Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 542: Sư tử ra oai



Lục Thiếu Hoa đương nhiên không biết chuyện bốn cha con họ nói chuyện trong thư phòng, nếu có biết Lục Thiếu Hoa nhất định có thể kinh ngạc, nhà vua đang thăm dò ba vị hoàng tử của ông ta, cũng là muốn tạo dựng cơ sở vững chắc cho việc kế thừa ngôi vị sau này.

Tầm quan trọng của Lục Thiếu Hoa đủ để ảnh hưởng tới địa vị hoàng thất Ảrập, bởi vậy nhà vua không thể không thận trọng, muốn ba thái tử về sau biết cách đối đãi với Lục Thiếu Hoa, nếu là lựa chọn hợp tác, như vậy thật là đáng mừng, còn nếu lựa chọn không hợp tác, như vậy thật đáng tiếc, không thích hợp, vậy thì vương vị không có phần của người đó.

Trong lần thăm dò này, trong ba vị vương tử, trừ Đại vương tử ra thì Nhị vương tử và Tam vương tử đều đã đồng ý rồi, điều này cũng có nghĩa là Đại vương tử sẽ không còn cơ hội lên ngôi.

Đương nhiên rồi, cho dù Đại vương tử có đồng ý hợp tác cùng Lục Thiếu Hoa, nhưng theo như điều tra, nhà vua cũng biết được Đại vương tử đi gặp Lục Thiếu Hoa, lúc trở về vẻ mặt u ám, dường như rất căm hận Lục Thiếu Hoa.

Cho nên, cho dù Đại vương tử có đồng ý chuyện hợp tác với Lục Thiếu Hoa thì cũng không thể nối ngôi. Nguyên nhân rất đơn giản, nhà vua rất hiểu Đại vương tử, là một người làm chuyện gì cũng không tính đến hậu quả, giả dụ truyền ngôi cho y không chừng sẽ có ngày y sẽ đoạn tuyệt quan hệ hợp tác với Lục Thiếu Hoa.

Không ai có thể biết được ý đồ của lần thăm dò lần này của nhà vua là gì, ai là người được chọn kế vị ngai vàng, ba vị vương tử đều không biết, cả Lục Thiếu Hoa cũng không biết, vì nhà vua không biểu hiện thái độ, lại còn làm cho Đại vương tử ấm ức trong lòng, nếu không có sự cảnh cáo của phụ thân có lẽ hắn đã ra tay với Lục Thiếu Hoa rồi.

Lục Thiếu Hoa là người không phải thần, tuy là hiểu rõ lòng người, nhưng Lục Thiếu Hoa không bao giờ chờ đợi vào sự độ lượng của Đại vương tử, song dù thế nào, Lục Thiếu Hoa sợ ai cơ chứ, nếu Đại vương tử có gây chuyện, có dựa dẫm vào ông ngoại y thì cũng chẳng làm gì được Lục Thiếu Hoa.

Tất cả chẳng có ý nghĩa gì, Lục Thiếu Hoa cũng chẳng muốn bận tâm nhiều chuyện này, còn phải dành tâm trí cho buổi đàm phán hợp tác với vua Ảrập vào ngày mai, vì lợi ích to lớn sau này có thể dành được.

Vào đúng lúc này, Lý Chí Kiệt đã liên lạc được với vệ sĩ bên ngoài, cuộc điều tra về Nhị vương tử đã có kết quả.

- Nhị vương tử không có bất kỳ khuyết điểm gì, đối nhân xử thế rất cẩn trọng, cũng rất biết giữ lời hứa, theo tôi có thể ủng hộ anh ta.
Lý Chí Kiệt đưa ra lời nhận xét rồi mới bày tỏ cách nghĩ của mình.

- Chúng ta hình như không còn sự lựa chọn nào khác.
Lục Thiếu Hoa cười nói
Cục diện đã rất rõ ràng. Hoặc là từ bỏ hoặc là ủng hộ Nhị vương tử, không còn sự lựa chọn nào khác.

