Sau khi nói chuyện với Nhị hoàng tử, cuối cùng mọi việc trở nên thuận lợi, Lục Thiếu Hoa lại có thêm được một đồng minh hùng mạnh. Hoàng thất Ả rập cũng có được sự ủng hộ toàn lực của Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên binh đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm mặt khác lại đối mặt với vấn đề mới, có thể sẽ là vinh quanh, cũng có thể sẽ bị tổn hại.
Kỳ thật Lục Thiế Hoa cũng không ngờ sẽ đi vào vấn đề chính nhanh như vậy. Nhị hoàng tử ngay từ đầu đã vào đề, tuy nhiên cũng không sao, điều đó ngược lại càng làm cho Lục Thiếu Hoa bớt lo lắng đi rất nhiều, Nhị hoàng tử cũng có thể thoái mái hơn mà thăm thú Hong Kong.
Ngày hôm sau, hành trình của Nhị hoàng tử đã được định sẵn, đi tham quan Tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa. Tập đoàn Phượng Hoàng tọa trên tòa nhà cao ba mươi tầng, toàn bộ đều là nơi làm việc của các nhân viên văn phòng và công nhân của công ty. Muốn đi thăm tất cả các khu cũng không phải là chuyện đơn giản.
Hơn nữa việc đi thăm đâu chỉ đơn giản là xem xem ngó ngó, do Tần Tịch Thần đã lên lịch trình sẳn từ trước, nhiều khi phải dừng lại hơi lâu ở một bộ phận nào đó, chính vì vậy mà thời gian cũng bị kéo dài ra hơn dự tính.
Chuyện này Lục Thiếu Hoa cũng không biết làm sao. Tuy nhiên việc này là do Tần Tịch Thần sắp xếp, Lục Thiếu Hoa không nói gì nhiều, vào ngày Nhị hoàng tử đến thăm sau khi Tần Tịch Thần về nhà, Lục Thiếu Hoa bảo cô sáng sớm hôm sau sắp xếp, xem như toàn quyền giao cho cô thu xếp việc đó, Lục Thiếu Hoa cũng không phải bận tâm.
Suốt một ngày, Nhị hoàng tử và anh họ anh ta cùng Lục Thiếu Hoa đi thăm khắp Tập đoàn Phượng Hoàng. Họ ăn cơm trưa ngay tại nhà ăn của công nhân Tập đoàn Phượng Hoàng mà không hề rời khỏi tòa nhà của Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa là chủ nhân, hắn đương nhiên không thể nhiều lời. Hắn có hơi mệt một chút cũng không sao, cùng đi không phải là việc gì khó, thêm nữa hắn có thể xem xét tình hình công ty mình như thế nào.
Kết quả cho thấy không khí làm việc bên trong Tập đoàn Phượng Hoàng rất sôi nổi, chẳng những khiến cho Lục Thiếu Hoa vừa lòng mà ngay cả Nhị hoàng tử cũng khâm phục Lục Thiếu Hoa trong việc đưa ra những quy chế và quy định công ty. Anh ta còn ngỏ ý sau này khi trở về cũng muốn thay đổi Hoàng thất của bọn họ có được cơ chế hoạt động như Tập đoàn Phượng Hoàng.
Tự mình khen mình cũng không tốt, người ngoài khen mới là sự khẳng định. Tập đoàn Phượng Hoàng lại được người ngoài khen ngợi, Lục Thiếu Hoa đương nhiên hài lòng, trong lòng không nói cũng rất phấn khởi.
Một ngày trôi qua như vậy. Lịch trình củangày hôm sau vẫn chưa được lên. Lục Thiếu Hoa bất đắc dĩ phải hỏi qua Nhị hoàng tử xem anh ta muốn đến đâu. Tuy nhiên cuối cùng anh ta khiến cho Lục Thiếu Hoa thật bất ngờ. Nhị hoàng tử muốn dùng thân phận tương lai của mình viếng thăm Trung Quốc, thế là ngày hôm sau sẽ phải khởi hành đi Bắc Kinh.
Đối với chuyện này thì Lục Thiếu Hoa cũng không thể nào phản đối, hắn chỉ có thể sắp xếp đưa Nhị hoàng tử đi Bắc Kinh. May mà Lục Thiếu Hoa có máy bay riêng nên việc đưa Nhị hoàng tử đi không có gì là khó. Chỉ có điều thân phận hắn rất đặc biệt nên bất đắc dĩ hắn mới cùng Nhị hoàng tử đi Bắc Kinh.
Đối với người có thân phận là vua của một nước trong tương lai sẽ không hề đơn giản. Khác nào tuyên bố với thế giới Nhị hoàng tử sẽ là người kế thừa vương vị, thế nên sự an toàn của Nhị hoàng tử trong lúc này càng trở nên quan trọng. Trước khi đến được Bắc Kinh Lục Thiếu Hoa phải chắc chắn rằng Nhị hàong tử được an toàn tuyệt đối.
Tuy nhiên nói đi nói lại, cho dù thân phận Nhị vương tử chưa được xác định rõ ràng đi nữa thì Lục Thiếu Hoa cũng phải đảm bảo sự an toàn cho anh ta. Việc ấy có thể bảo Lý Thượng Khuê tự mình đi bảo vệ cho Nhị hoàng tử là được.
