Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 469: Lợi nhuận từ cuộc khủng hỏang tài chính



Mấy người Lưu Minh Chương đã trở về Hồng Kông rồi, cũng có nghĩa là cuộc khủng hoảng tài chính Mexico cuối cùng cũng đã có kết quả, mà kết quả này lại là điều mà Lục Thiếu Hoa đang quan tâm đến, Lục Thiếu Hoa ngay lập tức phóng đến trụ sở của Tập đoàn Phượng Hoàng, hắn muốn là người đầu tiên nghe được kết quả này.

Trong phòng làm việc của hắn ở tầng cao nhất của trụ sở Tập đoàn Phượng Hoàng.

Lục Thiếu Hoa ngồi ở ghế giám đốc, còn mấy người Lưu Minh Chương, Lý Tông Ân, Lý Vân Thanh và ông Phùng ngồi ở phía đối diện, cách đó không xa. Mọi người ai cũng lẳng lặng ngồi, không ai nói gì cả, không phải mấy người họ không muốn nói mà sợ làm phiền đến Lục Thiếu Hoa. Bởi vì lúc đó Lục Thiếu Hoa đang xem số liệu báo cáo của Lưu Minh Chương.

Cũng như trước đây, sau khi kết thúc chuyện gì Lưu Minh Chương đều thống kê lại các số liệu, lần này cũng thế, cuối tháng nào cũng làm một báo cáo số liệu, còn làm báo cáo của các hoạt động lớn nữa, cuối cùng mới cộng gộp lại, đó cũng là khâu cuối cùng trong công tác thống kê.

Trong phòng làm việc bao trùm một không khí yên lặng, chỉ có tiếng hít thở và tiếng uống nước của mọi người, còn có cả tiếng giấy loạt xoạt. Vẻ mặt Lục Thiếu Hoa bình tĩnh, không biết là đang nghĩ gì, hai mắt chăm chú xem nội dung báo cáo, nhưng chỉ xem lướt qua chứ không xem một cách chi tiết.

Cuộc khủng hoảng tài chính kéo dài trong sáu tháng, báo cáo ít nhất cũng phải mấy chục trang, nếu Lục Thiếu Hoa xem một cách cẩn thận, nửa ngày chưa chắc đã hết, để tiết kiệm thời gian, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể chọn ra những điểm then chốt để xem.

Cho dù là như thế, Lục Thiếu Hoa cũng phải mất gần nửa tiếng để xem hết phần trên báo cáo, lật đến trang cuối, cũng là phần cuối cùng của báo cáo, Lục Thiếu Hoa lại cố tập trung tinh thần để xem nốt.

“Tám mươi bảy tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ.” Đây là con số hiện ra trước mắt Lục Thiếu Hoa, cũng là con số kết quả cuối cùng.

Đúng vậy, kết quả cuối cùng chính là tám mươi bảy tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ, nhưng đây cũng chỉ là con số làm tròn lên mà thôi, còn phần số lẻ đã bị lược bỏ bớt, nếu không những con số dài dằng dặc phía sau sẽ làm Lục Thiếu Hoa đau đầu mất.

Ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn hai người Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa không nén nổi vui mừng nói:

- Tám mươi tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ?

- Đúng thế

Lưu Minh Chương gật đầu, vẻ mặt đầy tự hào.

Tiền vốn bỏ ra là năm mươi tám tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ, sau khi đi một vòng Mexico, sau khi trở về biến thành hơn một trăm bốn mươi tỷ đô la Mỹ, trong đó lời ra tám mươi tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ, tăng gấp một phẩy tư lần, sấp xỉ một phẩy năm lần. Lục Thiếu Hoa có thể không vui sao được.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, so sánh với cuộc khủng hoảng tài chính Nhật Bản năm đó, tỉ lệ lãi lần này còn kém xa, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của Lục Thiếu Hoa, trong lòng Lục Thiếu Hoa biết rõ, cuộc khủng hoảng Mexico lần này không thể nào bằng cuộc khủng hoảng bên Nhật Bản được, cho dù là lên hay xuống thì hai cuộc khủng hoảng này vẫn chênh lệch nhau về tầm vóc.

Số tiền có được lần này không được như lần trước, tổn thất của cuộc khủng hoảng tài chính Mexico này chỉ có mấy trăm tỷ đô la Mỹ, còn vụ khủng hoảng chứng khoán ở Nhật Bản số tiền lại lên tới hơn hai ngàn tỷ đô la Mỹ, độ chênh lệch khá lớn.

Nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn rất hài lòng với con số tám mươi bảy tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ, con số này đã chiếm một phần tư tổng số tiền tổn thất của cuộc khủng hoảng này, cũng có thể nói rằng một phần tư số tiền thiệt hại trong cuộc khủng hoảng tài chính Mexico đều chảy vào túi của Lục Thiếu Hoa.

Một phần tư, tỉ lệ lớn như vậy, sao Lục Thiếu Hoa lại không hài lòng cơ chứ?

