Lục Thiếu Hoa rời ủy ban nhân dân thành phố nhưng cũng không vội vàng trở về nhà mà đi thẳng tới cửa hàng của Lục Gia Huy, cũng là chú ba hắn, ngồi trong cửa hàng nói chuyện phiếm một hồi sau đó Lục Thiếu Hoa mới rời đi. Đi tới nhà hàng Ông Văn Đức chuẩn bị ăn cơm trưa.
Đi tới nhà hàng Ông Văn Đức. Ông Văn Đức đã trở về, đang ở trong đại sảnh chỉ huy đám công nhân làm việc. Gặp đoàn người Lục Thiếu Hoa đi vào, y đi tới đón với vẻ mặt đau khổ, oán giận nói.
- Cậu trở về sao không cho anh biết một tiếng, báo hại anh phải mượn xe người ta trở lại đây.
Lục Thiếu Hoa nhe răng cười, không nhìn thẳng vào vẻ mặt oán giận của Ông Văn Đức. Bị trách cứ hắn nói.
- Em nào biết chừng nào thì anh phải đi. Với lại em cũng không có trực tiếp trở về mà là tới nơi khác để giải quyết công việc.
Ông Văn Đức không nói gì, trong khoảng thời gian ngắn không biết lấy cái gì phản bác lại Lục Thiếu Hoa, chỉ có thể buông xuôi, bèn hỏi.
- Muốn ăn cơm phải không?
- Hỏi bằng thừa, không ăn cơm tới nơi này của anh làm gì?
Lục Thiếu Hoa lạnh lùng nói.
- Cậu, cậu…
Ông Văn Đức nói “Cậu…” nửa ngày cũng không nói hết một câu, nên chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha cho hắn, và căm tức nói
- Đi lên lầu hai ăn đi.
Lục Thiếu Hoa không nói gì, quay người nâng bước hướng lên lầu hai mà đi. Mặt khác, trong khoảnh khắc Lục Thiếu Hoa quay người sang hướng khác, trong lòng cười thầm rất to. Quen biết Ông Văn Đức lâu như vậy, trước đây Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ thấy Ông Văn Đức giống như hôm nay, trong lòng hắn được một phen thích thú.
Tới phòng riêng trên lầu hai, Lục Thiếu Hoa không nói bất cứ điều gì. Hắn biết Ông Văn Đức lúc này trong lòng đang bốc hỏa, sợ châm ngòi lửa cháy bùng lên. Trên thực tế cũng đúng là như vậy. Ông Văn Đức ở lầu một bị Lục Thiếu Hoa chọc tức trong lòng ôm tức, vội vàng bảo nhân viên phục vụ nấu ăn đưa lên. Chính y theo sau Lục Thiếu Hoa đi lên phòng riêng trên lầu hai để tìm kiếm cơ hội trả thù Lục Thiếu Hoa một chút. Nhưng sự tình không như y mong muốn. Lục Thiếu Hoa nói chuyện hơn anh ta, Ông Văn Đức không tìm được cơ hội trả thù, cuối cùng chỉ có thể hùng hổ mang đồ ăn lên nhưng trong lòng vô cùng tức tối.
Ăn cơm trưa xong, Lục Thiếu Hoa nhìn thấy Ông Văn Đức đã thấy bớt giận đi một nửa. Cũng không có vội vàng rời đi mà đứng ở trong nhà ăn cùng Ông Văn Đức hàn huyên cả một buổi chiều, tận tới năm giờ chiều, lại ăn chút cơm. Sau đó liền quay về chổ ở chuẩn bị nghỉ ngơi.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa liền dậy sớm. Không còn cách nào khác. Vé máy bay ghi chuyến bay khởi hành lúc 9giờ. Lục Thiếu Hoa nếu không dậy sớm có thể không kịp chuyến bay. Vội vàng rửa mặt, ăn sáng chớp nhoáng, sau đó liền chạy tới sân bay.
Lần này vào thủ đô, Lục Thiếu Hoa dự tính không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn theo bốn người Lý Thượng Khuê, Hà Cường, Lý Vũ Sinh Và Phạm Khôn. Bốn người còn lại cũng không đi cùngLục Thiếu Hoa mà là bọn họ lái xe quay về biệt thự.