Lý Thượng Khuê đã theo Lục Thiếu Hoa trong một thời gian dài, là cánh tay rất đắc lực bên cạnh hắn. Việc sắp xếp anh ta làm vệ sĩ cho Nhị hoàng tử chứng tỏ sự tin tưởng và coi trọng của Lục Thiếu Hoa đối với anh ta đến mức nào rồi. Ngoài ra thì lúc Nhị hoàng tử đi tham quan Tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa cũng ngấm ngầm sắp xếp vệ sĩ bảo vệ dày đặc, những vệ sĩ đó được điều từ Thâm Quyến qua và đội ngũ tháp tùngbên cạnh Lục Thiếu Hoa hằng ngày. Có thể nói khi đó Nhị hoàng tử như biến thành chiếc thùng thép vậy, an toàn tuyệt đối.
- Ai ya, qua một buổi tối nữa mới có thể nhãn rỗi trở lại. Lục Thiếu Hoa thì thầm nói một câu.
Đúng vậy, qua một buổi tối là có thể nhàn rỗi trở lại, không cần phải làm cho không khí trở nên trầm trọng, ít nhất cũng không cần làm gì cũng phải vội vã cấp bách.
- Sao lại nói là nhàn rỗi trở lại. Thân phận của anh khác, một giây cũng không thể lơi là, bên ngoài có biết bao nhiêu người đang chờ anh nhàn rỗi để ra tay với anh đó. Tần Tịch Thần tức giận nói một câu.
Ngẫm lại thì Lục Thiếu Hoa hiện có khối tài sản lên tới hai trăm tỷ đô la Mỹ, không biết có bao nhiêu phần tử xấu muốn bắt cóc hắn đòi tiền chuộc. Nếu không cẩn thận mà chờ trấn tĩnh lại thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt cóc.
- Ha ha.
Lục Thiếu Hoa cười to nói. - Thật đúng là đừng nói, anh thật sự mong có người bắt cóc anh để nhìn xem thế nào đây.
Giỡn chơi vậy chứ ai mà muốn bắt cóc Lục Thiếu Hoa thì chỉ có con đường chết. Phải biết rằng Lục Thiếu Hoa khi ra ngoài bao giờ cũng mang theo mấy chục vệ sĩ ngầm. Hơn nữa những vệ sĩ của hắn đều là những người rất giỏi, trên người bọn họ đều mang theo súng, việc bắt cóc hắn đương nhiên là tương đương với việc chọn cái chết.
- Hay cẩn thận một chút đi anh ạ. Tần Tịch Thần nhắc nhở một câu.
Nghe vậy thì Lục Thiếu Hoa còn có thể làm gì hơn ngoài việc gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hắn cũng nhắc nhở một câu: - Em cũng cẩn thận một chút. Dù sao Hong Kong này cũng không yên bình giống như trong tưởng tượng của mình.
- Em sẽ cẩn thận. Tần Tịch Thần cũng gật đầu, sau đó mới nói. - Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ đi, mai anh còn phải đi Bắc Kinh nữa mà.
- Ừ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thiếu Hoa dậy sớm, rửa mặt, ăn sáng xong liền bảo mấy người Lý Thượng Khuê đi làm những công việc chuẩn bị cho việc cất cánh. Sau đó hắn mới ngồi ở phòng khách tầng một cùng nói chuyện với Nhị hoàng tử một lúc.
- Chủ tịch Lục, tôi đi thăm thú xong sẽ về nước luôn, đến lúc đó khả năng sẽ không có thời gian tạm biệt ngài, mong ngài có thể thông cảm. Nhị hoàng tử khách khí nói.
- Không sao đâu. Lục Thiếu Hoa cười nói một câu, sau đó hắn nhíu nhíu mày hỏi: - Ngài sẽ ở Bắc Kinh bao lâu?
- Hai ngày. Hôm nay sẽ gặp một số lãnh đạo, ngày mai có khả năng sắp xếp gặp gỡ một số bạn học cũ rồi về nước. Nhị hoàng tử nói sơ qua hành trình của mình.
- Ha ha. Lục Thiếu Hoa cười lớn, nói: - Xem ra chúng ta cũng có thời gian gặp mặt nữa đấy. Tôi cũng định ở Bắc Kinh hai ngày.
Lục Thiếu Hoa cũng đã dự tính sẽ cùng Nhị hoàng tử qua Bắc Kinh, sau đó đi thăm Đặng lão, ở nhà Đặng lão hai ngày, sau đó quay trở về Thâm Quyến, ở đó vài ngày rồi quay lại Hong Kong.
- Sao? Nhị vương tử tỏ rõ sự sửng sốt. Tuy nhiên anh ta nhớ rằng phụ thân mình đã từng nói một chuyện khiến anh ta bình thường trở lại, bởi vì anh ta biết rằng Lục Thiếu Hoa còn có một thân phận khác. Đó là cháu nội của Đặng lão, vậy nên hắn có dừng chân ở Bắc Kinh hai ngày cũng là bình thường. - Nếu vậy thì ngài có thể giúp tôi gặp các lãnh đạo trong nước của ngài, sau đó giúp tôi gặp Đặng lão được không? Ông ấy chính là một trong những người mà tôi rất khâm phục.
