Nói đúng ra, Lục Thiếu Hoa vẫn tương đối bảo thủ, Hồng Kông là một thành phố phát triển, đúng là như vậy, Hồng Kông cũng là một thị trường tài chính mang đẳng cấp quốc tế, điều này cũng không sai, nhưng Lục Thiếu Hoa lại chi tới năm trăm tỉ đô la Mỹ để bảo vệ thị trường chứng khoán tại Hồng Kông, xem ra là hơi khoa trương. Tới năm trăm tỉ đô la Mỹ lận, cứ cho là năm trăm tỉ đô la Hồng Kông, muốn bảo vệ ba thậm chí là bốn cái thị trường chứng khoán Hồng Kông đều không thành vấn đề, huống chi là đồng đô la Mỹ, bởi vậy mới nói Lục Thiếu Hoa quá bảo thủ, mà cũng có thể nói là quá thận trọng. Bây giờ Lưu Minh Chương đề xuất ý kiến như vậy, Lục Thiếu Hoa mới sực tỉnh ngộ, nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy mình đã quá cẩn thận, dùng năm trăm tỉ đô la Mỹ để bảo vệ thị trường chứng khoán Hồng Kông xem ra muốn làm triệt để tới một trăm phần trăm. Thật ra không phải vậy, đó là do Lục Thiếu Hoa đã tính toán mà không dựa vào tình hình cụ thể nên mới đưa ra con số như thế. Tuy nhiên sau đó, Lục Thiếu Hoa có vẻ đã nhận ra năm trăm tỉ đô la Mỹ là quá lớn, trong năm trăm tỉ đô la Mỹ sẽ xuất ra hai trăm tỉ đô la cho ngân hàng Phượng Hoàng, con số này là hợp lý. Nhưng mà, dùng ba trăm tỉ đô la còn lại để đối phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông, con số này vẫn hơi nhiều, đương nhiên rồi, trong mắt Lục Thiếu Hoa con số này không phải là nhiều, ai bảo Lục Thiếu Hoa muốn chắc chắn đạt được mục đích bằng mọi giá. Nhưng Lưu Minh Chương cảm thấy ba trăm tỉ đôla Mỹ vẫn hơi nhiều, như trước đây, nếu Lục Thiếu Hoa muốn dùng ba trăm tỉ để ứng phó với thị trường chứng khoán Hồng Kông, Lưu Minh Chương có thể cho rằng Lục Thiếu Hoa là vì để đảm bảo cho sự thành công, vấn đề là tình hình hiện nay đã khác trước, bởi vì Lục Thiếu Hoa có nói là mấy người Hoắc Đông Anh sẽ giúp đỡ một tay. Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa chẳng phải xuất hai trăm tỉ đô la Mỹ để cho vay hay sao, có khoản vay hai trăm tỉ đô la này, thì những thành viên của Thương hội Trung Hoa có thể tự mình chống đỡ với cuộc khủng hoảng tài chính, có thể giảm áp lực cho sàn giao dịch, từ đó nhu cầu tài chính cũng sẽ giảm theo. Song cho dù như thế nào, tiền nhiều hay ít không phải là vấn đề, vấn đề hiện nay là nguồn tài chính, theo như Lý Vân Thanh tính toán, sau khi bán ra hết số cổ phiếu đợt hai, tổng cộng tiền vốn và lợi nhuận thu về không vượt quá ba trăm tám mươi tỉ đôla Mỹ. Ba trăm tám mươi tỉ đô la Mỹ, so với năm trăm tỉ đô la mà Lục Thiếu Hoa dự tính thì cần phải thêm một trăm hai mươi tỉ đô la nữa, một trăm hai mươi tỉ đô la Mỹ, một con số rất lớn, làm sao Lục Thiếu Hoa có thể gom đủ, trừ khi bán hết số cổ phiếu của thị trường ba nước vẫn đang nắm giữ, may ra mới gom đủ một trăm hai mươi tỉ đô la Mỹ. Không sai, nếu bán hết tất cả số cổ phiếu đó, nhất định sẽ gom đủ một trăm hai mươi tỉ đô la Mỹ, sao lại nói như vậy chứ? Theo lý mà nói, theo như nhìn nhận của Lý Vân Thanh trước tình hình của ba nước lúc đó, cho dù là giảm mạnh, thì cũng không thể kiếm được một trăm hai mươi tỉ đô la, tình hình này không khác gì tình hình của Thái Lan trước đó. Cứ theo lợi nhuận thu được bên Thái Lan mà tính, đầu tư vào hơn sáu mươi tỉ đô la Mỹ, sau khi bán hết, theo chỉ số sàn giao dịch của Thái Lan và đồng bạt Thái, lợi nhuận cuối cùng cũng chỉ có hơn tám mươi tỉ đô la Mỹ, đây là vẫn chưa trừ ra mức sụt giảm tương đối lớn của chỉ số sàn giao dịch của Thái Lan, nếu trừ ra, so với ba nước trong thời điểm hiện tại, thì tiền lãi thu lại càng ít.
