Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 427: Đùa giỡn



Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng quay về Thâm Quyến, không mất nhiều thời gian đã về tới. Dù Lục Thiếu Hoa uống được rượu nhưng lúc trưa uống hơi quá cũng cảm thấy rất mệt. May mà khi về tới Thâm Quyến đầu óc đã tỉnh táo lại một chút. Vội vàng rửa mặt rồi vào phòng khách cầm ống nghe bấm dãy số quen thuộc.
Hắn gọi điện cho Tạ Kiên Vĩ ở Châu Phi, mục đích là đưa hai cái máy bay trực thăng về đây. Lục Thiếu Hoa là ông chủ, Tạ Kiến Vĩ không nói gì chỉ hỏi Lục Thiếu Hoa lúc nào thì cần. Sau khi thông báo thời gian, Lục Thiếu Hoa cúp điện thoại.
Trong căn cứ vốn dĩ có sẵn máy bay trực thăng. Chỉ có điều máy bay trực thăng bình thường đều cần sử dụng. Hiện tại Lục Thiếu Hoa muốn hai cái, xem ra rất cấp bách, Tạ Kiê Vĩ cũng chỉ có thể điều hai cái tới cho Lục Thiếu Hoa. Về phần căn cứ thì sẽ chế tạo ra hai cái là được. Chỉ cần mất một chút thời gian.

Lục Thiếu Hoa và Tạ Kiên Vĩ dự định ba ngày là máy bay trực thăng có thể đến Hồng Kông. Khi ở Thâm Quyến Lục Thiếu Hoa cũng dự tính là không quá ba ngày.
“Chà! Lại được trở về Hồng Kông rồi!” Lục Thiếu Hoa tự nói với chính mình.
Mỗi lần Lục Thiếu Hoa
đến Thâm Quyến ở lại cũng không lâu, nhiều nhất cũng chỉ nửa tháng, lần này cũng không đến nửa tháng. Kỳ này, thời gian gặp gỡ Tăng Vũ Linh cũng không nhiều.
Lắc đầu cười đau khổ, vỗ vỗ đầu, chạy lên lầu.
Mười phần là do tác dụng của rượu trắng, cho dù Lục Thiếu Hoa đã nghỉ ngơi suốt trên xe dọc đường đến Thâm Quyến nhưng vẫn chưa hết mệt. Nói chuyện điện thoại xong Lục Thiếu Hoa không thể làm gì thêm, đành trở về phòng ngủ một giấc.
Vừa nằm một lát, tỉnh dậy đã thấy năm giờ hơn, gần tối. Lục Thiếu Hoa vừa mở mắt liền thấy hai khuôn mặt, nhỏ nhắn, trắng nõn, nhìn mình rất dịu dàng. Chớp mắt mấy cái, cảnh tượng mới dần rõ ràng. Lúc này Lục Thiếu Hoa mới nhìn rõ, đó không phải là Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda thì là ai.
- Các em đến rồi à?
Lục Thiếu Hoa cười hỏi.
- Ừ! Toàn mùi rượu thôi.
Nói xong Anten Chiyoda bịt mũi lại để không ngửi thấy mùi rượu.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa ngồi bật dậy, với tay vòng qua cổ Anten Chiyoda kéo về phía mình, hướng môi mình về phía chiếc miệng xinh xắn của Anten Chiyoda hung hăng hôn lên đó.
Bị bất ngờ, Anten Chiyoda không kịp phản ứng, miệng cô đã bị Lục Thiếu Hoa hôn. Cô cố dùng sức giãy giụa nhưng Lục Thiếu Hoa không dễ dàng để cố chống cự, dùng sức mình ôm đầu cô, hôn mạnh.
Mạnh mẽ hôn nhưng Anten Chiyoda không hé miệng ra, vẫn cắn chặt môi, ngăn không cho Lục Thiếu Hoa đưa lưỡi vào trong, ánh mắt Lục Thiếu Hoa cũng rất giảo hoạt, xem ra rất tức, trong lòng âm thầm thề nhất định phải làm cho Anten Chiyoda hé miệng.
Bỏ bàn tay nắm tay Anten Chiyoda chuyển xuống ngực cô, hung hăng sờ.
Lúc này Anten Chiyoda không biết làm thế nào, phản ứng tự nhiên phải hé miệng ra kêu lên. Chỉ chờ có thế đầu lưỡi Lục Thiếu Hoa đưa ngay vào trong miệng cô. Khiến cô chỉ kêu được một tiếng “ô”.

