Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 552: Hứa hẹn



Với yêu cầu đi thăm Tập đoàn Phượng Hoàng của Nhị vương tử Ả rập, Lục Thiếu Hoa đương nhiên không thể từ chối. Dù sao người ta cũng là khách từ xa đến, hắn là chủ nhân cũng nên thỏa mãn yêu cầu của khách mới đúng. Huống chi Lục Thiếu Hoa cũng không biết nên sắp xếp lịch trình như thế nào, vậy thì chi bằng đi thăm Tập đoàn Phượng Hoàng là tốt nhất.

Chỉ có điều ngay lập tức đi thăm thì có vẻ như không khả thi lắm. Mấy người Nhị vương tử mới xuống máy bay, mà cho dù bọn họ không phải mới xuống máy bay thì trong ngày đầu tiên đến đây, Lục Thiếu Hoa cũng không thể ngay lập tức theo lịch trình được mà cần để bọn họ có chút thời gian quen thuộc với đường đi nước bước ở Hong Kong đã.

Nhị vương tử nghe theo sự sắp xếp của Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa thực ra lại rất thoải mái dẫn đoàn người đi vào biệt thự của mình. Hắn bảo Lý Thượng Khuê sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho các vệ sĩ. Còn bản thân hắn thì cùng với Nhị vương tử và người anh họ của anh ta lên phòng khách trên lầu hai.

Biệt thự mà Lục Thiếu Hoa đang ở giờ không còn là ngôi biệt thự nhỏ trước kia nữa. Biệt thự này rộng rãi như trang viên, không gian đồ sộ, bên trong có hai tòa nhà. Một tòa nhà là tòa nhà phụ cho mấy người vệ sĩ Lý Thượng Khuê ở, còn Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần thì ở tòa nhà chính phía bên này.

Tòa nhà chính bên này có ba tầng. Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần ở lầu ba. Lầu hai ngoài một phòng khách xa hoa ra thì còn có mấy phòng khách nữa, mấy gian phòng khách là để cho mấy người thân cận bọn Lý Thượng Khuê ở lại, càng thuận tiện hơn cho việc bảo vệ hắn.

Nhóm Nhị vương tử được Lục Thiếu Hoa sắp xếp cho họ ở lầu hai. Việc sắp xếp này không phải vì cho thuận tiện, mà là ở lầu một thì khách không được thoải mái lắm. Hơn nữa phòng của mấy người Lý Thượng Khuê cũng ở lầu hai nên buổi tối càng thuận tiện cho việc bảo đảm sự an toàn của họ.

Còn chuyện vì sao Lục Thiếu Hoa đưa Nhị vương tử và anh họ của anh ta lên lầu hai mà không để họ đi nghỉ ngơi mà lại dẫn họ vào phòng khách trên đó, đơn giản bởi vì phòng khách này rất sang trọng, hơn nữa đây lại là nơi thích hợp để nói chuyện mà không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh.

Vào phòng khách lầu hai, sau khi ngồi yên vị, Nhị vương tử mới giới thiệu về anh họ của mình, anh ta nói cả về thân phận thừa kế của anh họ mình trong gia tộc bên ngoại, chỉ còn thiếu mỗi ý đồ muốn tạo quan hệ tốt với Lục Thiếu Hoa là chưa nói ra thôi.

Lục Thiếu Hoa trong lòng cũng đã biết rõ chuyện đó dù không nói toạc ra. Hắn khách khí chào hỏi người thanh niên được giới thiệu là người thừa kế gia tộc bên ngoại của Nhị vương tử rồi mới đưa mắt nhìn Nhị vương tử nói:
- Lần này Nhị vương tử tới Hong Kong, ngoài phụ vương của ngài biết thì còn có ai khác biết hay không?

Nhị vương tử sửng sốt, không biết Lục Thiếu Hoa nói như vậy là có ý gì. Tuy nhiên anh ta cũng đáp lại:
- Tôi đến Hong Kong thăm ngài lần này thì toàn bộ mọi người trong hoàng thất đều biết, chỉ có giữ bí mật với người ngoài thôi.

Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ thở dài. Hắn tự nhủ:
- Xem ra muốn giữ bí mật cũng không thể được rồi.

Lục Thiếu Hoa vốn tưởng rằng Nhị vương tử cũng giữ bí mật về chuyến thăm này trong hoàng thất Ả rập, nhưng vừa rồi hắn thuận miệng hỏi thì được biết chuyện này cũng không phải là bí mật. Lục Thiếu Hoa có lý do để tin rằng Đại vương tử nhất định sẽ không từ bỏ ý định.

Lục Thiếu Hoa trước giờ không nghĩ rằng trên thế giới này tất cả mọi người đều ngốc. Ngược lại, hắn thấy có rất nhiều người thông mình, trong đó có cả Đại vương tử và gia tộc bên ngoại của Đại vương tử nữa.

Nhị vương tử đến Hong Kong thăm Lục Thiếu Hoa, chắc chắn Đại vương tử và gia tộc bên ngoại của ông ta không thể nào không biết chuyện đó có ý nghĩa như thế nào. Bọn họ nếu muốn tranh ngôi vị hoàng đế thì không chừng sẽ phái người tới ám sát Nhị vương tử. Ngoài ra còn có thể vu oan giá họa cho người khác nữa.

- Sao vậy?
Nhị vương tử nghe Lục Thiếu Hoa nhủ thầm như vậy, không kìm nổi liền hỏi thành tiếng.

Lục Thiếu Hoa lắc đầu cười gượng. Chuyện tới nước này thì hắn cũng không thể không nói, liền thốt lên:
- Đại vương tử sẽ nghĩ cách gây chuyện.

Chưa nói xong lời, hắn tạm dừng một chút rồi nói tiếp:
- Theo như tôi biết về Đại vương tử thì ông ta là người không từ một thủ đoạn nào. Ngài tới đây thăm tôi hành động này có ý nghĩa gì vừa nghĩ thôi cũng đoán ra được. Nếu ông ta muốn tranh ngôi vị hoàng đế với ngài thì cũng có thể sẽ phái người tới đây đối phó với ngài.

Nhị vương tử đến Hong kong với mục đích chủ yếu là tranh thủ sự ủng hộ của Lục Thiếu Hoa để có thể thuận lợi chiếm được ngôi vị hoàng đế. Chuyện này phụ vương anh ta cũng đã có nói qua. Chỉ cần anh ta có thể đạt được sự ủng hộ của Lục Thiếu Hoa thì ngôi vị hoàng đế kia sẽ là của anh ta.

Lục Thiếu Hoa cũng biết như vậy. Chỉ có điều Nhị hoàng tử vừa mới đến nên hắn chưa muốn nói tới chuyện này, cũng không muốn tự chủ động nói đến. Nhưng Nhị hoàng tử đã tới và chuyện đó cũng không là bí mật đối với hoàng thất của anh ta. Vậy nên cho dù Lục Thiếu Hoa muốn thoát ra thì cũng không thể thoát được, không thể không nói đến chuyện đó.

Nghe thấy thế, Nhị vương tử cũng ý thức được nguy hiểm đang cận kề. Tuy nhiên anh ta cũng không lo lắng. Dù sao người đang ngồi trước mặt anh ta cũng là ông chủ của binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm. Việc hắn phái người bảo đảm cho sự an toàn của anh ta cũng không phải là việc gì quá khó khăn. Bây giờ Lục Thiếu Hoa lại đề cập đến chuyện ngôi vị hoàng đế, vậy thì Nhị vương tử cũng không cần phải quá lo lắng. Ngược lại, anh ta còn có thể bắt đầu thực hiện mục đích của mình.

- Chủ tịch Lục, trước khi tôi đến đây, phụ vương có triệu kiến tôi. Ông ấy nói với tôi rằng chỉ cần ngài ủng hộ tôi. Như vậy ngôi vị hoàng đế sẽ được trao cho tôi.
Như vậy là Nhị vương tử đi thẳng vào vấn đề mà không hề che giấu. Sau đó anh ta không thấy Lục Thiếu Hoa nói gì nên chủ động hứa hẹn:
- Bây giờ quốc gia tôi rất không ổn định, bên trong hoàng thất cũng không ổn định nên chúng tôi rất mong muốn có ngài là bạn tốt. Nếu có người bạn như ngài thì hoàng thất chúng tôi nhất định sẽ trở nên ổn định.

