Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 647: Kế sách



Giới truyền thông ở bên ngoài nói như thế nào, Lục Thiếu Hoa không để ý, bởi vì việc này trước mắt cũng không phải việc hắn muốn lo lắng nữa, hắn hiện tại muốn quản lý nhất chính là vấn đề thị trường chứng khoán Hồng Kông, khởi nguồn từ khi bắt đầu phiên giao dịch sáng sớm, chỉ số HSI liên tục hạ xuống, đã tạo thành khủng hoảng, đối với người muốn bảo vệ Hồng Kông như hắn mà nói, là một thông tin nguy hiểm. Ngay từ trước khi bắt đầu, Lục Thiếu Hoa đã có chuẩn bị sẵn trong lòng rồi, thế nhưng đến lúc bùng nổ, hắn vẫn cảm thấy có chút to lớn, cho dù hắn liều mạng dồn hàng lại, thu mua, kết quả cuối cùng cũng chỉ là làm giảm tốc độ hạ xuống một chút mà thôi, hiệu quả đạt được quá ít.

Lục Thiếu Hoa cất tiếng hỏi:
- Vân Thanh, có cách nào lại làm chậm hơn tốc độ hạ xuống không?

- ...
Lý Vân Thanh không lên tiếng ngay, sau chút im lặng mới nói:
- Cách thì chỉ có một, chúng ta phải tự đầu cơ, đưa giá cao lên, tự mình xuất hàng tự mình thu nhận, như vậy có thể tăng lòng tin với dân chứng khoán, hẳn là có thể làm chậm lại được tốc độ hạ xuống.

Lục Thiếu Hoa không lên tiếng, lẳng lặng lắng nghe, hắn biết Lý Vân Thanh vẫn chưa nói xong.

Đúng như dự đoán, ngừng một lát, Lý Vân Thanh nói tiếp:
- Tuy nhiên, nếu dùng cách này, chúng ta sẽ phải bỏ ra rất nhiều tiền vốn, hơn nữa giá chênh lệch trung gian cũng sẽ khiến chúng ta chịu thiệt, giả như chỉ làm một ngày hai ngày thì còn chịu đựng được, còn nếu đầu cơ lâu dài như vậy, đến lúc đó sẽ biến thành cái động không đáy.

Mua vào giá thấp, lại đưa ra giá cao để mình thu mua, dẫn đến một hiệu quả tăng lên, nhưng giá chênh lệch trung gian này cũng làm Lục Thiếu Hoa bị lỗ một vố, phải trả giá ra càng nhiều, thật là một cách tự tổn hại.

Nhưng mà, thời gian cấp bách, đã không cho hắn suy tính nhiều như vậy, quả quyết ra lệnh:
- Cứ làm theo lời anh nói.

Quyết tâm bảo vệ thị trường chứng khoán Hồng Kông của Lục Thiếu Hoa rất lớn, lớn đến nỗi cho dù là lỗ vốn cũng muốn bảo vệ, nhưng có ai biết, chuyện mà hắn nghĩ quá xa xôi, chỉ cần cầm trong tay cổ phiếu Hồng Kông, đến lúc đó khôi phục lại, đó cũng là làm tăng tỷ giá đồng bạc lên như cũ, đến cuối cùng, sẽ không có chuyện lỗ vốn như vừa nói nữa.

Lý Vân Thanh còn có thể nói điều gì, cũng chỉ có thể gật gật đầu đồng ý, sau đó lại ra lệnh cho cấp dưới, bắt đầu tiến hành đầu cơ.

Tuy nhiên sau khi ra lệnh, Lý Vân Thanh lại đến bên Lục Thiếu Hoa, mở miệng nói:
- Nếu đúng như vậy, chúng ta ta có thể duy trì một khoảng thời gian, nhưng mà lâu dài, đối với chúng ta mà nói thật không có lợi à, huống chi, khách hàng chính còn chưa ra tay, nếu khách hàng chính ra tay, đến lúc đó họ đưa ra một giá tốt, chúng ta sẽ phải trả giá nhiều hơn một chút à.

Khách hàng chính mà Lý Vân Thanh nhắc đến không phải ai khác, chính là Morgan Stanley đang giữ hai phần trăm cổ phiếu Hồng Kông, dựa theo nguyện vọng của Lý Vân Thanh, phải ra một chiêu liên quan đến tốc độ hạ xuống này, cũng phải chờ sau khi Morgan Stanley ra tay mới lại tiến hành đầu cơ, như vậy hiệu quả đạt được sẽ khác biệt rất nhiều.