Thả cô ra Lục Thiếu Hoa đắc ý cười to, bên cạnh Tăng Vũ Linh cũng không ngừng cười, hướng về phía Anten Chiyoda làm ngáo ộp, đầy vẻ đắc ý.
- Hừ!
Anten Chiyoda đỏ mặt hừ một tiếng. Quay đầu sang bên cạnh, không để ý hai người.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa lại cười, mùi vị đạt được gian kế rất thú vị..
Vẫn trò cũ, Lục Thiếu Hoa giống như người đi săn, tìm mục tiêu tiếp theo. Mục tiêu lần này chính là chiếc môi luôn cười duyên của Tăng Vũ Linh. Tăng Vũ Linh còn chưa kịp phản ứng gì thì đầu lưỡi của Lục Thiếu Hoa đã nằm trong chiếc miệng nhỏ của cô.
- Đừng , đừng.
Hung hăng hôn một hồi, cuối cùng cũng buông tay ra. Tay Lục Thiếu Hoa vung lên tránh cái nhéo khẽ của Tăng Vũ Linh, miệng cười đắc ý.
- Hừ, đồ đểu!
Nhìn vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa, Tăng Vũ Linh mắng một tiếng rồi lấy gối đập liên tiếp lên người Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa bị công kích mãnh liệt, không phản kháng gì, hô to:
- Đánh là tình, mắng là yêu, không đánh không mắng không là gì cả.
Câu nói này càng trọc giận Tăng Vũ Linh, thường ngày dịu dàng như thế nhưng khi bị trêu trọc cũng không khác gì sư tử.
Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa chịu đánh, Anten Chiyda cũng cầm gồi đập túi bụi vào người Lục Thiếu Hoa. Mọi việc thay đổi, hai cô lại trở thành người tấn công Lục Thiếu Hoa.
Sau khi đùa giỡn một hồi, cuối cùng thì cũng ngừng lại, cả hai cô đều thở hổn hển, ngồi im trên salon không nhúc nhích.
Chiến trận ngừng lại, Lục Thiếu Hoa mỉm cười ngồi trên giường đùa với hai cô gái, hai cô vẫn không nhúc nhích.
Một lúc sau, Tăng Vũ Linh không hài lòng, một lần nữa đứng dậy, trừng mắt nhìn Lục Thiếu Hoa nói:
- Nhanh tắm rửa đi.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Anten Chiyoda cũng đứng lên nói.
Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ cười, hắn cũng không muốn chịu sự tấn công của hai cô nữa, nói:
- Vậy các em ngồi đi, anh đi tắm đã.
Huýt sáo, khi đứng dưới vòi nước trong phòng tắm, hình thành một giai điệu tuyệt vời.
(Tiếng huýt sáo)

Lạnh và đau
Trong lòng tôi
Đợi giấc mộng điên cuồng
Em kéo ta quay lại
Ăn vào lại nôn ra
Ghi lại ngôi sao đỏ lập lòe
Chuyển thành màu trắng
Bài nhạc này ở kiếp trước của Lục Thiếu Hoa rất phổ biến, trẻ con cũng hát được. Lục Thiếu Hoa cũng thế hắn đi làm kỹ thuật viên cũng thường xuyên hát bài này.
Ca từ rất khôi hài. Nhưng Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda không giống thế, hiện tại là thế kỷ 20, các cô chưa từng nghe qua câu ca này, cảm giác mới lạ, nên lúc Lục Thiếu Hoa tắm rửa xong đi ra các cô liền hỏi xem bài hát đó tên gì.
- À, đó là một bài hát tôi tự nghĩ ra.
Lục Thiếu Hoa trả lời nhưng trong lòng lại thầm nói:
Anh Đại Trương Vĩ, rất xin lỗi anh đã mượn ca từ của anh.
- Thật thế không?
Tăng Vũ Linh dĩ nhiên là không tin, nhìn Lục Thiếu Hoa với ánh mắt chăn chú đầy hoài nghi.
- Tôi không tin.
Anten nói như đinh đóng cột.
- Thật!
Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không có tí nghi ngờ nào:
- Các em xem ông xã các em là ai, sáng tác ra một bài hát như một bữa ăn sáng.
Nói xong Lục Thiếu Hoa vẫn còn cảm thấy không thuyết phục, lại nói:
- Lần trước không phải có ký ba đĩa nhạc cho các em sao? Ba đĩa nhạc đó cũng có ca khúc do anh sáng tác.