Mấy tiếng đồng hồ. Sau khi ngồi trên máy bay ở tầm cao khoảng ba mươi nghìn thước Anh trên bầu trời suốt ba tiếng đồng hồ, đoàn người Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng bước chân tới vùng đất Bắc Kinh. Trong chốc lát Lục Thiếu Hoa đã ra khỏi cửa máy bay. Lục Thiếu Hoa nhìn thấy người đi đón bọn họ, một thiếu tá quân đội, à, không, chính xác phải nói là một người thiếu tá quân đội luôn đi theo Tăng Kiến Quốc.
Muốn tới Bắc Kinh, Lục Thiếu Hoa có thể nói là không thạo đường, hắn không thể tự mình tới đây bằng không hắn có thể bị lạc đường. Cho nên Lục Thiếu Hoa liền gọi điện trước cho Tăng Kiến Quốc để ông cho xe tới đón, nên giờ mới có cảnh tượng này.
Trên xe, Lục Thiếu Hoa hướng sang người thiếu tá hỏi.
- Ông Tăng ở nhà hay đi làm?
- Báo cáo đại tá, hiện tại cục trưởng Tăng đang làm ở văn phòng.
- Vâng, vậy trực tiếp đi gặp ông ấy đi.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.
- Dạ được, đại tá.
Cục an ninh Quốc gia, là một cơ quan chính phủ bí mật. Sự bí mật lộ rõ ra vẻ bên ngoài của tòa nhà. Là người đứng thứ hai của Cục an ninh Quốc Gia, đương nhiên Tăng Kiến Quốc cũng có được văn phòng riêng. Lục Thiếu Hoa quyết định trực tiếp đi tới văn phòng Tăng Kiến Quốc, lần này tới Bắc Kinh mục đích chính là giải quyết công việc.
Đi vào tòa nhà Cục an ninh Quốc Gia, do thiếu tá quân đội kia dẫn đường, đi thẳng tới tầng cao nhất, đi vào phòng ghi rõ biển hiệu – Văn Phòng Phó Cục Trưởng – Tới cửa phòng, gõ cửa hai lần, sau khi nghe được âm thanh “Mời vào” vọng ra, Lục Thiếu Hoa mới đẩy cửa đi vào.
Lúc này, ông già sáu mươi tuổi Tăng Kiến Quốc đang ngồi ở phía trước bàn làm việc. Trên người mặc một bộ quân phục, đeo một cái kính lão gọng màu đen, trong tay cầm một chiếc bút máy, trên bàn làm việc bày rất nhiều văn kiện.
- Ông Tăng!
Lục Thiếu Hoa kêu to.
Nghe thấy âm thanh, Tăng Kiến Quốc mới giật mình, ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Hoa và khi xác nhận đúng là Lục Thiếu Hoa mới cười cười, buông bút trong tay, kéo kính mắt xuống và nói.
- Đến rồi đấy à?
- Dạ! Cháu vừa mới tới.
Lục Thiếu Hoa cũng không có giấu giếm, thành thực nói.
Tăng Kiến Quốc không có trả lời mà đứng dậy đi ra, hướng tới người thiếu tá nói một câu:
- Tiểu Lý, cậu dẫn bọn họ tới chỗ nghỉ ngơi, sau đó gọi người pha hai tách trà mang vào đây.
- Vâng.
Người thiếu ta lên tiếng chào, sau đó lập tức dẫn mấy người Lý Thượng Khuê đi ra.
Lúc này Tăng Kiến Quốc đi tới một bên ghế, ngồi xuống trước, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu Lục Thiếu Hoa cũng ngồi xuống. Trầm ngâm một lúc mới hỏi
- Cháu lần này vào thủ đô có chuyện gì sao?
Không thể phủ nhận. Lục Thiếu Hoa không có việc gì sẽ không vào thủ đô. Vào thủ đô lập tức khẳng định là có việc, cũng là tìm Tăng Kiến Quốc có việc. Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không có nói ngay lập tức, mà cười nói.
