhưng lúc này còn đang ở bên ngoài, người qua lại không ngớt, nói ra không thích hợp. Lục Thiếu Hoa kìm lại, tạm thời không hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.