Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 617: Cơn lốc tài chính (1)



Bị Tần Tịch Thần hỏi trong lòng Lục Thiếu Hoa cô là người như thế nào, làm cho Lục Thiếu Hoa không biết trả lời thế nào cho thoả đáng, cuối cùng chỉ có thể cười ha ha, đánh trống lảng, lấy cớ ngày mai bắt đầu hành động rồi nhắm mắt không nói lời nào nữa và ngủ mất tiêu.

Sáng ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa thức dậy rất sớm, chưa đến sáu giờ đã dậy rồi, thời gian đầu sau khi thức dậy là rửa mặt, ăn sáng, rồi chào hỏi Lý Vũ Sinh đang đợi hắn để xuất phát, nhanh chóng đến biệt thự của Hoắc Anh Đông, trên đường đi gọi liên tiếp nhiều cuộc điện thoại, thông báo mọi người gặp nhau ở biệt thự Hoắc Anh Đông.

Hôm nay đã là ngày một tháng bảy, ngày này là ngày bắt đầu hành động, còn Lục Thiếu Hoa đến biệt thự Hoắc Anh Đông với mục đích là gặp mặt nhau trước khi hành động, khích lệ một chút, tuyên bố lại một chút, hành động chính thức bắt đầu.

Đến biệt thự Hoắc Anh Đông, những người khác cũng đến rồi, Lục Thiếu Hoa chỉ cười gượng một tiếng, biết sao được, ai bảo hắn ở xa chứ, ở bên đường Cửu Long, chạy qua có thể mất mấy chục phút, còn những người khác thì khác, họ ở gần biệt thự hộ Hoắc, mất khoảng mười mấy phút là đến rồi.

-Mọi người đến đông đủ rồi à, ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười nói một câu, trầm ngâm một lúc sau mới nói tiếp:
-Không cần nói nhiều lời, tôi gọi mọi người đến, tin rằng mọi người cũng đã rõ, đúng vậy, cuộc chiến đấu cũng sắp bắt đầu rồi, tôi muốn mọi người tập hợp nhân lực trong sáng nay, chiều nay chính thức bắt đầu.

Lục Thiếu Hoa tháng trước đã để cho mấy người môi giới chứng khoán Hoắc Anh Đông nghỉ một thời gian dài, thế nhưng nghỉ được bao lâu, Lục Thiếu Hoa không cho họ thời gian biểu cụ thể, tại sao lại làm như vậy không cần Lục Thiếu Hoa phải giải thích, chính là để phòng ngừa.

Bây giờ bảo mấy người Hoắc Anh Đông triệu tập người lại, thời gian rất cấp bách, cho dù những người môi giới chứng khoán dưới họ muốn tiết lộ bí mật cũng không có bao nhiêu thời gian, hơn nữa những người đó không biết được mục tiêu này.

Mục tiêu nhắm vào nơi nào, Lục Thiếu Hoa cũng không tiết lộ, ngay cả mấy người Hoắc Anh Đông Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, chỉ nói là các nước châu Á còn là nước nào hay tất cả các nước chây Á, Lục Thiếu Hoa không nói cụ thể, trong phương diện bảo mật, Lục Thiếu Hoa làm rất cẩn thận.

-Ha ha!
Trên khuôn mặt đầy vết nhăn của Hoắc Anh Đông nở một nụ cười, vỗ vỗ đùi, có chút kích động:
-Thời cơ cuối cùng cũng chín muồi rồi.

Từ hơn nửa năm trước, Lục Thiếu Hoa đã mách cho họ một con đường phát tài, mấy người Hoắc Anh Đông đã nhớ như in từ thời khắc đó, làm tốt khâu chuẩn bị, để đánh một trận lớn, nếu như không thành công cho lắm thì cũng có ý nghĩa hy sinh vì chính nghĩa, nhưng mà hơn nửa năm đó đã trôi qua, Lục Thiếu Hoa vẫn chưa có động tĩnh gì, một tháng trước lại cho bọn môi giới chứng khoán nghỉ một thời gian dài, thời gian khi nào bắt đầu giờ trở thành xa xăm.

Hôm nay, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng đã cho họ triệu tập những người môi giới chứng khoán, điều này có nghĩa là gì đứa bé lên ba cũng biết, có nghĩa là bắt đầu hành động rồi, hành động mà bọn họ chuẩn bị hơn nửa năm trước giờ đã được bắt đầu từ giây phút này.

-Đúng vậy, cuối cùng đã bắt đầu rồi, không thành công thì xả thân vì chính nghĩa vậy!
Lý Gia Thành cũng bật ra một câu bùi ngùi, nhưng sau câu đó, mới phát giác ra hắn ta đã nói hơi quá lời, giống như có chút gì đó nghi ngờ Lục Thiếu Hoa, mới nói thêm một câu:
-Nhưng mà đáng để chúng ta mạo hiểm, tôi cũng tin tưởng Tiểu Hoa sẽ đem lại cho chúng ta sự phát triển tuyệt vời.