Thanh danh Đặng lão thì không cần nhiều lời, có thể dùng từ đại danh để hình dung. Tuy rằng bây giờ ông đã về hưu nhưng dư âm vẫn còn tồn tại. Vậy nên Nhị hoàng tử mượn cơ hội này để gặp mặt ông, nhất định là có mục đích.
Lục Thiếu Hoa biết là Nhị hoàng tử có mục đích, hắn lắc đầu nói: - Ông nội tôi nay đã về hưu, tuổi tác đã cao, bình thường không muốn gặp ai. Ừ, về phần ngài muốn gặp các lãnh đạo, để tôi xem đã. Thân phận của tôi dù sao cũng chỉ là một thương nhân.
Lục Thiếu Hoa nhất định từ chối, hắn không muốn Nhị hoàng tử và Đặng lão gặp mặt. Mặc cho mục đích của Nhị hoàng tử là gì đi nữa thì Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nên hắn nhất định cự tuyệt. Còn chuyện gặp mặt các lãnh đạo trong nước thì Lục Thiếu Hoa cũng không tính toán gì nhiều. Bởi như lời hắn, hắn là một thương nhân, vậy cho nên những lãnh đạo cao cấp hắn cũng không biết mấy.
Thấy vậy, Nhị hoàng tử cũng không nói gì thêm mà gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
Nhị hoàng tử không nhiều lời, Lục Thiếu Hoa rất hài lòng. Hắn cùng anh ta nói chuyện phiếm một lúc, nhìn đồng hồ cũng đã đến lúc lên đường. Hắn lập tức đứng dậy cùng sáng vai với Nhị hoàng tử bước đi ra cổng biệt thự, bắt đầu hành trình bay tới Bắc Kinh.
Từ Hong Kong đến Bắc Kinh cũng không xa xôi lắm, hơn nữa máy bay riêng của Lục Thiếu Hoa rất tốt nên chỉ không đến một giờ thì máy bay đã đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh. Sớm biết được Nhị hoàng tử đến Bắc Kinh, đã có một đội ngũ nghênh đón anh ta ở sân bay.
Lục Thiếu Hoa không cùng với Nhị hoàng tử bước xuống máy bay mà để anh ta xuống trước. Một lúc sau hắn mới dẫn đầu đoàn người của mình bước xuống. Lúc hắn bước xuống có một vị trung tá nhanh chóng bước tới đón tiếp.
Vị trung tá bước tới đón hắn chính là nhân viên của Đặng lão cố ý tới đón hắn. Bởi vì tối qua Lục Thiếu Hoa có gọi điện cho Đặng lão, nói rằng hắn sẽ đến Bắc Kinh. Đặng lão cũng nói sẽ phái người tới đón hắn.
Biết người trên chuyên cơ của Lục Thiếu Hoa không nhiều lắm, người tới đón Nhị hoàng tử có Phó bộ trưởng bộ Ngoại giao. Ông ta không biết chuyên cơ này là của Lục Thiếu Hoa nên khi thấy một người mặc quần áo trung tá đi về phía chiếc phi cơ, Phó bộ trưởng bộ Ngoại giao hết sức sửng sốt. Khi nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, ánh mắt ông ta càng ngạc nhiên hơn.
Lục Thiếu Hoa cũng biết người đón hắn chính là viên cảnh vệ bên cạnh Đặng lão, là vệ sĩ Trung Nam Hải. Đặng lão gọi ông ta là Tiểu Lý, Lục Thiếu Hoa cũng đã gặp mặt ông ta vài lần. Hai người cũng đã thân quen. Không nhiều lời, Lục Thiếu Hoa dẫn theo mấy người Lý Thượng Khuê theo ông ta.
Cùng một chuyên cơ mà tỏa ra hai nhóm người, điều này làm cho những người tới đón Nhị hoàng tử cảm thấy rất kỳ lạ. Nhưng nhìn thấy quân hàm trên cánh tay phải của Tiểu Lý thì tất cả đều tự giác đứng qua một bên, không nhìn ngó gì nữa.
Đúng vậy, một dấu hiệu đặc thù có thể làm cho người ta không dám nhìn ngó lung tung, cho dù là bộ trưởng của cấp Phó bộ quốc gia cũng không dám. Bởi vì cấp bậc của bọn họ chưa đủ để tiếp xúc với tầng lớp này. Vệ sĩ cấp cao Trung Nam Hải, người được bảo vệ thì chắc chắn phải là người có uy quyền rất cao.
Lục Thiếu Hoa cũng nhận ra trường hợp cổ quái này. Tuy nhiên hắn cũng không nhiều lời mà hướng về phía Nhị hoàng tử đang đứng xa xa gật đầu. Sau đó hắn lập tức rời sân bay, lên xe Tiểu Lý rời khỏi sân bay quốc tế, hướng về nơi ở của Đặng lão.