Mà hiện nay đơn hàng có cả đống như thế, Lý Vân Thanh lại nói tiền vốn và tiền lãi chỉ có dưới ba trăm tám mươi tỉ đôla, điều này có vẻ như không phù hợp với lẽ thường cho lắm, bởi vì, cho dù là Indonesia, hay là Malaysia, và cả Philippin, mức sụt giảm tiền tệ đều rất ít, không thể nào có chuyện tiền lãi thu về nhiều như vậy. Lục Thiếu Hoa hình như cũng nhận ra vấn đề này, vì vậy bèn nói: - Tôi vẫn cảm thấy rất lạ, theo tính toán của Lý Vân Thanh, lợi nhuận thu về từ thị trường tiền tệ ở ba nước là ở mức ba trăm tám mươi tỉ đô la Mỹ, như vậy tức là, con số chính xác sẽ thấp hơn, nhưng sẽ thấp hơn không đáng kể, tôi muốn hỏi là, mức sụt giảm ít hơn đồng Thái, vậy tại sao lợi nhuận thu về vẫn nhiều như vậy? - Ha ha! Lục Minh Chương cười to một hồi, nhưng không lên tiếng. Lý Tông Ân cũng hiểu vấn đề này, cười mà không nói, một câu cũng không nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Vân Thanh, ý tứ rất rõ ràng, muốn Lý Vân Thanh lên tiếng giải thích. Lý Vân Thanh thấy vậy, biết không thể trốn tránh, cười nói: - Thật ra vấn đề này có thể tính toán ra, giả dụ cứ theo lượng tiền tệ đầu tư trước đây để tính, lần này cũng không thể kiếm được nhiều như vậy, bởi vì tổng mức tiền đầu tư hiện nay mới chỉ trên dưới năm mươi lăm tỉ đô la Mỹ, bởi vậy không có chuyện cả tiền vốn và tiễn lãi thu về là ba trăm tỉ đô la Mỹ. - Vậy tại sao hiện giờ lại đạt được con số này? Lục Thiếu Hoa hỏi gấp. Cái gọi là lòng hiếu kỳ có thể hại chết một con mèo tình hình bây giờ cũng giống như thế, biểu hiện của Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân trở nên khác thường, lại thêm lời nói của Lý Vân Thanh, đã khơi dậy sự tò mò của Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa đương nhiên phải hỏi cho rõ chuyện này mới thôi.
- . Sự thực rất đơn giản, bởi vì sau đó chúng tôi đã tăng thêm tiền đầu tư và khoản tiền đó cũng không nhỏ. Lý Vân Thanh vẫn khẽ cười, có chút đắc ý, nói: - Thú thật nói ra chuyện này, giờ ngẫm lại cũng vẫn còn run. Không biết cậu còn nhớ không, khoản tiền thu về từ Thái Lan, cậu đã chỉ thị rõ ràng, đó là tiền đầu tư cho đợt thứ ba, cậu cũng không chỉ rõ muốn chúng tôi xử lý thế nào, vậy là chúng tôi đã không thông qua sự đồng ý của anh, đem hết số tiền hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la tiếp tục đầu tư. -Trong một trăm bốn mươi tỉ đô la đó, gần một phần ba là đầu tư vào đồng Rupiah Indonesia, tức là trên dưới ba mươi lăm tỉ đô la, còn về đồng Ringgit Malayxsia và đồng Peso của Philippin, chúng tôi cũng tăng mức đầu tư, hai ngoại tệ này cùng lúc tăng lên mức mười tỉ đô la Mỹ, số tiền còn lại chúng tôi mới đầu tư vào Đài tệ và đồng yên Nhật. Lý Vân Thanh kể tỉ mỉ tình hình phân phối tiền đầu tư. Cho đến bây giờ, Lục Thiếu Hoa mới hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là mấy người Lý Vân Thanh đã tiến hành tăng mức đầu tư, nên mới thu được kết quả tốt như vậy, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn còn chút gì đó chưa hiểu, bèn hỏi: - Anh càng nói tôi càng hồ đồ, tôi còn nhớ ngày rút khỏi Thái Lan là 25-9, mà đồng Malaysia sang ngày thứ hai, tức là ngày 26-9 bắt đầu có biến động, các anh nhanh nhất cũng là sáng 26-9 bắt đầu phiên giao dịch, lúc đó các anh vẫn có thể tấn công thị trường sao? - Việc tấn công thị trường là rất phức tạp, giống như rang đậu vậy, lúc muốn tấn công thị trường phải khẩn trương nhanh chóng, nếu chậm trễ, đợi đến lúc tỉ giá ngoại tệ sụt giảm, có muốn tấn công thị trường cũng khó, đợi đến ngày hôm sau lại càng khó hơn. Mấy người Lý Vân Thanh