Thời gian Lục Thiếu Hoa quen Trần Quốc Bang không ngắn, tới gần tám năm trời. Nhân cách của anh ta, Lục Thiếu Hoa hiểu rất rõ, vậy mà đến nay, Trần Quốc Bang đã qua tuổi ba mươi nhưng vẫn chưa kết hôn. Điều này làm cho Lục Thiếu Hoa đau đầu vô cùng. Hiện giờ hết thảy mọi thứ đều chứng minh rằng Trần Quốc Bang và cô gái vừa rồi có quan hệ, cho nên Lục Thiếu Hoa mới ra vẻ như đang hội thẩm tam đường. - Ha ha! Đám người của Lý Thượng Khuê cười ha ha, bọn họ chẳng những cười câu “Chính sách của Đảng” của Lục Thiếu Hoa mà chủ yếu còn cười vẻ mặt như uất ức của Trần Quốc Bang. Trần Quốc Bang cũng đã hơn ba mươi tuổi. Nhưng những chuyện như thế này là lần đầu tiên gặp phải, lập tức, mặt cũng đỏ lên, chột dạ quát: - Bọn quỷ quái các người. Không như các người tưởng tượng đâu. Những người bước vào không có ai là ngốc. Lục Thiếu Hoa đã nhìn ra, bọn họ cũng đều nhìn ra chuyện này có gian tình, hiện tại Trần Quốc Bang nói như vậy, cũng như giấu đầu hở đuôi. Lập tức tiếng cười còn vang to hơn nữa. Thấy mọi người nhất tề bao vây Trần Quốc Bang, cười cũng không được, Lục Thiếu Hoa cũng hùa theo mọi người đùa bỡn: - Anh Hai, thanh minh đồng nghĩa với che giấu đấy! - Ha ha! - Ha ha! Trần Quốc Bang đột nhiên nói không ra lời, theo như Lục Thiếu Hoa nói, thanh minh là che đậy, anh ta nói thêm gì đi nữa chỉ có thể là càng nói càng lộ mà thôi. Thấy Trần Quốc Bang không nói gì, Lục Thiếu Hoa còn cảm thấy không đủ, lại lặp lại một lần nữa, nói. - Chính sách của Đảng anh đã biết, hãy cứ thật thà mà theo đi, ha hả! - Ừ, đúng là phải nói thật. Lý Thượng Khuê cũng phụ họa nói. - Đồng ý. Lý Vũ Sinh cũng nhanh nhảu nói theo. - Ừ. Dương Dương cũng phụ họa. Lập tức, mọi người đều đồng ý với ý kiến của Lục Thiếu Hoa, thực tại khiến Trần Quốc Bang dở khóc dở cười. Chỉ có thể khoát tay, nói. - Được rồi, được rồi, tôi nói, tôi nói. Tiếp theo, mọi chuyện liền trở nên đơn giản hơn. Trần Quốc Bang giới thiệu một chút về thân thế của cô gái kia, cuối cùng còn nói thêm một câu, bọn họ đã tới giai đoạn bàn luận chuyện hôn nhân. Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa đã biết rất nhiều tin tức. Cô gái kia tên là Từ Tiểu Đồng, là thư ký của Trần Quốc Bang, là người phương nam xuống đây làm công. Về phần cô gái này, Trần Quốc Bang chưa nói, Lục Thiếu Hoa cũng không có hỏi. Tuy nhiên, nghe nói bọn họ đã tới giai đoạn bàn luận chuyện kết hôn, Lục Thiếu Hoa thấy rất cao hứng. - Anh cũng không còn trẻ, mau chóng giải quyết chuyện hôn nhân đại sự đi. Lục Thiếu Hoa nói một câu nghiêm túc. Trần Quốc Bang là cô nhi, sau khi quen biết Lục Thiếu Hoa mới giúp đỡ hắn, tính đến hiện tại đã ngót tám năm. Trong tám năm này, về phương diên vật chất hay phương diện nào khác cũng không phải quan tâm lo lắng, duy chỉ có hôn nhân là khiến Lục Thiếu Hoa đau đầu vô cùng. Hiện tại thì ổn rồi, đã có đối tượng, hơn nữa đã tới giai đoạn đi đến hôn nhâni. Điều này coi như chấm dứt một mối lo lắng của Lục Thiếu Hoa. Thực ra, Trần Quốc Bang không phải là không muốn sớm kết hôn, chỉ có điều không tìm thấy đối tượng thích hợp mà thôi. Từ khi Từ Tiểu Đồng xuất hiện, Trần Quốc Bang như đã tìm được một nửa của mình. Bây giờ, lại nghe Lục Thiếu Hoa giục bọn họ mau chóng kết hôn, Trần Quốc Bang không nói gì thêm, chỉ gật đầu nói: - Nên nhanh chóng thôi. - Ừ, vậy, lúc