Lục Thiếu Hoa không phải là không suy xét qua điểm này, chỉ có điều thời gian Morgan Stanley ra tay quá muộn, chậm lại một ngày, cũng chính là ngày 21 mới ra tay, mà hiện tại mới là ngày 20, tốc độ hạ xuống đã rất nhanh rồi, nếu không thiết lập nhiều vật cản một chút, đến lúc đó muốn xong việc, thì có chút khó khăn.

Lục Thiếu Hoa xua xua tay, nói:
- Hôm nay trước hết cứ như vậy đi, ngày mai bắt đầu sẽ không đầu cơ như vậy nữa, ừm, ngày mai tôi sẽ có cách tốt hơn để ứng phó, anh không cần lo lắng.

- Ờ!
Trên mặt Lý Vân Thanh tràn đầy hai chữ khó hiểu, nhưng mà anh ta cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, trở về chỗ ngồi, chú ý tới hướng đi của chỉ số HSI.

Lục Thiếu Hoa cũng không lên tiếng nữa, cùng chú ý đến hướng đi của chỉ số HSI, lúc lâu sau, hắn mới xoay người rời khỏi phòng, đi ra ngài, khi đến gần cửa chính, đầu cũng không quay lại gọi Lưu Minh Chương một tiếng, bảo anh ta ra, sau đó đi thẳng ra cổng, ở bên ngoài sân, nhìn lên không trung, Lưu Minh Chương rất nhanh liền chạy theo Lục Thiếu Hoa, đến bên hắn, im lặng, chờ đợi.

Lục Thiếu Hoa cũng không để Lưu Minh Chương phải đợi lâu, thở phào một hơi, lấy lại tinh thần, mới nói:
- Minh Chương, anh chuẩn bị một buổi họp báo, ừm, phải kết hợp với nhóm của ông Hoắc, sau khi Morgan Stanley ra tay thì tổ chức.

Hắn nói nửa chừng thì thôi không nói tiếp nữa, cũng không phải hắn không muốn nói tiếp, mà là hắn biết với sự khôn ngoan của Lưu Minh Chương, đã đoán được dụng ý của hắn rồi.

Sự thông minh của Lưu Minh Chương không giới hạn trong khôn vặt, anh ta suy nghĩ rất nhanh, Lục Thiếu Hoa vừa lên tiếng, anh ta đã đoán được ý chính rồi, tuy nhiên anh ta không dám khẳng định, hỏi dò:
- Là muốn đem thông tin chúng ta bảo vệ Hồng Kông công bố ra?

- Đúng vậy.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, nói:
- Nhiều người sức mạnh lớn, tiền vốn của chúng ta sẽ nhiều, lại kết hợp với nhóm của ông Hoắc, năng lực trước sau cũng có hạn, mà hàng ngàn hàng vạn dân chứng khoán Hồng Kông cũng khác nhau, cho dù tiền của bọn họ ít, nhưng thắng ở nhiều người, lực lượng tập hợp lại sẽ lớn hơn nhiều.

Chưa xong, nói đến đây, Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Lưu Minh Chương, sau khi thấy mặt có vẻ đã hiểu, hắn mới nói tiếp:
- Ảnh hưởng của tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông rất lớn, nếu kết hợp với nhóm của ông Hoắc tổ chức một cuộc họp báo, hiệu quả đạt được hẳn là sẽ rất lớn, có rất nhiều dân chứng khoán đều sẽ có lòng tin với Hồng Kông, đến lúc đó chúng ta cùng ra tay, nhiệm vụ bảo vệ Hồng Kông nắm chắc thắng lợi trong tay rồi.
- Tôi hiểu rồi.

Lưu Minh Chương cười cười, cười rất kỳ quái, chuyển đề tài:
- Phải đợi sau khi Morgan Stanley ra tay mới tổ chức họp báo, không phải chính là để nắm được hai phần trăm cổ phiếu Hồng Kông kia sao!

- Đúng vậy.
Ý đồ bị nói thẳng ra, Lục Thiếu Hoa cũng không có cố ý che giấu, thoải mái tiếp nhận, sau đó như nói thầm:
- Ta là một doanh nhân, bất cứ lúc nào cũng cần nghĩ đến quyền lợi của mình.

Ý đồ Lục Thiếu Hoa đưa ra có ẩn ý, có hai mục tiêu, thứ nhất là vì không cho cổ phiếu trong tay Morgan Stanley bán với giá tốt, làm cho bên mình không thể trả nhiều tiền vốn, thứ hai thì là vì không cho hai phần trăm cổ phiếu Hồng Kông kia bị phân chia.