- Không, chúng ta cũng không phải là không còn sự lựa chọn khác, vẫn còn một số người trong hoàng thất, họ cũng là người có quyền lực đủ để kế vị, chỉ có điều là khả năng cạnh tranh ngôi vị của họ rất thấp, nếu ủng hộ những người này sẽ rất khó khăn.
Dừng lại một lúc Lý Chí Kiệt tiếp tục nói:
- Bây giờ không cần phải như vậy, chúng ta chọn ủng hộ Nhị vương tử thì cũng không nhất thiết phải ủng hộ những người khác nữa.

Lục Thiếu Hoa tin tưởng con mắt nhìn người của Lý Chí Kiệt, càng tin tưởng về kết quả điều tra của Lý Chí Kiệt, lại cộng với việc đã hiểu đôi chút về con người của Nhị vương tử, trong đầu hắn giờ đã quyết định rồi.
- Được, vậy thì sẽ ủng hộ Nhị vương tử, chuyện này do anh phụ trách, mục đích của chúng ta rất rõ ràng, là vì lợi ích lâu dài về sau.

- Xin hãy yên tâm, tôi có thể làm tốt.
Lý Chí Kiệt đưa ra một sự bảo đảm.

Lục Thiếu Hoa cũng không nói thêm chỉ gật đầu, nói tiếp:
- Theo tính cách của Nhị vương tử, anh ta sẽ không chủ động trước, giờ anh ta đã nhận được lời mời của tôi, không lâu nữa có thể sẽ đến Hồng Kông tìm tôi, đó mới là lúc chính thức kết giao quan hệ

Lý Chí Kiệt rất tán thành với lời nói của Lục Thiếu Hoa liền gật đầu đồng ý.

- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa khoái chí cười một tiếng, phất tay nói:
- Bây giờ nói như vậy là hơi sớm, giờ chúng ta nên bàn về việc hợp tác lần này. Bốn quả tên lửa đạn đạo tầm ngắn kia đã vận chuyển đến chưa?

Lục Thiếu Hoa muốn đem bốn tên lửa đạn đạo tầm ngắn làm lễ ra mắt, đã là lễ ra mắt, trước khi cuộc đàm phán vẫn chưa bắt đầu, Lục Thiếu Hoa có thể đem nó tặng cho hoàng thất Ảrập để biểu thị thành ý của hắn, mà bốn tên lửa đạn đạo tầm ngắn đó giờ vẫn ở tận bên châu Phi, không biết đã được vận chuyển đến đây chưa?

- Đã đến rồi, chuyển từ tối qua.
Lý Chí Kiệt trầm giọng trả lời.

Lúc Lý Chí Kiệt đưa ra kết quả điều tra về Nhị vương tử, cũng là lúc thuộc hạ báo tin tên lửa đạn đạo đã được chuyển đến Ảrập.

Cứ cho là Lục Thiếu Hoa không hỏi đến thì Lý Chí Kiệt cũng chủ động báo chuyện này cho Lục Thiếu Hoa.

- Vậy tốt rồi, chúng ta đã đến lúc chuẩn bị cho buổi đàm phán hợp tác ngày mai.
Lục Thiếu Hoa cười nói.

Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể biết trước, cuộc đàm phán ngày mai sợ là sẽ không thuận lợi như vậy. Có suy nghĩ như vậy là vì mỏ dầu là thuộc về hoàng thất Ảrập, họ vốn có thể tự khai thác, nhưng giờ họ lại muốn hợp tác khai thác với Lục Thiếu Hoa, như vậy bên Lục Thiếu Hoa nhất định phải có thứ gì đó để trả giá. Tiền, là một trong những điều kiện bắt buộc phải chuẩn bị, ngoài ra vẫn còn phải chuẩn bị nhân lực và thiết bị cho việc khai thác nữa.