nào kết hôn phải báo cho em biết trước tiên. Chúng ta thế nào cũng phải tổ chức một hôn lễ thật tuyệt vời. Lục Thiếu Hoa cười nói. Trần Quốc Bang là cô nhi. Ở chỗ của Lục Thiếu Hoa, anh ta có được rất nhiều thứ. Chẳng những là vật chất đầy đủ, mà còn có cuộc sống gia đình êm ái, hết thảy anh ta đều có được. Từ lâu, anh ta đã sớm coi mình là người của nhà họ Lục, cho nên cũng không khách khí với Lục Thiếu Hoa, gật đầu thật mạnh nói. - Anh sẽ làm. - Vậy là tốt rồi. Lục Thiếu Hoa lại cười nói. Nói xong việc chính, Lục Thiếu Hoa cũng không bàn luận nhiều về chuyện hôn nhân của Trần Quốc Bang, mà chuyển đề tài tới một vài vấn đề giải trí. Sau gần một giờ hàn huyên, Lục Thiếu Hoa lúc này mới rời khỏi căn cứ, trở về Hongkong. Thời gian như thoi đưa, hai tháng sáu mươi ngày trôi qua, tháng 11 năm 1994 rồi cùng đã tới. Trong thời gian hai tháng này, Lục Thiếu Hoa việc gì cũng không làm, chỉ ở tại biệt thự. Thỉnh thoảng quan tâm một chút tới tình hình của tập đoàn. Chú ý một chút tới phương hướng phát triển, ngoài ra chuyện này hắn cũng không để ý đến. May mà tập đoàn Phượng Hoàng có nhiều nhân tài. Cơ bản, không cần Lục Thiếu Hoa quan tâm cũng có thể vận hành và phát triển bình thường, không có vấn đề gì. Tuy nhiên, là chủ tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa không phải không quan tâm, chỉ có điều hắn giới hạn sự quan tâm của mình vào những số liệu, mỗi tháng, các chi nhánh công ty phải thống kê số liệu đưa cho hắn, cung cấp thông tin cho hắn. Nhưng trong hai tháng này, điều Lục Thiếu Hoa quan tâm nhất chính là Lưu Minh Chương. Từ bốn tháng trước, Lục Thiếu Hoa bắt đầu để Lưu Minh Chương tích lũy tài chính, có thể dùng đòn bẩy cổ phiếu, thu tiền về. Lưu Minh Chương cũng đã làm. Tài chính của tập đoàn Phượng Hoàng dưới tay của nhóm ba người bọn họ luân chuyển điên cuồng, nên đầu tư thì liền đầu tư, nên thanh khoản liền thanh khoản. Tất cả đổi thành tiền vốn chảy vào sổ sách của tập đoàn Phượng Hoàng. Ngày hôm nay, là ngày đầu tiên của tháng mười một, Lưu Minh Chương đến đây, theo sau hắn còn có Lý Tông Ân và Lý Vân Thanh. Bọn họ hôm nay tới đây không ngoài mục đích gì khác là mang cho Lục Thiếu Hoa báo cáo về số lượng tiền thu được. - Đến đây đi, uống trà hay uống gì khác. Lục Thiếu Hoa hướng về phía ba người cười, vẫy vẫy tay. Ba người đều là người quen, cũng đã từng đến chỗ Lục Thiếu Hoa không ít lần, nên cũng tự nhiên không coi mình là khách của Lục Thiếu Hoa, vào phòng khách, ngồi xuống ghế. - Tôi uống trà, loại trà thượng hảo hạng lần trước ở văn phòng của cậu uống đó. Lưu Minh Chương nói.
- Anh uống đồ uống khác. Lý Tông Ân cũng nói. - Anh cũng uống đồ uống khác. Lý Vân Thanh cũng cười nói. - Dạ, đợi chút. Lục Thiếu Hoa gật đầu, không có chút nào là lên mặt ông chủ, đi tới tủ lạnh trong nhà bếp, cầm lấy ba cốc nước, một cốc cho chính mình uống, hai cốc cho Lý Tông Ân và Lý Vân Thanh, về phần Lưu Minh Chương muốn uống trà, Lục Thiếu Hoa lấy trà cho anh ta, để anh ta phải tự mình pha chế. - Này, ông chủ Lục. Chúng tôi tới nhà của cậu, nói thế nào cũng là khách, sao lại để khách tự mình tự đi pha trà chứ. Lưu Minh Chương nói rất khó chịu. - Cút đi, nha, anh mà tự coi mình là khách sao? Lục Thiếu Hoa tức giận nói, bổ sung thêm một câu: - Thích thì uống, không thích thì đổ đi.
