Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 404: Trước khi rời khỏi



Kế hoạch dầu mỏ của Lục Thiếu Hoa tất cả đều được ghi rõ ràng trong cuốn dự án mỏ dầu, còn mục đích mà Lục Thiếu Hoa mở cuộc họp hôm nay là muốn nói về những chuyện mà trong dự án không nhắc tới và một số điều cần chú ý không thể bỏ qua, nhưng những chuyện thế này cũng không nhiều, chuyện nên nói cũng đã nói hết, nếu còn thiếu sót thì đó cũng là vấn đề nên làm gì tiếp theo sau khi dầu mỏ được vận chuyển tới Châu Phi.
Không sai, vấn đề còn thiếu chính là nên làm thế nào sau khi dầu mỏ được chuyển đến Châu Phi, đây là đề tài sau cùng mà Lục Thiếu Hoa cần phải nói tới, cũng là một đề tài chưa được hoàn thành, vì Lục Thiếu Hoa lúc nào cũng có thể thay đổi kế hoạch trong phút cuối nên dự án trong sách cũng không hề ghi lại những thay đổi đó, nhưng nhân cuộc họp này Lục Thiếu Hoa cũng muốn nói một chút để mấy người Lý Chí Kiệt hiểu rõ hơn.
- Những thứ trong căn cứ bí mật hiện giờ cần sản xuất đó chính là mấy dự án đó, còn về những thứ khác thì đợi sau khi người ta đặt hàng mới tiếp tiếp tục sản xuất.
Ngừng một lúc, Lục Thiếu Hoa lại nhấn mạnh một lần nữa.
- Mỏ dầu tuy quan trọng nhưng tiền cũng không thể thiếu được, không thể cứ yêu cầu lấy súng ống để đổi mỏ dầu, tiền vẫn phải chiếm vị trí đứng đầu, tất nhiên không có tiền thì căn cứ chúng ta cũng sẽ không có cách nào hoạt động, điều này rất quan trọng.
Lục Thiếu Hoa cũng không có cách nào khác, hắn lúc đó kiếm được hơn bốn trăm mấy tỷ đô la trong cuộc khủng hoảng chứng khoán ở Nhật, nhưng giờ thì sao? Đầu tư vào căn cứ cũng đã hơn trăm mấy tỷ rồi, cộng thêm công ty tiêu dùng ở Hồng Kông không ngừng mở rộng sang thị trường nước ngoài, số tiền tiêu hao cũng không phải là một con số nhỏ, lại thêm căn cứ sản xuất bên Thâm Quyến cần không ngừng đầu tư vào, cho dù là một núi vàng cũng có lúc phải dùng hết.
Đương nhiên, cũng không thể nói là đầu tư vào mà lại không ra được đồng nào, chỉ là số tiền kiếm được không thấm vào đâu so với số tiền bỏ ra, dẫn đến số tiền còn lại không ngừng ít đi, con số đang giảm dần nên Lục Thiếu Hoa mới quyết định sau này căn cứ phải tự lực cánh sinh, để ngành súng ống cung cấp cho căn cứ, còn về số tiền còn lại, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị đầu tư vào hai bên Thâm Quyến và Hồng Kông.
Hắn biết Lý Chí Kiệt đang quản lý tài chính nên càng có quyền nói.
- Hừm
Lục Thiếu Hoa tằng hắng một tiếng, lại nói tiếp
- Súng ống không đổi được mỏ dầu cũng không sao, nhưng số tiền đổi được có thể mua mỏ dầu mà.
Những nước trong khu vực Trung Đông mỗi năm đều không ngừng xung đột, thu nhập tài chính của quốc gia gần như đều tiêu hết vào chiến trường nên họ không thể không bán mỏ dầu để duy trì, hơn nữa căn cứ bên này cũng tốt, bán súng ống để nhận lấy tiền, lại dùng tiền đó để mua mỏ dầu, còn người ta lại dùng số tiền bán được mỏ dầu để mua súng ống, từ đó hình thành nên một vòng tuần hoàn, căn cứ lúc đó quay thế nào cũng là tiền.
