Lục Thiếu Hoa tuy không biết ông Phùng sẽ dẫn ai đến, nhưng trong lòng ít nhiều cũng đoán ra được, chắc hẳn đó là một quan chức nào đó, đây là Hồng Kông, nếu là quan chức Hồng Kông thì không thể đến đây, như vậy rất có thể là quan chức bên đại lục, nhưng mà quan chức đại lục, trừ Lục Xương đang đóng quân tại Hồng Kông ra, hình như không còn người nào khác. Hơn nữa, nếu Lục Xương muốn gặp Lục Thiếu Hoa, thì chẳng việc gì phải thông qua ông Phùng, có thể trực tiếp đến nhà Lục Thiếu Hoa là được. Vậy là ai muốn đến gặp Lục Thiếu Hoa đây? Đáp án chỉ có một, là quan chức liên quan đến cuộc khủng hoảng tài chính. Cuộc khủng hoảng tài chính châu Á bùng phát, tình hình của Hồng Kông rất bất ổn, phía đại lục vì chuyện này mà cũng phái quan chức sang đây, mà ông Phùng vốn là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính, người đến cùng ông ấy chắc hẳn cũng liên quan đến lĩnh vực này. Không sai, đúng theo suy đoán của Lục Thiếu Hoa, đi cùng ông Phùng là người của Cục Quản lý Tài chính, chức vụ cũng không nhỏ, là một phó cục trưởng, tên là Tạ Thiên Hữu. Họ là khách, Lục Thiếu Hoa với tư cách là chủ nhà, đương nhiên không thể không tiếp đón chu đáo, nhưng khi gặp mặt, Lục Thiếu Hoa tức giận đến nóng bừng cả người, sự ngạo mạn của Tạ Thiên Hữu vượt quá sức tưởng tượng của Lục Thiếu Hoa, thấy vậy Lục Thiếu Hoa đáp trả bằng gương mặt lạnh lùng, ánh mắt cũng đã trở nên sắc lạnh. - Có chuyện gì thì cứ nói Lục Thiếu Hoa nói với giọng rất bình thản, không biểu lộ một chút cảm tình nào. Ông Phùng tuy là chuyên gia trong lĩnh vực tài chính, đồng thời là cũng là một quan chức, hơn nữa cũng quen biết Lục Thiếu Hoa được một thời gian rồi, nhìn thấy vậy là hiểu ngay Lục Thiếu Hoa đã hơi tức giận rồi, mà nguyên nhân của sự tức giận đó chính là do sự ngạo mạn của Tạ Thiên Hữu. Thấy vẻ ngạo mạn của Tạ Thiên Hữu, ông Phùng cũng cảm thấy khó xử, Lục Thiếu Hoa là người thế nào, có thân phận ra sao, trước mặt hắn mà cứ tỏ vẻ ta đây là quan chức, đây chẳng phải giống như là đã già còn muốn uống thuốc chuột hay sao? Chẳng khác nào tự tìm đến cái chết. Song ông Phùng dù sao cũng chỉ là người ở giữa, thân phận của ông ta lại không ngang hàng với Lục Thiếu Hoa, vào lúc này, trong lòng Lục Thiếu Hoa đã rất bất mãn rồi, ông ta cũng không dám mở miệng, điềm nhiên ngồi một bên, không hỏi han nói chuyện gì hết, cứ vờ như không có chuyện gì. Mà Tạ Thiên Hữu thì sao, anh ta không hề phát hiện ra sự bất mãn của Lục Thiếu Hoa, vẫn vô cùng kiêu ngạo, lên mặt ta đây là quan chức, giọng điệu cứng rắn nói: - Chủ tịch Lục à, anh cũng biết rồi đấy, tình hình của Hồng Kông bây giờ rất bất ổn, bởi vậy, anh cần phải xuất ra một khoản tiền để đối phó với với những tình huống xấu có thể xảy ra. Tạ Thiên Hữu vẫn tỏ vẻ như ta đây là độc nhất trong thiên hạ, giọng điệu như đang ra lệnh cho người khác.