- Uống chứ, uống! Lưu Minh Chương biết ý của Lục Thiếu Hoa, nếu hắn do dự một chút, không chừng, Lục Thiếu Hoa sẽ lấy trà lại, lúc này mới khẩn trương nói một câu, mau mau lấy cái chén pha trà ra đây. Chỉ trong chốc lát, Lưu Minh Chương đã pha trà xong, đặt ở trước mặt mình, ngồi ở phía trên, cầm một phong bì công văn, lấy ra một phần văn kiện, đưa tới trước mặt Lục Thiếu Hoa. Đợi sau khi Lục Thiếu Hoa cầm lấy các văn kiện, hắn mới nói: - Đây là tất cả số liệu, cậu xem một chút đi. Hơn mười trang giấy thật là dày, mỗi một trang trên mặt đầy số liệu. Lục Thiếu Hoa liếc mặt một cái liền đau đầu, ném văn kiện sang một bên, lúc này mới nói: - Hiện tại tôi xem văn kiện đau đầu lắm. Hay là các anh nói đơn giản sơ qua một chút đi. - Ừ, tôi nói trước đây. Lục Thiếu Hoa vừa dứt lời, Lý Tông Ân liền mở miệng, nói : - Lĩnh vực của tôi là khối các công ty hải ngoại, trước mắt tổng cộng có hai mươi mốt công ty hải ngoại đã đăng ký. Thời gian trước, có mười tám công ty thanh khoản giảm, ừ, số liệu cậu đang xem đó. Hiện tại, chỉ còn lại ba công ty, ba công ty này là các công ty chủ yếu, có thực lực mạnh nhất trong nhóm. Cho nên các công ty này cũng là một khối thống nhất ba công ty. Lý Tông Ân giới thiệu sơ lược một chút về khối các công ty hải ngoại, sau đó dừng một chút mới nói tiếp. - Lần này còn lại ba công ty là thanh khoản toàn bộ, tất cả là mười hai tỷ sáu trăm nghìn đô la Mỹ, chiếm một con số xác định của công ty này, hơn nữa lúc trước có hơn một tỷ bốn trăm triệu, tất cả có tổng số vốn bây giờ là hơn mười bốn tỷ đô la Mỹ.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, đối với khối các công ty hải ngoại này, hắn biết không nhiều, nhưng hắn có nhớ một chút, hai năm trước, các công ty hải ngoại đã huy động gần sáu tỷ đô la Mỹ từ Thâm Quyến. Thêm vào khoản huy động sáu tỷ đô la Mỹ, khối các công ty hải ngoại này phải đạt tới hơn hai mươi tỷ, nếu trừ đi số vốn đầu tư vào, những năm gần đây, các công ty hải ngoại thu gần mười tỷ đô la Mỹ, ừ, cái này cũng chưa tính mỗi năm đều chuyển vốn về tập đoàn. Thêm vào đó, phỏng chừng hơn hai mươi tỷ đô la Mỹ là không có vấn đề gì Đối với kết quả này, Lục Thiếu Hoa cũng rất vừa lòng, trầm ngâm sau một lát, quay đầu về phía Lý Vân Thanh, hỏi. - Hongkong bên này thế nào?
- Hongkong bên này không quá lý tưởng. Lý Vân Thanh mở đầu đã nói ra một câu như vậy, coi như là một chút dự phòng cho Lục Thiếu Hoa đỡ phải thất vọng. Sau đó, Lý Vân Thanh mới nói tiếp. - Thị trường chứng khoán Hongkong đại bộ phận đều là đầu tư dài hạn. Cung không đủ cầu, đầu tư rất ít, mà đối tượng đầu tư dài hạn đều là những công ty nhỏ ở Hongkong, lần này thanh khoản, bọn họ cũng không tham gia. - Ừ, tôi hiểu điều này, anh cứ nói đi. Lục Thiếu Hoa gật đầu nói. Thị trường chứng khoán Hongkong, Lục Thiếu Hoa không có nhiều mong đợi, dù sao, mệnh lệnh của hắn lúc đó là công ty không niêm yết lên sàn, chỉ bán cổ phiếu của công ty ở tuyến hai tuyến ba, số lượng tiền kiếm được không nhiều lắm là đương nhiên. Nghe vậy, Lý Vân Thanh lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói tiếp. - Làm cung không đủ cầu, tổng cộng đầu tư mười tám công ty, bốn tháng nay thường xuyên bán tháo, hiện tại đã thanh khoản xong rồi, kết quả không được hơn sáu trăm triệu đô la Mỹ. Sáu trăm triệu đô la Mỹ, con số này làm Lục Thiếu Hoa không ngờ, tương đối vừa lòng, dù sao cũng chỉ là đầu tư cung không đủ cầu mà thôi. Nếu tính đầu tư dài hạn hơn mấy chục công ty vào thị trường thì nguy to. - Thành tích này không tồi. Dừng lại một chút, Lục Thiếu Hoa nói tiếp. - Nếu nói như vậy, anh Tông Ân có mười bốn tỷ bây giờ là mười bốn tỷ sáu trăm triệu?
- Ừ, đúng vậy. Lý Vân Thanh gật đầu nói. - Ừ Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói một câu, quay đầu về phía Lưu Minh Chương, nói: - Hiện tại còn anh, anh vẫn theo George Soros lăn lộn. Kết quả thế nào?
Những năm gần đây, Lưu Minh Chương vẫn làm theo George Soros, nhất mực theo đuôi. Nhưng mặc dù theo đuôi, số doanh thu cũng là nhiều nhất trong ba đội. Lục Thiếu Hoa rất chờ mong con số mà Lưu Minh Chương có thể báo ra