Không thể phủ nhận, đầu óc của Lý Chí Kiệt rất nhạy cảm, vừa nghe Lục Thiếu Hoa nói đã hiểu ý, suy nghĩ một chút, y nhanh chóng tưởng tượng ra cảnh tượng ở đây, y mỉm cười mà không nói gì.
- Được rồi, tiếp theo chúng ta hãy nói xem dầu mỏ sau này sẽ xử lý thế nào.
Lục Thiếu Hoa vẫy vẫy tay nói, thu hút ánh nhìn của của mọi người, hắn cười một cách mãn nguyện rồi nói tiếp
- Công đoạn gia công dầu thô sẽ hoàn thành ở bên này, nhưng chuyện này không gấp, muốn gia công cũng chỉ gia công một bộ phận mà không cần phải gia công hết toàn bộ, dầu thô đóng kín lại, tìm chỗ nào đó an toàn tuyệt đối để giấu kín, sau này sẽ có ích rất nhiều.
Chuyện này Lục Thiếu Hoa sớm đã có quyết đinh, gia công phải trải qua nhiều công đoạn nhưng cũng chính công đoạn rắc rối này đã tiêu hao hết không biết bao nhiêu tinh thần và thể lực, Lục Thiếu Hoa nếu muốn bán những thứ đó, vậy tại sao không bán ra dầu thô, lại càng không cần bán ra những sản phẩm gia công.
Hơn nữa, giá cả của dầu thô sẽ tăng theo thời gian, Lục Thiếu Hoa hiện giờ chưa cần tiền, vốn không cần phải dùng dầu thô để đổi lấy tiền, nên việc dự trữ dầu thô trở thành sự đầu tư mới của Lục Thiếu Hoa, hơn nữa còn là vụ đầu tư không sợ tổn thất.
- Ừ.
Nghe Lục Thiếu Hoa nói muốn dự trữ dầu thô, trong đầu của Tiền Khiêm lóe lên một ý nghĩ nói
- Căn cứ bên này của chúng ta vẫn còn một ngọn đồi, chúng ta có thể đào rỗng ngọn đồi để làm kho chứa dầu thô, như vậy sẽ an toàn hơn.
Thời gian ở trong căn cứ của Tiền Khiêm không ngắn cũng không phải là dài, nhưng khá hiểu rõ về địa thế ở đây, không thể không phủ nhận là nếu bỏ dầu thô vào trong lòng ngọn đồi thì là an toàn nhất. Nhưng điều quan trọng nhất là dầu thô là một nguyên liệu dễ cháy dễ nổ, gặp nhiệt độ cao có thể sẽ phát cháy, mà bên trong quả đồi rất có khả năng giảm được nguy hiểm này.
- Chủ ý này rất tốt
Đây là ý kiến của Lục Thiếu Hoa
- Vậy chúng ta cứ quyết định xây một kho hàng bên trong ngọn đồi.
- Được
Cùng với việc xác định địa điểm kho hàng thì cả việc sắp xếp kế hoạch dầu mỏ cũng đã cơ bản được hoàn thành, tiếp theo là việc mấy người Lý Chí Kiệt sẽ từng bước thực hiện theo dự án đã ghi trong cuốn sách, Lục Thiếu Hoa cũng không có gì nói thêm, cuộc họp cũng coi như đã kết thúc.
Nhưng, lúc cuộc họp sắp sửa kết thúc, Lục Thiếu Hoa vẫn không quên nói thêm một câu
- Bắt đầu từ ngày mai kế hoạch sẽ được thực hiện, đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, mạng lưới tình báo, căn cứ bí mật cần phải phối hợp hành động, tất cả cùng nhau hành động, còn tôi sẽ ở lại căn cứ hơn nửa tháng, sau nửa tháng tôi sẽ về nước.
- Được
Kế hoạch được triển khai, Lục Thiếu Hoa thở dài nhẹ nhõm. Rời khỏi phòng họp trở về phòng của mình, hắn nằm trên giường nhớ lại những chuyện còn quên chưa dặn dò, cũng có thể nhân thời gian trong hơn nửa tháng này dặn dò một chút. Nhưng sự việc không như mong muốn, Lục Thiếu Hoa nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra còn chỗ thiếu sót nào, hắn chỉ đành buông tay chấp nhận, hơn nữa hắn cũng biết cũng không phải không có thiếu sót nào cả mà chỉ là hắn nhất thời vẫn chưa nghĩ ra, dự án lớn như vậy, dù là thần thánh cũng không có cách nào làm hoàn hảo mà không có chút thiếu sót nào.