Tuy chỉ mấy từ ‘bạn tốt’ nhưng lại không đơn giản chỉ có vậy mà đó chính là sự hứa hẹn của Nhị vương tử, tuy rằng chưa rõ ràng nhưng Lục Thiếu Hoa có thể biết chắc chắn đó là lời hứa hẹn của Nhị vương tử, đại loại là hy vọng được hợp tác với Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu hoa cũng biết quy luật này. Chỉ có điều hắn cũng muốn về lâu dài không chỉ đơn giản là một ‘bạn tốt’ như vậy. Cái hắn muốn Nhị hoàng tử hứa hẹn phải là tương lai sau này kia. Nếu anh ta không hứa sẽ hợp tác trong tương lai thì Lục Thiếu Hoa không đồng ý ủng hộ anh ta.

- Tôi cũng rất mong muốn trở thành bạn tốt của hoàng thất các ngài.
Lục Thiếu Hoa không ngọt không nhạt nói một câu, sau đó cũng không tỏ vẻ gì thêm.

Lục Thiếu Hoa giở chiêu này ra chỉ tỏ vẻ là mong muốn thiết lập quan hệ đồng minh với hoàng thất bọn họ chứ cũng không tỏ vẻ ủng hộ Nhị vương tử, lời nói của hắn có vẻ rất mâu thuẫn. Đồng thời hắn cũng đang ép Nhị vương tử tỏ rõ thái độ của mình.

Nhị vương tử có thể là người kế vị, lại được Lục Thiếu Hoa ủng hộ chắc hẳn anh ta phải có chỗ hơn người. Tất nhiên chỉ số thông minh của anh ta cũng không phải là thấp nên có thể dùng sự thông minh hơn người của mình để suy đoán. Nghe thấy Lục Thiếu Hoa không công khai tỏ vẻ ủng hộ thì anh ta biết ngay là Lục Thiếu Hoa đang chờ ở mình một lời hứa hẹn.

- Chủ tịch Lục, nếu ngài ủng hộ tôi kế vị thì về sau, khi có mỏ dầu cần khai phá, cần đồng minh hợp tác, tôi nhất định ưu tiên suy xét cho công ty của ngài.
Nhị vương tử bất đắc dĩ công khai hứa hẹn.

Kỳ thật thì Nhị vương tử cũng không còn cách nào khác. Theo như lời phụ vương của y thì nếu Lục Thiếu Hoa chống lại khả năng kế vị của anh ta, anh ta cũng không có khả năng kế vị. Lập tức anh ta đem quyền quyết định giao cho Lục Thiếu Hoa. Vậy Lục Thiếu Hoa cần gì? Đơn giản chỉ là dầu mỏ. Nếu anh ta không hứa hẹn chuyện này thì nhất định Lục Thiếu Hoa sẽ không ủng hộ anh ta.

Ích lợi, chính là ích lợi mới có thể khiến Lục Thiếu Hoa ủng hộ. Sao cho Lục Thiếu Hoa có đủ lợi ích là điều cơ bản nhất, cũng là xác minh câu nói ‘ trên thế giới này không có chuyện ăn mà không phải trả tiền cơm trưa.’

Lục Thiếu Hoa không phải là kẻ ngốc. Nếu không có lợi thì chắc chắn hắn không làm. Vậy nên nếu Nhị vương tử không hứa hẹn gì thì hắn nhất định sẽ không nhất thiết phải ủng hộ Nhị vương tử kế vị. Bây giờ Nhị vương tử đã hứa hẹn, tuy mới chỉ bằng lời nhưng coi như đã đạt được mục đích của hắn nên Lục Thiếu Hoa lập tức gật đầu. Tuy nhiên hắn cũng không mở miệng mà lại trầm tư suy nghĩ.