Hai điều kiện bắt buộc phải chuẩn bị này đều không thành vấn đề, điều mà Lục Thiếu Hoa tính là với việc bỏ tiền, nhân công, trang thiết bị thì có thể thu được tỉ lệ dầu thô là bao nhiêu. Song theo theo tính toán của Lục Thiếu Hoa, lượng dầu thô khai thác được sẽ rất lớn.

Nguyên nhân rất đơn giản, hoàng thất Ảrập có rất nhiều mỏ dầu, họ vốn không thiếu dầu mỏ, cái họ thiếu là tiền, trái lại Lục Thiếu Hoa không thiếu tiền chỉ thiếu mỏ dầu, hai phía có thể bổ xung phần thiếu cho nhau. Lục thiếu Hoa có lý do để tin tưởng rằng, nếu đem số tiền này đến thì có thể đổi được cơ hội thu về tỉ lệ dầu thô với số lượng lớn.

Song đây mới chỉ là dự đoán bước đầu của Lục Thiếu Hoa mà thôi, trước khi có kết quả, Lục Thiếu Hoa không thể dễ dàng đưa ra bất kì kết luận gì. Tất cả phải đợi cuộc đàm phán ngày mai mới có thể biết kết cục như thế nào.

Lại một đêm trôi qua, sáng sớm ngày thứ hai, Lục Thiếu Hoa thức dậy sớm, theo thường lệ, có người đến hầu hạ rửa mặt, sau đó dùng bữa sáng và cuối cùng là chờ đợi.

Không lâu sau, 10 giờ sáng, Nhị vương tử đến, anh ta đến là để mời Lục Thiếu Hoa, mục đích rất rõ rãng, là vì cuộc đàm phán.

Vua Ảrập rất coi trọng cuộc hợp tác lần này với Lục Thiếu Hoa, chỉ cần nhìn cách bố trí của nhà vua cho buổi đàm phán là đủ biết, quy cách giống như môt cuộc hội kiến nguyên thủ quốc gia, điều này càng làm cho Lục Thiếu Hoa thêm căng thẳng. Lục Thiếu Hoa đến gặp nhà vua với thân phận cao nhất, đại biểu đàm phán tự nhiên phải lùi phía sau hắn, về phía hoàng thất Ảrập, người chủ trì không ai khác chính là nhà vua đương nhiệm của Ảrập.

Hai bên ngồi vào chỗ của mình, tất cả mọi thứ cũng đã đều được chuẩn bị xong, với tư cách là chủ nhà, vua Ảrập chủ động lên tiếng:
- Chào Chủ tịch Lục, bây giờ chúng ta tiến hành thương lượng hợp tác, tài liệu đặt trên bàn nói về tình hình chung của các mỏ dầu, anh có thể xem trước, sau đó chúng ta tiến hành bàn bạc tiếp.

Lý Chí Kiệt hiểu được tiếng Ảrập, tuy thân phận không phải là thấp, nhưng vào lúc này, anh ta tuyệt đối là một phiên viên dịch ưu tú.

Lý Chí Kiệt nhanh chóng dịch những lời mà vua Ảrập nói. Lục Thiếu Hoa nghe xong nhìn nhà vua gật gật đầu, sau đó cầm lấy tài liệu trên bàn, bắt đầu xem qua một lượt.

Lục Thiếu Hoa dù sao cũng không phải là chuyên gia về lĩnh vực này, nội dung hắn xem chỉ là những con số thống kê trữ lượng dầu mỏ, vị trí địa lí, sau đó để tài liệu lại chỗ cũ, gật đầu ra hiệu đã xem xong, có thể chính thức đàm phán.

Thấy vậy vua Ảrập cũng không khách sáo, trực tiếp đi vào vấn đề :
- Chủ tịch Lục, tôi tính toán thế này, chúng tôi có mỏ dầu, còn về nhân công, máy móc và những thứ khác do bên anh phụ trách, đồng thời đóng góp một khoản tiền cho bên tôi, hai bên chia tỉ lệ 50-50 anh thấy thế nào?