- Ông, ông thật là, cháu vừa mới xuống máy bay.
- Ha ha! Ông thật là thiếu sót.
Tăng Kiến Quốc cười ha hả nói một câu, tiếp theo lại nói.
- Đã nói người đi pha trà, không lâu đã có thể uống trà rồi.
Lục Thiếu Hoa vừa rồi cũng có nghe được Tăng Kiến Quốc gọi người đi pha trà, cũng không nói gì, ngồi chờ nước trà, uống trà xong nói công việc cũng không muộn.
Không lâu sau, một người nam thư ký trung niên đi tới, trong tay bưng hai ly trà, một ly đặt trên bàn trước mặt Tăng Kiến Quốc, một ly đặt trước mặt Lục Thiếu Hoa, sau đó liền đi ra. Lúc ra cửa còn không quên đóng cửa lại.
Lúc này đã là lúc sắp bước sang mùa đông. Thời tiết ở Bắc Kinh giá rét khác thường. Mặc dù nước trà vẫn còn bốc hơi nóng nhưng Lục Thiếu Hoa không cảm giác được một chút hơi ấm.
“Ực, ực” hai tiếng, hơn nửa chén trà đã đi vào bụng, sau đó đặt ly trà trở lại trên bàn
Nhìn Lục Thiếu Hoa buông chén trà, Tăng Kiến Quốc mở lời hỏi.
- Cháu, cháu không có việc gì sẽ không tới cửa quan, có việc gì nói mau, để giải quyết nhanh chóng, để ông còn ở nhà chờ cháu chứ?
Lục Thiếu Hoa không nói gì một lúc, trong lòng thầm nói. Tăng Kiến Quốc và Tăng Ái Dân quả nhiên là cha con, giọng điệu nói chuyện của hai người đều giống nhau. “Không có việc gì chắc không đến cửa quan.” Câu này mới gọi là giống nhau. Tuy nhiên lúc này Lục Thiếu Hoa cũng không có chú ý nhiều. Hắn chú ý chính là câu nói kia của Tăng Kiến Quốc, cuối cùng hắn hỏi.
- Ông Đặng có biết cháu muốn đến Bắc Kinh không?
- Thôi đi, đương nhiên là đã biết.
Tăng Kiến Quốc tức giận đáp lại một câu, còn không quên trừng mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, có chút đắc ý nói.
- Tin tức này đương nhiên là ông đã nói cho ông ấy.
- Gián điệp, báo tin
Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí với Tăng Kiến Quốc. Ban đầu muốn cho lão gia một sự bất ngờ, nhưng hiện tại trái ngược, đã bị Tăng Kiến Quốc bán đứng.
- Ta là Hán gian?
Tăng Kiến Quốc lấy tay chỉ vào chính mình, lại hỏi một câu nét mặt rất khoa trương.
- Cháu trai, cháu có phải là thiếu suy nghĩ hay không, ta đường đường chính chính là anh hùng kháng chiến, không thể gán cho ta hai chữ Hán gian này.
- Trời, chỉ có quỷ mới biết thời điểm trước kháng chiến ông có bán đứng người không?
Lục Thiếu Hoa phản ứng một chút.
- Thối thật, ta đây năm đó hận nhất bọn quỷ Nhật Bản, sao lại bán đứng người.
Tăng Kiến Quốc đã bị hai chữ “ Hán gian” này làm cho kích động. Vốn không có nghĩ tới Lục Thiếu Hoa lại nói như vậy, không thể không phản bác lại.
Lục Thiếu Hoa cười mà không nói, nhìn Tăng Kiến Quốc kích động hắn lại cười đùa, nói.
- Bộ dạng và vẻ mặt của ông trông buồn cười lắm.
Đến lúc này Tăng Kiến Quốc còn không biết Lục Thiếu Hoa lại nói như vậy. Ông đã sống uổng phí hơn sáu mươi năm. Hai mắt hung tợn trừng trừng nhìn Lục Thiếu Hoa, biết cuộc đấu khẩu này mình đã đuối lý, liền chuyển đề tài hỏi.
- Nói đi, rốt cục có việc gì?