Thật lâu sau, Lục Thiếu Hoa suy nghĩ xong rồi mới mở miệng cười cười, nói:
- Tôi rất ủng hộ việc ngài kế vị, ngay cả binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm cũng sẽ toàn lực ủng hộ ngài. Chỉ có điều khi ngài chính thức kế vị thì chắc cũng sẽ gặp không ít chuyện đâu.

Ba vị hoàng tử cùng cạnh tranh một ngôi vị, trong đó có hai người là anh em ruột cùng một mẹ. Gia thế bên ngoại của họ là gia tộc thuộc bên đội quân có thế lực. Nếu Nhị hoàng tử kế vị thì chắc chắn sẽ gặp phải chướng ngại.

- Ý ngài nói đến Đại vương tử ư?
Nhị vương tử nhíu nhíu mày hỏi.

Lục Thiếu Hoa gật đầu, rồi lại lắc đầu nói tiếp:
- Theo điều tra của tôi thì Đại vương tử và Tam vương tử là anh em ruột cùng một mẹ. Ông ngoại là trưởng tộc của một gia tộc, rất có quyền lực trong quân đội. Nếu ngài kế vị thì chắc chắn sẽ bị cản trở. Tuy nhiên điều đó không quan trọng mà quan trọng là sau khi ngài kế vị thì hai hoàng tử kia chắc chắn sẽ không cam lòng. Từ đó có thể dẫn đến phiền toái.

Lục Thiếu Hoa nhìn xa trông rộng. Việc kế vị có thể không sao, nhưng sau khi kế vị rồi thì phải đối mặt như thế nào. Đó mới chính là điều Lục Thiếu Hoa lo lắng.

Tạm dừng một chút. Lục Thiếu Hoa không để cho Nhị vương tử mở miệng mà nói tiếp:
- Còn nữa, Đại vương tử cũng không phải là người nguy hiểm với ngài nhất mà chính Tam vương tử mới là người ngài cần phòng bị nhất.

Đối với hai người Đại vương tử và Tam vương tử, Lục Thiếu Hoa đã có cuộc điều tra về họ. Kết quả là Đại vương tử tuy thông minh nhưng trình độ thông minh là có hạn, cũng không gây nên nguy hiểm gì. Nguy hiểm lớn nhất là Tam vương tử, bề ngoài thì gã là một tay ăn chơi trác táng, nhưng kỳ thực lại là một hoàng tử rất tàn độc.

Nhị vương tử rõ ràng hơi sửng sốt, anh ta không tin nổi mà nhìn Lục Thiếu Hoa một lúc lâu, sau đó mới thốt lên:
- Tam vương tử là một tay ăn chơi trác táng. Vốn không có khả năng uy hiếp tôi được.

- Ha hả.

Lục Thiếu Hoa cười to, rõ ràng là có ý cười nhạo Nhị vương tử. Hắn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Nhị vương tử nghĩ về Tam vương tử như vậy, tương lai của ngài sẽ thảm bại đó. Không thể coi thường một người ăn chơi trác táng. Ăn chơi trác táng cũng có thể là giả vờ, mà giả vờ lâu như vậy không bị phát hiện thì phải nói là gã đáng sợ tới cỡ nào chứ?

Lục Thiếu Hoa thật sự phải qua một cuộc điều tra mới có kết quả như vậy. Hắn chắc chắn khẳng định một trăm phần trăm là Tam vương tử giả vờ nên lúc này hắn nói với giọng cực kỳ khẳng định.

Nhị vương tử im lặng, anh ta không nghĩ là Lục Thiếu Hoa nói giỡn mà đang cố gắng nhớ lại những chuyện gần đây Tam vương tử đã làm. Bỗng nhiên anh ta phát hiện ra đúng như là lời Lục Thiếu Hoa nói, Tam vương tử đều có vẻ như giả vờ, chắc chắn là diễn trò bên ngoài. Lập tức mồ hôi túa ra trên trán anh ta. Sau một hồi sợ hãi, y mới hỏi:
- Như vậy tôi phải làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.