Tỉ lệ 50-50, đây là tỉ lệ phân chia mà nhà vua Ảrập đưa ra, còn về khoản tiền mà bên Lục Thiếu Hoa phải đầu tư thì nhà vua lại không đưa ra một con số cụ thể.

Hiện giờ là đang trên bàn đàm phán, hai bên không nên có ý đồ tư lợi cá nhân, Lục Thiếu Hoa cũng như vậy, trong lúc đàm phán hắn không thể coi mình là khách, lúc nên đưa ra quyết định thì cũng không thể chần chừ.
- Đầu tiên xin cảm ơn thành ý của ngài, đối với tỉ lệ 50-50 mà ngài đưa ra tôi rất bằng lòng, song cái tôi muốn không chỉ có như thế, tôi nghĩ bên tôi muốn có 80 phần trăm, đương nhiên là tiền tôi có thể chi nhiều hơn, theo giá dầu mỏ trên thị trường hiện nay và trữ lượng dầu mỏ tính toán, chúng tôi đồng ý bỏ ra 400 triệu đô la Mỹ, nhân công và máy móc cũng sẽ do bên tôi phụ trách.

Lục Thiếu Hoa vừa nhìn vào trữ lượng dự tính của mỏ dầu, nhanh chóng tính toán, kết quả là giá trị của mỏ dầu có thể lên đến 500 triệu đô la Mỹ. Lục Thiếu Hoa lại muốn chiếm 80 phần trăm, bỏ ra 400 triệu đô la là hoàn toàn có thể chấp nhận được, thậm chí chuyện nhân công và máy móc với Lục Thiếu Hoa là không thành vấn đề.

Tình hình đã rất rõ ràng, Lục Thiếu Hoa chấp nhận bỏ ra vốn đầu tư cực lớn để được hợp tác với hoàng thất Ảrập, tuy số tiền bỏ ra là rất lớn, nhưng trữ lượng của mỏ dầu cũng không phải là nhỏ, lượng dầu thô khai thác được sẽ rất lớn. Nếu đàm phán thành công, Lục Thiếu Hoa sẽ đợi đến lúc giá dầu thô tăng cao rồi bán ra ngoài thị trường, như vậy giá trị của số dầu thô đó sẽ không chỉ đơn giản dừng lại ở con số 400 triệu đô la Mỹ.

Lục Thiếu Hoa bỗng bột phát, làm cho nhà vua hơi giật mình, liền phản ứng lại. Song dù gì ông ấy cũng là người cai trị hoàng thất nhiều năm, có chuyện lớn gì mà chưa từng gặp, chỉ cần một lúc sau là có thể trấn tĩnh trở lại.

Trấn tĩnh lại không có nghĩa là có thể vội vàng quyết định, vẫn cần phải có thời gian suy nghĩ, rốt cuộc tỉ lệ mà Lục Thiếu Hoa đưa ra lớn quá, 80 phần trăm ư, chiếm tỉ lệ 4/5 mỏ dầu rồi, hoàng thất bọn họ nắm giữ có 1/5. Lục Thiếu Hoa đồng ý bỏ ra 400 triệu đô la Mỹ, cũng không có thể quyết định nhanh đến vậy.

Suy xét, thảo luận, nhà vua cũng không thể tùy tiện quyết định chuyện này, vẫn cần thời gian để suy nghĩ, đồng thời cũng phải cùng những người trong hoàng thất thương lượng một chút, cuối cùng mới quyết định có đồng ý với đề nghị của Lục Thiếu Hoa hay không.

- Chủ tịch Lục, xin dành cho chúng tôi 20 phút, phía chúng tôi cần bàn bạc một chút.
Nhà vua ngại ngùng nói.

- Nên như vậy, xin các ngài cứ tự nhiên.
Lục Thiếu Hoa cười, gật đầu trả lời.

Cuộc đàm phán rơi vào yên lặng, bên nhà vua rời khỏi bàn đàm phán đi bàn bạc, Lục Thiếu Hoa im lặng chờ kết quả thảo luận của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.