Hai người họ sống chết chưa rõ, Lục Thiếu Hoa làm sao có thể an tâm. Lý Thượng Khuê theo hắn từ lúc đầu cho đến giờ đã bảy năm trời, bảy năm theo sát bên mình bảo vệ cho hắn. Bảy năm! Là biết bao nhiêu ngày đêm.
Người không phải là cỏ cây làm sao có thể vô tình. Lục Thiếu Hoa không phải cỏ cây, cũng không phải động vật máu lạnh, hắn có tình cảm, hắn làm sao không lo lắng cho tính mạng của hai người thân cận từng theo hắn mấy năm trời?
Thời gian vẫn cứ trôi đi, Lục Thiếu Hoa cũng không biết hắn đã đi được bao nhiêu vòng tới lui như vậy. Từ lúc Lục Thiếu Hoa trở về khách sạn tới giờ đã gần một tiếng đồng hồ, nghĩa là hai người Lý Thượng Khuê cũng ở bên ngoài chừng ấy thời gian. Đã lâu như vậy, trong lòng Lục Thiếu Hoa, chút hy vọng nhỏ nhoi đã dần dần tàn lụi. Hắn bắt đầu tuyệt vọng.
Lại có tiếng gõ cửa. Đường Trung Sâm mở cửa, chỉ thấy Hứa Gia Thụy dẫn theo bốn bác sĩ tiến vào, dáng điệu vội vã, gấp gáp. Sau khi vào phòng, Hứa Gia Thụy tới bên Lục Thiếu Hoa, đợi hắn sai bảo. Đến lúc này, Lục Thiếu Hoa cũng không biết phải bảo họ làm gì, đành cho bốn bác sĩ nghỉ ngơi một chút, rồi để mặc Hứa Gia Thụy tùy ý xử lý, bản thân hắn lại tiếp tục đi kiểu đò đưa.
Kim đồng hồ không ngừng chạy, đã hai giờ trôi qua. Nỗi tuyệt vọng trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng theo thời gian trôi đi mà càng ngày càng đầy. Nhưng đúng lúc đó, tiếng gõ cửa lại vang lên. Lục Thiếu Hoa cũng không để ý đến Đường Tiểu Miêu đang che trước người mình, hắn bước vội qua khỏi người y, đi tới phía trước, mắt chằm chằm nhìn cánh cửa.
- Ket...ét. Cửa mở. Đập vào mắt Lục Thiếu Hoa là khuôn mặt quen thuộc của Hà Cường. Chỉ có điều, lúc này y không về một mình mà đang cố hết sức dìu một người, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.
Lục Thiếu Hoa cũng không nhìn Hà Cường lâu, liền chuyển ánh mắt sang khuôn mặt người đang được Hà Cường dìu đỡ: đó chính là khuôn mặt vô cùng quen thuộc của Lý Thượng Khuê. Giờ phút này, khuôn mặt vốn thường ngày hồng hào của y đã trắng bệch như tờ giấy, trán toát mồ hôi lạnh, nếu không phải thấy chân của y còn gắng gượng chút hơi sức chống đỡ thân thể, Lục Thiếu Hoa còn tưởng là y đã chết rồi. - Cứu chữa nhanh lên! Lục Thiếu Hoa sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng phản ứng, há mồm hét lớn.
Nhìn thoáng qua cũng biết là Lý Thượng Khuê bị thương rất nặng. Nếu không nhanh cứu chữa, kết quả sẽ như thế nào, Lục Thiếu Hoa cũng không dám nghĩ tới
Hà Cường cũng rất phối hợp, Lục Thiếu Hoa vừa nói xong, y liền bổ sung một câu: - Bị trúng đạn ở bụng. Hà Cường không nói cho Lục Thiếu Hoa nghe mà là nói cho bác sĩ nghe, bởi vì tuy biết Lý Thượng Khuê bị thương nhưng mọi người còn chưa biết vị trí vết thương, y muốn báo cho bác sĩ biết để tranh thủ chút thời gian.