Nghe thấy câu này, ông Phùng biết sắp có có chuyện không hay, vốn không muốn mở miệng, nhưng tình hình đã khẩn cấp đến mức này rồi, ông ta không thể không đứng ra nói vài câu, chỉ có điều ông ta chưa kịp nói thì Lục Thiếu Hoa đã giơ tay lên, chặn ông ta lại. - Ông đang ra lệnh cho tôi đấy à? Lục Thiếu Hoa cười nhạt, lạnh lùng hỏi lại. - Đúng, mà cũng không hoàn toàn như vậy. Tạ Thiên Hữu vẫn giữ nguyên bộ dạng ngạo mạn như trước - Ha ha... Lục Thiếu Hoa cười lớn một tiếng, ánh mắt nhìn Tạ Thiên Hữu đã có sự thay đổi, như một lưỡi dao sắc nhọn, sau đó cũng không nói gì, trừng mắt nhìn Tạ Thiên Hữu. Tạ Thiên Hữu ngạo mạn, chẳng qua là do anh ta không thấy được tình hình trước mắt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lục Thiếu Hoa, anh ta cũng hoảng sợ, cảm thấy chột dạ, vì nhận thấy tình hình có gì đó không ổn, song nhớ đến hậu thuẫn của mình, sự bất an trong lòng anh ta cũng tiêu tan. - Chủ tịch Lục, anh là người Trung Quốc, bây giờ Hồng Kông cũng là lãnh thổ của Trung Quốc, đều là Trung Quốc cả, anh hoàn toàn phải có trách nhiệm bỏ tiền ra để ứng phó với tình hình của HồngKông. Tạ Thiên Hữu nâng chuyện đó lên thành chuyện của quốc gia, mục đích là muốn Lục Thiếu Hoa gánh vác trách nhiệm. Nâng vấn đề lên thành chuyện quốc gia, giả dụ Lục Thiếu Hoa có từ chối, như vậy có thể mượn cớ để đối phó với Lục Thiếu Hoa, đây cũng chính là mục đích của Tạ Thiên Hữu, đáng tiếc Tạ Thiên Hữu đã tính toán sai, Lục Thiếu Hoa đâu phải là người dễ bị người khác ép bức. - Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút đi. Lục Thiếu Hoa không chút nể nang, dùng từ “cút”, dừng lại một lúc, lại nói: - Còn nữa, tôi không cần biết anh có thân phận gì, thế lực của anh có mạnh đến thế nào, ngày mai anh nhất định phải rời khỏi Hồng Kông, không thì tôi cũng không dám đảm bảo anh có thể giữ được mạng sống hay không. Ngạo mạn, vô cùng ngạo mạn, Lục Thiếu Hoa cao giọng uy hiếp, mà lại là uy hiếp một quan chức cao cấp của chính phủ .
Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có tư cách để giương oai, cũng có khả năng uy hiếp một phó cục trưởng của Cục Quản lý Tài chính như Tạ Thiên Hữu. Song nói cho cùng, với địa vị nhỏ bé của một phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính, cứ cho là có chút bất kính với Lục Thiếu Hoa, thì Lục Thiếu Hoa cũng không cần phải nổi trận lôi đình lên như vậy. Nhưng mà, người khác đâu có biết rằng, một phó cục trưởng Cục Quản lý Tài chính nhãi nhép lại ra lệnh cho Lục Thiếu Hoa, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Lục Thiếu Hoa còn mặt mũi nào nữa, quan trọng là, tập đoàn Phượng Hoàng ở Thâm Quyến mấy năm nay chưa từng để xảy ra chuyện gì, bây giờ lại có chuyện lũ chó mèo trèo lên đầu hắn, Lục Thiếu Hoa nếu không ra tay cảnh cáo liệu có thể được sao? Tạ Thiên Hữu sững sờ, anh ta không ngờ Lục Thiếu Hoa lại dám lên tiếng uy hiếp mình, mấp máy môi định làm ầm lên, nhưng anh ta chưa kịp đứng lên nói gì liền bị ông Phùng kéo xuống. - Chủ tịch Lục, theo tôi chuyện này cho qua đi, Tạ cục trưởng cũng là vì tình hình của Hồng kong nên mới nóng vội như vậy, ăn nói hơi quá khích, mong cậu rộng lượng bỏ qua cho. Ông Phùng vốn là một người tốt bụng, sự việc đã đến mức này rồi, ông ấy cũng không thể không lên tiếng phân bua. - Vả lại, quan hệ giữa Tạ cục trưởng và chú anh Lục Xương cũng không tồi, hơn nữa, Tạ cục trưởng cũng chỉ là theo mệnh lệnh của thủ trưởng nên mới đến đây. Nói xong ông Phùng đưa mắt ra hiệu cho Lục Thiếu Hoa, dùng môi mấp máy hai từ “gia tộc”, ra hiệu cho Lục Thiếu Hoa biết rằng, Tạ Thiên Hữu có thân thế trong một gia tộc. Lục Thiếu Hoa nhận được ám hiệu của ông Phùng, song hắn không thèm để ý, hất tay nói: - Ông Phùng, ông không được quên rằng, thân phận của tôi cao như thế nào, là cố vấn đặc biệt của đoàn Cố vấn Kinh tế quốc gia, còn nữa một quân hàm trung tướng, không phải lũ chó mèo nào cũng có thể cưỡi lên đầu tôi, bởi vậy Tạ cục trưởng của chúng ta bắt buộc phải rời khỏi Hồng