Cho nên dù có vắt óc suy nghĩ cũng không ra đành chấp nhận, tĩnh tâm lại không nghĩ ngợi gì nữa, đợi có vấn đề xảy ra rồi mới bổ sung sau.
Thời gian nửa thángđã trôi qua rất nhanh, đoàn lính đánh thuê dưới sự điều hành của Tiền Khiêm đã khởi động một cách khí thế, việc đào rỗng ngọn đồi cũng được tiến hành nhanh chóng, còn căn cứ bí mật dước sự chỉ đạo của Tạ Kiên Vỹ đã huy động được lượng người đáng kể, chế tạo tàu vận chuyển loại lớn cùng với thiết bị khai thác dầu mỏ, tàu bảo vệ, tàu chiến và hai chiếc tàu ngầm hạt nhân. Còn về mạng lưới tình báo, vận chuyển toàn diện, mục tiêu là khu vực Trung Đông, tin tức tình báo dần được truyền tới, xem ra rất nhẹ nhàng nhưng Lý Chí Kiệt trong nửa tháng này lại ốm đi trông thấy, đôi mắt cũng đạt được danh hiệu “ Quốc bảo” .

Những người khác đều bận, Lục Thiếu Hoa cũng không hề rảnh rỗi, hắn chịu trách nhiệm toàn bộ cục diện, căn cứ bí mật, việc thi công đào ngọn đồi và còn là một người tổng chỉ huy tình báo trong căn cứ bí mật, một mình chạy đi chạy lại ba nơi nhưng nơi mà hắn đi nhiều nhất chính là phòng nghiên cứu trong căn cứ bí mật, quan sát quá trình chế tạo.
Trần Quốc Bang cũng như vậy, y ngoài việc chạy đi chạy lại thì vẫn còn một việc đó là sắp xếp cho phía Liên Xô chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần thiết bị khai thác dầu mỏ được chế tạo ra thì bắt đầu mở giếng dầu để hút dầu.
Khi thời gian dự định về nước đã tới gần, Lục Thiếu Hoa vốn sẽ phải về nước nhưng khi nhận được tin của Tạ Kiên Vỹ về việc thiết bị khai thác dầu đã được thiết kế ra, chỉ còn việc sản xuất nữa thôi, Lục Thiếu Hoa lúc đó quyết định tạm ngừng chuyến bay về nước, không vội vã trở về nữa.
- Thiết bị gì đó cần bao nhiêu thời gian để chế tạo ra?
Lục Thiếu Hoa hỏi
- Lâu thì là mười ngày, một tuần, nhanh thì là năm ngày.
Tạ Kiên Vỹ hiển nhiên sớm đã có chuẩn bị nên lúc Lục Thiếu Hoa hỏi câu này thì y gần như không cần suy nghĩ liền trực tiếp trả lời.

- Được, tôi sẽ đợi, đợi thiết bị chế tạo ra mới về nước.
Lục Thiếu Hoa cắn răng quyết định.
Khai thác dầu mỏ cần phải có thiết bị khai thác, cũng là bước đầu tiên trong kế hoạch khai thác dầu mỏ của Lục Thiếu Hoa, tận mắt thấy thiết bị được tạo thành là một chuyện có ý nghĩa mang tính lịch sử nên Lục Thiếu Hoa chọn cách ở lại, dù sao bên đó cũng không có việc gì quan trọng cần làm.
Lâu là một tuần, nhanh là năm ngày, Tạ Kiên Vỹ không hề khiến cho Lục Thiếu Hoa phải thất vọng nhưng không phải là năm ngày cũng không phải là bảy ngày mà là sáu ngày. Sau sáu ngày, thiết bị khai thác dầu mỏ đầu tiên đã xuất hiện trước mắt Lục Thiếu Hoa.