Lúc trước Lục Thiếu Hoa có đưa cho Tăng Vũ Linh va Anten Chiyoda đĩa nhạc. Đó đều là đĩa nhạc do công ty giải trí Phượng Hoàng sản xuất, ca khúc là do Lục Thiếu Hoa sao chép từ kiếp trước, chế tác lại còn rất thành công. Khiến cho đĩa nhạc nổi tiếng khắp Hồng Kông.
- Thật ư?
Tăng Vũ Linh vất rất nghi ngờ nói.
- Tất nhiên.
Lục Thiếu Hoa khẳng định lại. Tuy nhiên cũng không kiên trì được lâu, đành mược cớ mặc quần áo để tránh đi.
Lục Thiếu Hoa chột dạ, hắn sao chép ca từ tương lai, chẳng qua là không có biện pháp nào. Công ty của Lục Thiếu Hoa mới triển khai bồi dưỡng một ít nhạc sĩ, chỉ có thể dùng thủ đoạn này. Trong lòng ngầm nhủ sử dụng lấy tiền lời của các ca khúc này làm từ thiện vài lần mới thấy thoải mái đôi chút.
May mà vẻ thiếu tự tin của Lục Thiếu Hoa không bị Tăng Vũ Linh và Anten Chyoda nhìn đến, các cô đã quá ngạc nhiên, biết rõ Lục Thiếu Hoa lợi hại, sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Những ca từ đó đến giờ vẫn còn chưa biết mà.
Kết cục, hai cô không cho hắn đi thay đồ, mỗi cô ôm một bên tay hắn, bắt đầu tra hỏi Lục Thiếu Hoa sáng tác như thế nào. Thật sự không chỉ là tra hỏi mà là thẩm vấn, mạnh mẽ, cứng rắn như xét hỏi thật sự.
Cuối cùng không biết làm sao Lục Thiếu Hoa chỉ có thể tìm cớ lừa gạt để qua được sự tra hỏi của hai cô, hắn cũng không nói rằng mình sao chép của kiếp trước. Dù sao việc hắn tái sinh cũng là một bí mật, bí mật này không thể cho người khác biết được, cho dù đó là người hắn thân thiết nhất.
Sau khi nói ra một loạt lý do, cuối cùng hai cô cũng không tra hỏi hắn nữa. Lục Thiếu Hoa mặc quần áo rồi nằm xuống giường, nói:
- Anh ngày mai sẽ quay về.
Không có cách nào, máy bay trực thăng ba ngày nữa sẽ tới cảng, Lục Thiếu Hoa phải đích thân mình đi nghiệm thu mới được, và cũng đi theo Hoắc Anh Đông lấy giấy tờ phê chuẩn đường hàng không.
- Về nhanh như vậy sao?
Tăng Vũ Linh rõ ràng không thích, giọng có chút hờn trách.
Lục Thiếu Hoa nhìn Tăng Vũ Linh, đọc được rất nhiều ý tứ trong mắt cô. Nhưng hắn không có cách nào khác, hắn làm sao có thể rời bỏ Tăng Vũ Linh nũng nịu, xinh đẹp này, chẳng qua vì công việc của hắn, vì giấc mơ của hắn, hắn không thể không đi.
- Ừ! Phải đi vì bên kia có chuyện quan trọng cần anh giải quyết.
Vừa nói Lục Thiếu Hoa vừa nhìn Tăng Vũ Linh, vẻ mặt của Tăng Vũ Linh có rất nhiều thay đổi, nét mặt thất vọng hiện rõ. Lúc này nhìn thấy như vậy Lục Thiếu Hoa không thể đành lòng, nói:
- Dù anh phải về Hồng Kông nhưng sẽ thường xuyên qua đây. Nếu có thể, một tuần sẽ đến đây một lần.
Lục Thiếu Hoa trong lòng không muốn làm thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tăng Vũ Linh hắn không kìm nổi đau xót, lập tức nhớ tới máy bay trực thăng. Từ Hồng Kông tới Thâm Quyến cũng chỉ mấy mười mấy phút nên đã quyết định, sau này mỗi tuần sẽ đến Thâm Quyến một lần.
- Thật ư?
Người ta nói con gái thay đổi nhanh chóng. Vừa nghe hết câu Lục Thiếu Hoa nói, vẻ mặt thất vọng của Tăng Vũ Linh liền vui vẻ trở lại, thành niềm vui bất ngờ, có cả vẻ chờ mong.
- Thế nào? Không tin lời anh nói sao?
Nói xong Lục Thiếu Hoa dùng tay đánh nhẹ vào mông Tăng Vũ Linh một cái:
- Hừ! Dám không tin lời anh nói nè.
- A!A! Em không dám, em không dám!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.