Kông trong ngày mai, còn nữa, nhìn bộ dạng anh ta cũng giống có thân thế gia tộc rất lớn, nhất định phải thông báo cho cả gia tộc anh ta biết, ngày mai phải đích thân xin lỗi tôi, không thì đừng trách tôi không khách khí. Ngẫm ra, Lục Thiếu Hoa đã muốn làm to chuyện này rồi. Ngay đến thủ trưởng tối cao cũng phải dùng giọng điệu thương lượng để nói chuyện với hắn, giờ thì ngược lại, một phó cục trưởng nhãi nhép lại dám lớn tiếng ra lệnh Lục Thiếu Hoa, đây là chuyện Lục Thiếu Hoa không dễ dàng cho qua. Ra oai, đây là điều mà Lục Thiếu Hoa mong muốn, vừa rồi chuyện tập đoàn Phượng Hoàng lật đổ hai ủy viên của Cục Chính trị, có lẽ chưa đủ sức ra oai với những người trong chính phủ, bây giờ hắn đem Tạ Thiên Hữu hoặc gia tộc của anh ta ra để trừng trị, xem chừng hiệu quả của việc giết gà dọa khỉ nhất định không tồi. Tạ Thiên Hữu ngây người, giờ bỗng thấy hoảng sợ, là cố vấn đặc biệt của đoàn Cố vấn Kinh tế Quốc gia ư? Còn quân hàm trung tướng, đây là thân phận gì? Quân hàm trung tướng thì chưa vội nói tới, là thuộc về bên quân đội, Tạ Thiên Ân cũng không rõ lắm, nhưng mà cố vấn đặc biệt của đoàn Cố vấn Kinh tế Quốc gia, anh ta là Phó cục trưởng của Cục Quản lý Tài chính cũng có liên quan đến bên kinh tế, anh ta cũng biết thế lực của đoàn Cố vấn Kinh tế Quốc gia là rất lớn. Cái gọi là đoàn Cố vấn Kinh tế Quốc gia, thật ra chỉ là một tổ chức không có biên chế, song những người trong đó lại không phải là những người tầm thường, họ đều là chuyên gia trong lĩnh vực kinh tế, nhiều năm nay vì sự phát triển kinh tế của quốc gia mà vạch ra sách lược, bên ngoài thì không có quyền thế gì, nhưng sức ảnh hưởng của họ lại vô cùng lớn, liên quan đến sự phát triển kinh tế của quốc gia. Tạ Thiên Hữu không phải kẻ ngốc, nếu không phải sự ngạo mạn của anh ta làm ảnh hưởng tới cái đầu thông minh, thì nhất định hôm nay anh ta sẽ không phạm phải sai lầm đó, cho rằng Lục Thiếu Hoa chỉ là một thương nhân bình thường, lại là người của bên đại lục, Tạ Thiên Hữu định lấy danh phận của một quan chức đại lục ra để nuốt chửng Lục Thiếu Hoa. Đáng tiếc, anh ta đã sai lầm, Lục Thiếu Hoa không chỉ là một thương nhân, hắn ta còn kiêm một lúc hai thân phận quan chức, và vẫn còn một thân phận chưa công khai, là cháu của Lục Xương, Lục Xương thì không đáng sợ, đáng sợ là hậu thuẫn sau lưng Lục Xương. Tạ Thiên Hữu lúc này như đứng tim, sự cứng rắn của Lục Thiếu Hoa khiến anh ta không thể nào chấp nhận được, nhưng anh ta không thể không tiếp nhận, nguyên nhân rất đơn giản, thế lực của Lục Thiếu Hoa quá lớn, lớn tới mức có thể uy hiếp cả gia tộc của anh ta. - Anh Lý, tiễn khách! Lục Thiếu Hoa không thể khách khí với bọn họ được nữa, song lúc Lý Thượng Khuê tiễn khách, Lục Thiếu Hoa vẫn ngước nhìn ông Phùng một cái, nói rằng: - Ông Phùng, ông nên liên hệ với cấp trên, hi vọng ông sẽ đem chuyện ngày hôm nay nói cho thủ trưởng, kể không sót một chữ. Đã muốn làm to chuyện này, Lục Thiếu Hoa cũng không e ngại chuyện gì, dứt khoát phải báo chuyện này lên cấp trên, để thủ trưởng của bọn họ biết chuyện này. Ông Phùng biết Lục Thiếu Hoa là cố ý, tuy là chuyện bé xé ra to, nhưng với một người có quân hàm trung tướng, thể diện là trên hết, làm cho kinh thiên động địa cũng không có gì là to tát, ông Phùng có thể hiểu được điều này. - Vâng, tôi sẽ báo cho thủ trưởng. Ông Phùng gật đầu đáp lại. - Ừ Lục Thiếu Hoa thản nhiên đáp lại một tiếng, không để ý đến nữa, nhắm mắt dưỡng thần, còn về phần Tạ Thiên Hữu, Lục Thiếu Hoa cũng không thèm quan tâm tới anh ta. Sự việc đã đến mức này, tuy Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, nhưng hắn vẫn gọi điện thoại cho Lục Xương để tìm hiểu một chút về gia thế của Tạ Thiên Hữu, rồi gọi điện cho Trần Quốc Bang, bảo anh ta điều tra về gia thế của Tạ Thiên Hữu. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Lục Thiếu Hoa muốn làm to chuyện này cũng không có gì sai, nhưng phải trong phạm vi cho phép, bằng không Lục Thiếu Hoa cũng không làm to chuyện này làm gì.