Chỉ có điều Hà Cường nói bằng tiếng Trung, mà mấy bác sĩ kia đều là người Mỹ, họ không hiểu Hà Cường nói cái gì, vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ. Hứa Gia Thụy thấy bốn bác sĩ đứng yên, không khỏi đổ mồ hôi hột, vội đem lời Lục Thiếu Hoa và Hà Cường dịch sang tiếng Anh cho bốn bác sĩ nghe. Chờ cho họ đỡ lấy Lý Thượng Khuê tiến hành trị liệu, y mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Thiếu Hoa lúc này đang ở tại ranh giới cuối cùng của sự nóng nảy, ai cũng có thể thấy tầm quan trọng của Lý Thượng Khuê trong lòng hắn, nếu bác sĩ không nhanh làm việc, Lục Thiếu Hoa bất thình lình điên lên thì chỉ e bốn bác sĩ sẽ bị bưu đầu sứt trán.
Chẳng những các bác sĩ mang họa mà Hứa Gia Thụy cũng phải hứng chịu lửa giận của Lục Thiếu Hoa. Nếu Lý Thượng Khuê không sao thì còn đỡ, bằng ngược lại, sẽ không có ai được yên lành. May mà có Hứa Gia Thụy nhắc nhở bác sĩ, vẻ mặt Lục Thiếu Hoa mới hòa hoãn đôi chút, Hứa Gia Thụy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi, ngay lúc các bác sĩ chưa có phản ứng, Lục Thiếu Hoa quay đầu lại trừng mắt nhìn họ, Hứa Gia Thụy đứng cạnh các bác sĩ, đương nhiên là nhận luôn ánh mắt giận dữ này. Nhờ vậy, Hứa Gia Thụy kịp thời phản ứng, nhắc các bác sĩ cứu người, nếu không, chỉ e là Lục Thiếu Hoa sẽ trút giận lên đầu y.
Lý Thượng Khuê được kịp thời chữa trị, ngay sau đó Phạm Khôn được Đường Đại Hâm đỡ vào, không, phải nói chính xác là ôm vào. Đúng vậy, Đường Đại Hâm ôm cả người Phạm Khôn đi vào. Có điều tình trạng của y không đến nỗi như Lý Thượng Khuê trông giống như đang hấp hối. Sắc mặt Phạm Khôn rất khó coi, y cắn chặt răng, cố sức chịu đựng, trán cũng đang toát mồ hôi lạnh, trông rất là thống khổ.
Lục Thiếu Hoa nhìn khắp người Phạm Khôn, khi nhìn đến chân y, hắn sợ hết hồn. Chỉ thấy phần đầu gối phía dưới chiếc quần tây đã ướt sũng máu. Ngay đầu gối, quần cũng bị thủng hai lỗ nhỏ, máu tươi chảy ra không ngừng. Vừa nhìn đã biết là trúng đạn, mà cả hai chân đều bị. Đến lúc này, Lục Thiếu Hoa mới hiểu tại sao Đường Đại Hâm phải bế Phạm Khôn trên tay. Hai chân đều trúng đạn, Phạm Khôn không thể bước đi, nếu chậm trễ cứu chữa, có khả năng bị tàn phế rất cao. - Mau xem vết thương cho y! Lục Thiếu Hoa rất gấp gáp, nhìn về mấy bác sĩ mới băng bó cho Dương Dương và Lý Vũ Sinh, kêu lên.
Vết thương ở chân, cho dù không nguy hiểm chết người, nhưng một người mà hỏng đôi chân, cả đời ngồi trên xe lăn, thì vô cùng đáng buồn. Lục Thiếu Hoa không muốn Phạm Khôn tàn phế, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn là bảo hai bác sĩ nhanh tay một chút, gắp lấy đạn ra, may ra còn cứu kịp.
Hai bác sĩ không dám chậm trễ, gấp rút xử lý vết thương cho Phạm Khôn. Lục Thiếu Hoa nghiêng đầu nhìn Lưu Minh Chương nói: - Anh gọi về Hồng Kông, bảo tìm cho tôi một bác sĩ chuyên khoa xương khớp giỏi nhất. Đồng thời, chuẩn bị máy bay, chờ cấp cứu xong lập tức đưa họ về Hồng Kông trị liệu.