Giống như đang nịnh bợ vậy, Lý Gia Thành không quên hướng cái nhìn tin tưởng về phía Lục Thiếu Hoa, ý không nói cũng biết, hắn ta tin tưởng Lục Thiếu Hoa, đồng thời, cũng lộ ra một tín hiệu khác, đó là nếu như thất bại, bị lỗ, hắn ta cũng sẽ không trách Lục Thiếu Hoa.

Nhưng mà, Lục Thiếu Hoa không quan tâm, nghiêm túc nói:
-Chỉ cần mọi người nghe theo chỉ huy của tôi, không nói suông, tôi cam đoan với mọi người, trận này chúng ta sẽ không thất bại, tôi cũng sẽ đưa mọi người vào một kỷ niên mới.

Nói đùa gì chứ, Lục Thiếu Hoa là ai chứ, hắn có năng lực của người tái sinh, một người được hồi sinh có kí ức của tương lai, biết được số liệu về cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, sao lại thất bại chứ, đương nhiên rồi, Lục Thiếu Hoa cũng đã đề nghị, chỉ cần mọi người phối hợp với hành động của hắn, thì nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.

-Gia Thành à, anh lỡ lời rồi đó.
Hoắc Anh Đông xụ mặt nói. Sau đó quay người về phía Lục Thiếu Hoa nghiêm túc nói:
-Tiểu Hoa à, mọi người đều tin tưởng cháu, cháu nói làm thế nào thì cứ theo như vậy mà làm, chúng ta sẽ phối hợp trăm phần trăm, cho dù trận này thua, chúng ta cũng vui vẻ, suy cho cùng đây là cơ hội, giống như làm ăn vậy, đều có rủi ro cả.

-Đúng vậy, làm ăn gì cũng có rủi ro cả, nếu như không có rủi ro, thì ai cũng trở thành tỉ phú cả rồi.
Giám đốc họ Trương lớn tiếng nói, lời nói cũng không che giấu điều gì.

Lời nói ra, mọi người đều phụ hoạ theo, cho rằng làm ăn thì phải có rủi ro, cho dù xảy ra điều gì đi nữa cũng không trách Lục Thiếu Hoa.

-Mọi người đã có lòng rồi!
Lục Thiếu Hoa nói ra một câu xúc động, sau khi ngừng vài giây nói tiếp:
-Vẫn câu nói đó, chỉ cần mọi người nghe theo chỉ huy của tôi, sự cố sẽ không xảy ra, còn nữa, tôi mong mọi người quản lý tốt những người môi giới chứng khoán bên dưới, đừng tiết lộ bí mật không thì hậu quả khó lường, không những sẽ phá vỡ kế hoạch mà còn có khả năng các nước khác sẽ nổi giận, đến lúc đó chúng ta không thể bồi thường được.

Các nhà đầu tư tài chính quốc tế, đây là tên rất đẹp, nhưng mà đằng sau nó là cả một sự ô nhục, giống như George Soros vậy, đằng sau ông ta một giây một phút đều bị bêu danh, bị rất nhiều quốc gia châu Á chửi rủa, còn luôn phải đề phòng nguy cơ bị ám sát.

Lục Thiếu Hoa cũng không tưởng tượng bị ô nhục như George Soros sẽ như thế nào, như con chuột chạy qua đường, mọi người ai nấy la hét, còn ảnh hưởng đến ngành nghề của tập đoàn ở châu Á, đến lúc đó thật sự không thể bồi thường được.

Lời của Lục Thiếu Hoa nói đến cao trào, nên mấy người Hoắc Anh Đông không thể không cẩn thận được, ngẫm nghĩ lời nói sâu xa của Lục Thiếu Hoa, mọi người cũng đã hiểu, suy cho cùng đây cũng giống như đi cướp vậy, vì đi cướp sẽ mang ô nhục, sẽ bị người ta hận, đến lúc đó thì giống như Lục Thiếu Hoa đã nói.

-Yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm tốt công tác bảo mật.
Hoắc Anh Đông lướt nhìn mọi người một lượt, thấy mọi người ra hiệu, mới đại diện mọi người cam đoan với Lục Thiếu Hoa.

-Vậy thì được.
Lục Thiếu Hoa cười, gật gật đầu, sau đó đứng dậy nói:
-Vậy mọi người triệu tập người môi giới chứng khoán, buổi chiều chuẩn bị đăng nhập QQ, đến lúc đó tôi sẽ cho mọi người một dãy số, vào một trang dành riêng để giao lưu, và sẽ truyền đạt mệnh lệnh.

Lúc mà Lục Thiếu Hoa đứng dậy, mọi người đều biết, hành động đã bắt đầu.

Mà thực tế cũng vậy, Lục Thiếu Hoa đứng dậy nói xong lời cuối cùng, cũng không khách khí nữa, nói một câu chào tạm biệt rồi xoay người rời khỏi biệt thự Hoắc Anh Đông, vội vàng đến Tổng chỉ huy.