làm rất tốt, sáng 26-9 mà vẫn có thể tấn công thị trường, không những vậy lại là một khoản tiền lớn, điều này khiến Lục Thiếu Hoa thấy nghi ngờ. - Ha ha Lý Vân Thanh cười một tiếng rồi tiếp tục giải thích: - Chuyện này nói ra rất dài, bắt đầu từ hơn một trăm bốn mươi tỉ đô la sau khi rút khỏi Thái Lan đã phân phối ra các thị trường, còn lại năm mươi lăm tỉ đô la không còn cách nào phân phối, lúc đó nhìn số tiền lớn như vậy mà cứ để nguyên thì không sinh lời, vậy là chúng tôi quyết định thử một phen, kết quả vượt xa mong đợi, cũng không biết thế nào nữa, mọi chuyện rất thuận lợi, tôi vẫn luôn nghĩ, đó là do ông trời sắp đặt, cũng không biết phải giải thích thế nào, hình như có liên quan đến Indonesia và George Soros. - Ừ, Malaysia và Philippin cũng vậy, cũng không ngờ tới, mười tỉ đô la cũng thuận lợi vào thị trường. Lý Tông Ân vốn im lặng, giờ cũng lên tiếng. - Vận may chăng? Lục Thiếu Hoa như hiểu ra mọi chuyện. Ngẫm lại, đồng Indonesia giảm tới mức thảm hại như vậy, nguyên nhân chính là do đồng ringgit Malaixia, bởi vì Malaixia ngày hôm đó chống đỡ không nổi, cuối cùng dẫn đến mức sụt giảm rất lớn, làm cho đồng rupiah Indonesia theo đó mà sụt giảm theo. Đó là phản ứng dây chuyền, hai loại ngoại tệ cùng lúc sụt giảm, nhưng bọn Lý Vân Thanh đã làm rất tốt, vẫn có thể tăng thêm, nhanh chóng tấn công thị trường, thu về kết quả ngoài mong đợi. - Thật là một vận may quá lớn. Lý Vân Thanh thở dài một tiếng, lại nói; - Sau khi tấn công thị trường, tôi thấy hối hận, đầu tư một số tiền lớn như thế, nếu xảy ra sơ xuất gì phải làm sao đây, may thay, mọi chuyện tiến triển theo chiều hướng tốt, cuối cùng chúng tôi vẫn thành công. Lục Thiếu Hoa gật đầu, cũng không nói gì, cuối cùng chẳng phải đã thành công hay sao, Lục Thiếu Hoa còn biết nói gì nữa, tóm lại một câu: - Các anh càng kiếm được nhiều tiền. - Được rồi, chuyện này tôi đã rõ, tiếp theo nói về tình hình của Hồng Kông đi, hiện giờ tiền vốn đã giảm đi, tuy có những thành viên của thương hội Trunh Hoa, nhưng chúng ta cũng không được lơ là, nên có sự chuẩn bị chu đáo. - Yên tâm đi, người của chúng tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng rồi, chỉ cần chuẩn bị xong tiền, là có thể ứng phó bất cứ lúc nào. Lý Vân Thanh gật đầu thật mạnh, cam đoan nói. - Ử. Lời nào cũng đã nói hết rồi, Lục Thiếu Hoa cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ cười, nhìn bọ Lý Vân Thanh với ánh mắt yên tâm. - À! Đúng rồi, cách đây vài hôm ông Phùng lại đến tìm cậu, nói là đã đến chỗ cậu, thuộc hạ nói cậu không có nhà, mấy ngày này cậu cũng không về nhà, tôi quên không bảo cho cậu biết. Lưu Minh Chương đột nhiên nói. - Ồ! Lục Thiếu Hoa đáp lại một tiếng, cười gượng, vỗ trán nói: - Tôi quên mất, thế này đi, Minh Chương, anh thông báo cho ông ấy biết, tối nay tôi ở nhà, anh hãy mời ông ấy đến. Lục Thiếu Hoa thực sự là đã quên, vốn là chuẩn bị tối ngày 26 gặp ông ta, nhưng chiều ngày 25, Tần Tịch Thần sinh con, ngày hôm sau vẫn phải nằm viện, Lục Thiếu Hoa phải ở trong bệnh viện để trông nom Tần Tịch Thần, đến tận tối mới về nhà, không thấy Lục Thiếu Hoa ở nhà là phải. - Tốt rồi, tôi sẽ thông báo cho ông ấy biết. Nói xong, Lưu Minh Chương dừng lại một chút, như có chút khó xử nói: - Có câu này không biết có nên nói hay không. - Sao thế, bình thường có bao giờ thấy anh khách sáo thế này đâu, giờ như thế này, lại muốn khách sáo với tôi sao, có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Lục Thiếu Hoa gật đầu, có chút gì bất đắc dĩ, trừng mắt nhìn Lưu Minh Chương một cách bất mãn.