Lục Thiếu Hoa vẻ mặt không có gì khác biệt, cũng không có lợi dụng điều đó mà hỏi. Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, hỏi thật thà một câu.
- Cháu muốn xin một đường hàng không. À, đường hàng không cá nhân.
- Cái gì? Đường hàng không?
Tăng Kiến Quốc hỏi ngược lại. Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa không có chút đùa giỡn. Hỏi lại một câu giống hệt câu hỏi của Tăng Ái Dân.
- Cháu muốn mua máy bay cá nhân?
- Thưa vâng!
Lục Thiếu Hoa trả lời một câu đơn giản.
Nhận được câu khẳng định của Lục Thiếu Hoa, Tăng Kiến Quốc cũng hiểu được kinh tế của Lục Thiếu Hoa cũng không phải không có khả năng mua máy bay riêng, ông rơi vào trầm tư.
Trong nước, từ trước tới nay chưa có tiền lệ mua máy bay riêng, Tăng Kiến Quốc cũng không có quyền cấp cho Lục Thiếu Hoa một đường bay riêng. Tuy nhiên không thể phê chuẩn cũng không phải là không có cách thực hiện điều đó. Chủ yếu là Tăng Kiến Quốc phải cân nhắc giữa được và mất. Cân nhắc xem sau khi giúp Lục Thiếu Hoa có thể gây ra tiếng đồn tốt hay là xấu.
Thời gian dần trôi qua. Tăng Kiến Quốc trầm tư suốt năm phút đồng hồ, cũng đã năm phút đồng hồ Lục Thiếu Hoa không hề mở miệng quấy rầy suy nghĩ của ông, chỉ là nhẹ nhàng cầm lấy chén trà uống hai ngụm. Sau đó cầm chén trà trong tay, nhìn thẳng vào Tăng Kiến Quốc đang trầm tư suy nghĩ.
Tăng Kiến Quốc sắc mặt biến đổi không ngừng. Cuối cùng dường như cũng nảy ra một cách mới cười nói
- Ta không có quyền cấp cho cháu một đường hàng không riêng, tuy nhiên…
Nghe được nửa câu nói, Lục Thiếu Hoa thất vọng, nghe tiếp Tăng Kiến Quốc nhắc tới hai chữ “Tuy nhiên” Hai chữ đó làm vẻ mặt thất vọng của Lục Thiếu Hoa biến mất, thay vào đó là niềm hy vọng. Nhưng Tăng Kiến Quốc mới nói một nửa liền dừng lại, khiến cho Lục Thiếu Hoa không biết phải thế nào.
- Tuy nhiên cái gì?
Ha hả!
Tăng Kiến Quốc cười ha hả, vẻ mặt rất là dối trá. Ông nói.
Nếu ta cho cháu biện pháp giải quyết, cháu có thể cho ta ưu đãi gì?
Đây là bắt bí, bắt bí, đồng thời cũng là để trả thù, trả thù lúc nãy Lục Thiếu Hoa gọi ông là Hán gian. Không có cách nào khác, bất đắc dĩ vô cùng, còn mang theo sự hối hận sâu sắc. Hối hận vì vừa rồi lẽ ra không nên nói Tăng Kiến Quốc là Hán gian. Tuy nhiên đã tới nước này Lục Thiếu Hoa cũng không chịu thua.
- Ông xem, ông thương yêu nhất là cháu gái mình, muốn nhanh chóng trở thành vợ cháu, tất cả chúng ta đều là người một nhà. Ông cũng đừng thừa cơ hội này mà bắt nạt cháu.
Lục Thiếu Hoa chỉ có thể dùng chiêu bài tình thân, bằng không còn không biết Tăng Kiến Quốc còn muốn dọa nạt hắn đến đâu!
Điều này đúng là oái oăm, Tăng Kiến Quốc không thể nói lời nào. Đúng như theo lời Lục Thiếu Hoa nói. Đối diện với ông là cháu rể, ông làm sao có thể bắt nạt chính cháu rể mình mà không cảm thấy hổ thẹn chứ. Kéo tay áo, ông nói
- Được rồi, được rồi, ông sẽ cho cháu riêng một đường để đi.