-…

Có chỉ thị của Lục Thiếu Hoa, ba người Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh, Lý Tông Ân đã ở Tổng chi huy đợi, còn có một người đánh chữ nhanh là một phụ nữ, Lục Thiếu Hoa bước vào phòng nhìn kỹ, người phụ nữ này rất quen, không phải và vợ của Lưu Minh Chương thì là ai chứ.

-Tôi nói, hai người đều đến đây, thế còn con ở nhà thì sao?
Lục Thiếu Hoa nói bằng vẻ mặt lạnh lùng.

Phải biết rằng bước vào phòng này, thì thuộc trạng thái nửa khép kín rồi, mà nhà của Lưu Minh Chương có ba người đến đây hai người rồi, ở nhà đứa nhỏ chỉ mới mấy tuổi, không ai chăm sóc thì làm sao, đây là lí do tại sao Lục Thiếu Hoa dùng vẻ mặt lạnh lùng.

Lục Thiếu Hoa muốn có người tín nhiệm để nhập lại những việc này là đúng nhưng mà hai người Lưu Minh Chương bọn họ để con ở nhà không chăm sóc, Lục Thiếu Hoa không thể khoan nhượng được, nếu như xảy ra chuyện gì, Lục Thiếu Hoa sẽ không gánh nổi trách nhiệm này.

-Cậu đừng nóng giận, con đã cho đi nhà trẻ rồi, ở trong trường không về nhà, hơn nữa, tôi không muốn đứa nhỏ sống trong vòng tay của bố mẹ, tuy là còn nhỏ, nhưng mà cũng đến lúc để nó tự lập được rồi.
Lưu Minh Chương giải thích, ngừng một lát nhìn vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa tốt hơn nhiều mới nói giỡn một câu:
-Tiền bây giờ khó kiếm quá, vợ chồng tôi sao lại không nhân cơ hội này kiếm một chút để sau này về già chỉ có thể kiếm được một chỗ ngủ ở ngoài đường.

Buồn nôn…

Đả kích người…

Nhà của Lưu Minh bây giờ, không chi tiêu lớn thì tiêu xài trong hai đời cũng không thành vấn đề, nhưng mà anh ta cứ giả bộ giống như người nghèo khổ vậy, điều này khiến cho Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất buồn nôn, không những Lục Thiếu Hoa mà Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân đều có cảm giác như vậy.

Còn đối với người khác mà nói Lưu Minh Chương đơn thuần là đang đả kích, một người ngồi đếm một tỷ đô làm sao lại ngủ ở ngoài đường chứ, điều này không phải vô nghĩa sao, so với những người bình thường, một tháng cầm lương khoảng một ngàn tiền HôngKông, cũng không sống theo kiểu như thế.

-…
Lục Thiếu Hoa sau một hồi không nói gì, cười gượng rồi lắc đầu, Lưu Minh Chương nói đến điều này, hơn nữa vợ của Lưu Minh Chương lại tốt nghiệp ngành tài chính, lại là một người đáng tin cậy, cũng coi như là không chọn lầm người, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì nhiều, đổi chủ đề nói:
-Bên Thương hội Trung Hoa tôi đã cho bọn họ bắt đầu chuẩn bị rồi, trước buổi trưa, bọn họ sẽ chuẩn bị xong, thế còn bên này thì sao? Tất cả nhân viên đã chuẩn bị xong cả chưa?

-Bên này chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi, à, bên phía Đại lục cũng chuẩn bị xong cả luôn rồi.
Lý Vân Thanh lần này mới nhập cuộc với thân phận là Tổng chỉ huy trả lời câu hỏi của Lục Thiếu Hoa.

-À, tôi nói một chút, ông Phùng bên đó cứ để ý mình, tôi muốn hỏi là có thể cho phép hắn qua đây không?
Lưu Minh Chương đột nhiên hỏi vào lúc này.

Có thể vào được đây không bao nhiêu người, ngoài bốn người Lưu Minh Chương họ ra, còn có Lục Thiếu Hoa, những người khác không thể vào được, cũng chính vì thế Lưu Minh Chương mới xin chỉ thị của Lục Thiếu Hoa, muốn biết vào được đây, Lục Thiếu Hoa đầu tư bao nhiêu tiền cho lần này, làm như thế sẽ lộ ra ngoài, Lưu Minh Chương không thể không thận trọng.

-Đừng để hắn vào.
Lục Thiếu Hoa nói ra một kết luận rất đơn giản. Bây giờ ông Đặng đã qua đời rồi, Lục Thiếu Hoa bây giờ không tin tưởng người của chính phủ lắm, hơn nữa lần này đầu tư thật sự rất lớn, Lục Thiếu Hoa không muốn quá nhiều người biết hắn làm như thế nào, cuối cùng kiếm được bao nhiêu tiền.

-Tôi hiểu.
Lưu Minh Chương gật gật đầu nói.

-Ừ.
Lục Thiếu Hoa cũng gật đầu theo, sau đó nói một từ rất đơn giản:
-Đợi.

Đúng vậy, chính là đợi, đợi cái gì? Lục Thiếu Hoa không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.