Lục Thiếu Hoa rất sốt ruột. Hắn không muốn Phạm Khôn phải cả đời ngồi xe lăn, mà ở nước Mỹ này, hắn không quen thuộc, không thể so sánh với Hồng Kông. Việc tìm một bác sĩ giỏi chuyên khoa xương khớp đối với một tập đoàn lớn như Phượng Hoàng là quá dễ dàng, chỉ một cú điện thoại là đã giải quyết xong.
Chuyện bác sĩ thì dễ, nhưng chuyện máy bay thì không thể giải quyết nhanh chóng. Hãng hàng không không phải của Tập đoàn Phượng Hoàng, không thể yêu cầu họ tăng chuyến bay để chở Phạm Khôn về Hồng Kông được. - Tiểu Hoa, chuyện máy bay hơi khó khăn. Lưu Minh Chương nói với vẻ khó xử. - Khó khăn? Lục Thiếu Hoa nổi giận, định mắng Lưu Minh Chương một trận, nhưng nghĩ lại, biết Lưu Minh Chương gặp khó thật, hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nói: - Vậy anh sắp xếp cho chu đáo về chuyện bác sĩ là được rồi. Những người khác, đợi thương thế ổn định cũng đưa về Hồng Kông.
Mấy người Lý Thượng Khuê có tám người thì hết bốn bị thương, Lục Thiếu Hoa không thể để mấy bác sĩ của công ty xử lý sơ qua là xong, hơn nữa, ở khách sạn không có thiết bị đầy đủ, không thể điều trị tốt được. - Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp. Lưu Minh Chương gật đầu, đi gọi điện.
Lục Thiếu Hoa nhìn về phía Hà Cường, vẫy vẫy tay, nói: - Anh Hà, anh gọi điện qua đại sứ quán, thông báo cấp bậc của tôi, bảo họ chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay. - Vâng. Hà Cường nặng nề gật đầu, cũng lập tức đi gọi điện.
Không có cách nào khác, Lục Thiếu Hoa không biết số điện thoại của Đại sứ quán Trung Quốc ở Mỹ, cũng chỉ có thể giao cho Hà Cường đi làm. Hà Cường cũng không biết số điện thoại đó nhưng không biết cũng không có nghĩa là anh ta không có cách tra ra số.
Sắp xếp xong mọi việc, Lục Thiếu Hoa thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Dương Dương, Lý Vũ Sinh, Phạm Khôn đều không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có Lý Thượng Khuê bị thương ở bụng, không biết có qua khỏi không. Hắn chăm chú nhìn về phía bốn bác sĩ đang vây quanh cứu chữa cho Lý Thượng Khuê.
Không lâu sau, bốn bác sĩ khám xong, ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Thụy nói nhỏ, sau đó lại tiếp tục quan sát tình trạng của Lý Thượng Khuê. Hứa Gia Thụy bước tới bên cạnh Lục Thiếu Hoa, nói: - Vừa rồi bác sĩ khám xong, bảo phải lập tức giải phẫu, nhưng khách sạn không có thiết bị, phải đưa về chi nhánh công ty mới có thể thực hiện. - Vậy còn chờ gì nữa, lập tức đưa đi. Lục Thiếu Hoa khoát tay áo, hét lớn, rồi không để Hứa Gia Thụy mở miệng, lại nói tiếp: - Anh bào bác sĩ phải duy trì tính mạng bằng được cho anh Lý, nếu không, họ cứ chờ xem hậu quả đi!
Nếu Lý Thượng Khuê gặp chuyện ngoài ý muốn, không chừng, trong lúc tức giận, Lục Thiếu Hoa cũng dám cho vài bác sĩ đi theo chôn cùng với y lắm. Tuy nhiên, hắn chỉ dọa vậy thôi, lúc này việc quan trọng hơn là đưa Lý Thượng Khuê đến công ty, khả năng sống sót của y sẽ được bảo đảm hơn.
- Anh Sâm, anh Miêu, hai anh theo bác sĩ hộ tống anh Lý Thượng Khuê và mấy người qua công ty. Lục Thiếu Hoa trầm giọng ra lệnh. - Được. Hai anh em Đường Trung Sâm và Đường Tiểu Miêu cùng lên tiếng, rồi phối hợp với các bác sĩ nâng Lý Thượng Khuê lên, gấp gáp đi ra cửa.
Kết quả sẽ thế nào? Lục Thiếu Hoa không biết. Những người khác cũng không ai biết cả.