- Một kết quả không tồi.

Lục Thiếu Hoa nói một câu, sau đó tiếp tục nói:

- Số liệu cụ thể về đầu cơ ngoại tệ và đầu tư chứng khoán là bao nhiêu?

Số liệu thống kê đã rất rõ ràng rồi, nhưng Lục Thiếu Hoa mới chỉ xem qua một lần, cũng không thể xem cụ thể được, cần Lưu Chương Minh và Lý Tông Ân báo cáo một chút.

Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân cũng không để Lục Thiếu Hoa phải đợi lâu, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó Lý Tông Ân bắt đầu nói:

- Tôi phụ trách về tỉ giá hối đoái, đầu cơ tỉ giá hối đoái đã sớm có kết quả, kết quả cuối cùng là ba mươi tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ, à, đó là con số làm tròn, sau đó còn mấy con số nữa.

Lý Tông Ân ban đầu định cùng với Lưu Minh Chương cùng nhau đầu cơ ngoại tệ, nhưng đến khi nhúng tay vào thị trường cổ phiếu, Lưu Minh Chương lại bảo chia ra, mỗi người phụ trách một việc, anh ta chỉ phụ trách về đầu cơ ngoại tệ mà thôi, Lý Tông Ân để người của mình phối hợp với Lưu Minh Chương đầu tư vào chứng khoán.

Lục Thiếu Hoa gật đầu, sau đó quay sang nhìn Lưu Minh Chương, ý tứ không cần nói ra ai cũng hiểu, như muốn nói với Lưu Minh Chương rằng “Đến lượt anh.”

Lưu Minh Chương cũng biết là đến lượt mình, giả vờ ho khan vài tiếng rồi bắt đầu nói:

- Lợi nhuận thu được từ cổ phiếu là năm mươi bảy tỷ đô la Mỹ, đây là kết quả cuối cùng, à, đây cũng là số làm tròn.

Kỳ thực lúc Lý Tông Ân nói ra con số ba mươi phẩy sáu tỷ đô la Mỹ, Lục Thiếu Hoa đã biết kết quả của Lưu Minh Chương rồi, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa muốn để chính mồm Lưu Minh Chương nói lại một lần nữa, như thế vì hắn muốn xác minh lại sự thật một cách chắc chắn.

Tài sản của Lục Thiếu Hoa hiện tại đã đạt tới con số mấy trăm tỷ đô la Mỹ rồi.

Hắn cảm thấy như thể chuyện này không thật cho lắm. Chỉ sau một cuộc khủng hoảng, hắn đã có thể kiếm được tám mươi bảy tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ, làm hắn càng cảm thấy lâng lâng như đang sống trong mơ.

Trong vòng nửa năm mà kiếm được tám mươi bảy tỷ sáu trăm triệu đô la Mỹ, con số này nói ra ai mà tin cho được, phần lớn mọi người sẽ không tin nổi, cho dù là chủ nhân số tiền đó là Lục Thiếu Hoa, hắn cũng không tin nữa là, cảm thấy như đang mơ vậy, nhưng sự thực bày ra trước mắt, Lục Thiếu Hoa chỉ còn cách bảo Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân báo cáo hắn mới cảm thấy có phần tin tưởng.

Nghĩ lại lúc trước, Lục Thiếu Hoa ra nước ngoài làm việc mười năm, tài khoản ngân hàng lúc nào cũng chỉ có mười nhân dân tệ, cũng là số tiền tồn mà ngân hàng yêu cầu. Mười nhân dân tệ, còn bây giờ thì sao, sau khi tái sinh, cầm trong tay mấy trăm tỷ, hơn nữa lại là đô la Mỹ, Lục Thiếu Hoa luôn có cảm giác dường như đây không phải là sự thật, nhưng sự thật lại chính là như thế, Lục Thiếu Hoa bắt bản thân mình không nên nghĩ quá nhiều nữa.

Nhưng khủng hoảng tài chính lần này, số tiền mà Lục Thiếu Hoa kiếm được lại gợi lên trong hắn cảm giác hư ảo, biên pháp duy nhất chính là làm tăng cảm giác thật lên một chút.

Hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh, đợi đến lúc bình tĩnh thật sự, Lục Thiếu Hoa lúc này mới nhìn sang ông Phùng, cười và nói:

- Ông Phùng, chuyến đi lần này thế nào?

Nhà nước đã phải huy động năm tỷ đô la Mỹ đi tham gia vụ này, lúc đầu Lục Thiếu Hoa cũng không muốn biết cuối cùng kiếm được bao nhiêu, nhưng trong lòng lại rất hiếu kì, cuối cùng Lục Thiếu Hoa không chịu được đành hỏi một câu.

- Mười tám tỷ đô la Mỹ

Ông Phùng liền báo cáo một con số, lúc nói ra con số này, mắt ông sáng hẳn lên, trông rất vui vẻ.