Lúc này, đối với Lục Thiếu Hoa mà nói là chuyện rất đáng mừng, rất kích động.
- Tốt, tốt lắm.
Lục Thiếu Hoa liên tiếp nói hai lần “tốt lắm!” để thể hiện niềm vui.
- Duyệt
Nhưng thiết bị chỉ là một trong những phần quan trọng của việc khai thác, vẫn còn những thiết bị khác vẫn chưa được sản xuất ra vì khai thác dầu mỏ không phải chỉ dựa vào một bộ phận của thiết bị mà có thể hoàn thành, vẫn còn cần rất nhiều máy móc mới có thể tạo ra một bộ hệ thống thiết bị khai thác dầu mỏ.
Lấy một ví dụ đơn giản đó là khoan giếng dầu, khâu này cần một máy móc chuyên dụng để hoàn thành, mà khoan giếng dầu lại phải hút dầu thô ra, hơn nữa cũng cần một thiết bị chuyên dụng, mà bây giờ chỉ chế tạo ra một mắt xích quan trọng của thiết bị nên tình hình này cũng không được xem là đã hoàn thành được bước đầu tiên.
- Những máy móc khác cần bao nhiêu thời gian mới chế tạo ra?
Lục Thiếu Hoa hỏi, đây là vấn đề đáng quan tâm trước mắt của hắn.
- Cũng không cần nhiều thời gian lắm, nhiều nhất là nửa tháng.
Tạ Kiên Vỹ trả lời
- Được
Ngừng một chút, Lục Thiếu Hoa nói tiếp
- Sau nửa tháng, sau khi toàn bộ thiết bị được chế ra thì vận chuyển toàn bộ sang Nga để bắt đầu khai thác mỏ dầu lớn nhất của chúng ta.
Lục Thiếu Hoa đã định ra mục tiêu đầu tiên, bộ máy móc đầu tiên dùng để khai thác mỏ dầu lớn nhất.
- Đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp.
Tạ Kiên Vỹ biết Lục Thiếu Hoa sẽ không ở Châu Phi bao nhiều ngày nữa, sẽ không đợi được đến nửa tháng sau nên không cần đợi Lục Thiếu Hoa căn dặn y phải làm thế nào thì y đã trả lời.
- Được, dù sao mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là mỏ dầu lớn nhất, chế tạo ra bộ thiết bị thứ nhất cũng chính là mỏ dầu lớn nhất đó, đợi sau khi có nhiều thiết bị rồi chúng ta mới di chuyển đi chỗ khác.
Lục Thiếu Hoa lại ra thêm mệnh lệnh.
Một mỏ dầu lớn nếu muốn khai thác nhanh một chút thì không thể chỉ dựa vào một lỗ khoan giếng dầu, có khi phải khoan đến ba bốn cái, thậm chí có thể là mười mấy cái, còn những thiết bị cần thiết cũng sẽ dựa vào số lượng giếng dầu mà nhiều lên theo
- Hiểu rồi.
- Ừ, về chuyện tàu vận chuyển cũng cần phải tăng tốc lên.
Lục Thiếu Hoa nói
Mỏ dầu có thể khai thác rồi, vấn đề vận chuyển cũng phải được giải quyết, nếu không có tàu vận chuyển chuyên dụng thì dầu thô được khai thác cũng chỉ bị bỏ một đống ở bên Nga, nếu thời gian ngắn thì còn có thể giải quyết được nhưng nếu trong thời gian dài thì không xong rồi.
- Tôi sẽ làm
Tính cách của Tạ Kiên Vỹ đã tạo ra phong cách ngôn từ và cử chỉ của y, những chỗ có thể đơn giản hóa được thì y tuyệt nhiên sẽ không nói thêm chữ nào.
- Vậy được rồi, bên này sẽ giao cho anh.
Lục Thiếu Hoa nói câu cuối cùng trong căn cứ bí mật, nói xong, hắn quay người rời khỏi.
Ý nghĩa của câu này rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa phải rời khỏi, rời khỏi Châu Phi để về nước, còn trước khi rời khỏi, Lục Thiếu Hoa còn phải đi hai nơi kia để xem một chút, xem như là lần đi tuần cuối cùng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.