Cùng lúc đó, ông Phùng cũng không giấu nổi sự kính trọng đối với Lục Thiếu Hoa, đúng thế, qua lần này, ông Phùng có thể hoàn toàn tin tưởng vào Lục Thiếu Hoa, sự tin tưởng này cũng có thể coi như là tin tưởng vào một vị tướng trẻ, đương nhiên ngoài sự tin tưởng đó còn có sự biết ơn, ông phải cảm ơn Lục Thiếu Hoa đã đưa ông ta đi theo hắn đến Mexico ra sức làm việc, đây không phải là ông lấy tư cách thân phận chính phủ để cảm ơn, mà là lấy thân phận cá nhân để cảm ơn.

Là người làm tài chính, bọn họ khát khao trong cuộc đời mình có thể sống một cách say mê và đầy ý nghĩa. Lục Thiếu Hoa đã cho ông một cơ hội, ông Phùng có thể đi qua cuộc khủng hoảng lần này, ông đã tự mình làm thêm được một việc rất đáng tự hào nữa.

Đến lúc già, ông có thể không ngại ngùng gì mà nói rằng, chính ông đã mang đi năm tỷ đô la Mỹ để vào sinh ra tử trong cuộc khủng hoảng kinh tế, kết quả cuối cùng, ông đã làm số tiền đó tăng lên hơn ba lần.

Đúng thế, hơn ba lần, hơn Lục Thiếu Hoa hai lần, nhìn qua có thể không thấy rõ, nhưng đối với người khác mà nói, hay với Lục Thiếu Hoa mà nói, hắn hoàn toàn có thể nhận thức được việc này.

Năm tỷ đô la Mỹ của nhà nước cũng tham gia vào đầu cơ ngoại tệ và cổ phiếu, lúc mới đầu khi năm tỷ đó được đầu tư vào thị trường hối đoái, lập tức tăng lên gấp đôi, trở thành tám tỷ đô la Mỹ, tám tỷ đô la Mỹ lại đem đi đầu tư vào thị trường cổ phiếu lại kiếm được hơn mười tỷ, cuối cùng tất cả được mười mấy tỷ đô la Mỹ.

- À, cũng không tồi

Lục Thiếu Hoa cười nói một câu, sau đó lại nói thêm câu nữa:

- Ông Phùng có thể ngẩng cao đầu mà báo cáo kết quả chuyến công tác rồi.

- Ha ha!

Ông Phùng cười và nói:

- Đâu phải chỉ là báo cáo kết quả, mà phải là một bản thành tích khá tốt đấy chứ!

Ngẫm lại cũng đúng, năm tỷ đô la Mỹ, biến thành hơn mười tỷ đô la Mỹ, tăng gấp hơn ba lần, có thể nói là một thành tích xuất sắc.

Lục Thiếu Hoa chỉ cười, không nói gì, chuyển sang chuyện khác, hỏi:

- Công việc tiếp theo sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?

Đi cùng ông Phùng còn có bốn người nữa, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi ông Phùng, mấy người kia đi đâu hết rồi?

- Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, bọn họ bây giờ đang nghỉ một chút, sau đó cùng tôi lập tức về nước.

Ông Phùng cười cười, nói.

- À

Lục Thiếu Hoa hiểu ra, lúc này mới quay sang Lý Vân Thanh, nói:

- Vân Thanh, anh hãy bố trí mấy chiếc xe đưa ông Phùng về nhé.

- Được

Lý Vân Thanh đứng dậy, liền đi chuẩn bị ngay.

Nhưng lúc Lý Vân Thanh đứng dậy, ông Phùng cũng đứng dậy, nói:

- Lục tướng quân, tôi đi cùng Tổng giám đốc Lý luôn, tiện thể về nước luôn.

- Được rồi, đi đường cẩn thận nhé.

Lục Thiếu Hoa gật đầu thản nhiên nói, coi như lời từ biệt.

Lý Vân Thanh đi khỏi, ông Phùng cũng đi luôn, Lục Thiếu Hoa trầm ngâm một lát, rồi vẻ mặt mới bình thường trở lại, nghĩ một lát rồi nói:

- Kết thúc cuộc khủng hoảng kinh tế, tiền vốn trước mắt của Tập đoàn cũng coi như được giải quyết rồi, có thể kéo dài thêm một thời gian nữa.

Cho tới nay, Lý Tông Ân quản lý các công ty xuyên quốc gia, Lưu Minh Chương thì làm theo George Soros để kiếm lời từ đầu tư ngắn hạn, mỗi người một nhiệm vụ, tuy nhiên đó là theo như trước kia, bây giờ Lục Thiếu Hoa muốn thay đổi lại, không theo cách thức như trước đây nữa, nên thay đổi, nên có sự điều chỉnh, bởi vậy kế hoạch trước đây sẽ phải sửa đổi một chút, đồng thời, cũng là để chuẩn bị cho sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.