Giả như, Lục Thiếu Hoa để Lưu Minh Chương tổ chức họp báo trước, để thông tin tập đoàn Phượng Hoàng vẫn luôn bảo vệ thị trường chứng khoán Hồng Kông tung ra ngoài, như vậy kết quả sẽ như thế nào? Đúng như lời hắn nói, sức ảnh hưởng của tập đoàn Phượng Hoàng ở Hồng Kông rất lớn, một khi tung tin ra ngoài, có thể tăng thêm lòng tin của dân chứng khoán với thị trường chứng khoán Hồng Kông, đến lúc đó không loại trừ sẽ có người tham gia vào, đi theo thu mua cổ phiếu.

Nếu có người tiến vào thu mua cổ phiếu, như vậy Morgan Stanley xuất hai phần trăm cổ phần Hồng Kông trong tay ra, sẽ có một phần rơi vào tay của người khác, điều này Lục Thiếu Hoa thật không muốn thấy, cho nên, hắn mới nghĩ sau khi Morgan Stanley ra tay mới triệu tập phóng viên.

Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là sau khi Morgan Stanley ra tay mới tổ chức họp báo sẽ đưa đến hiệu quả lớn hơn, bởi vì tới thời điểm đó, hai phần trăm cổ phiếu Hồng Kông Morgan Stanley tung ra đã nằm trong tay hắn rồi, làm việc lớn cũng không nên quá e dè.

Lưu Minh Chương cười cười, nói:
- Hiểu rồi, tôi sẽ chuẩn bị trước, chờ sau khi Morgan Stanley có động tĩnh sẽ tấn công.

- Ừm.
Lục Thiếu Hoa tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện của Lưu Minh Chương, gật gật đầu, lại dặn dò:
- Trước đó, phải liên lạc tốt với đài truyền hình Phượng Hoàng và TVB8, lại thêm chính là nhóm của ông Hoắc, họ hiện tại cũng đang bận tối mặt, nếu không báo trước một tiếng, đến lúc đó thời gian không kịp.

Thời gian là vàng bạc, câu nói này lại lần nữa được chứng minh, ở thời điểm thị trường chứng khoán biến đổi thất thường, giá chênh lệch từng giây rất lớn, nếu như không thể tấn công nhanh chóng, ổn định cục diện, kết quả sẽ là làm Lục Thiếu Hoa đầu tư nhiều vào hoặc là hao hụt khá nhiều tiền.

Lưu Minh Chương gật gật đầu thật thà, lên tiếng trả lời:
- Không thành vấn đề, hiện tại ta cùng họ nói chuyện trước, bảo đảm không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

- Ừm.
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, cũng không nói gì thêm, nhẹ nhàng mà đi, trở về nơi ở của mình.

...

Một ngày lặng lẽ trôi qua, Hồng Kông chìm vào trong khủng hoảng, rất nhiều công ty và dân chứng khoán liên tục than khổ. Mà truyền thông cũng không ngừng đưa tin về hướng đi của thị trường chứng khoán, làm tất cả mọi người đều biết thị trường chứng khoán Hồng Kông có rung chuyển, đang không ngừng tụt giá.

Lục Thiếu Hoa về đến nhà, đầu tiên là lên tầng thăm Tần Tịch Thần còn đang ở cữ một chút, hàn huyên một lát, mới đi xuống, mở ti vi, định bụng xem qua chút tin tức của đài truyền hình.

Nhưng hắn thật không thể ngờ được là, bà Trần Lệ không hiểu biết nhiều về hoạt động buôn bán vào lúc này lại quan tâm đến thị trường chứng khoán.

Bà nghiêm nghị hỏi:
- Tiểu Hoa à, mẹ nghe nói thị trường chứng khoán Hồng Kông sụt giá, có ảnh hưởng tới tập đoàn của con hay không?

Lục Thiếu Hoa không biết mẹ mình từ đâu biết được thị trường chứng khoán sụt giá và có liên quan đến công ty, nhưng hiện tại không ngờ bà lại hỏi, hắn cũng không thể cười phá lên, vẻ mặt nghiêm túc, trả lời rằng:
- Mẹ yên tâm đi, tập đoàn Phượng Hoàng không phải là công ty lên sàn, thị trường chứng khoán ra sao cũng không liên quan đến tập đoàn Phượng Hoàng.

Sự thật cũng đúng như vậy, tập đoàn Phượng Hoàng thành lập nhiều năm như vậy rồi, hắn cũng không lên sàn, không móc nối với thị trường chứng khoán, thị trường chứng khoán lên xuống, dĩ nhiên không liên quan gì đến tập đoàn Phượng Hoàng rồi.

Lục Thiếu Hoa vẫn không quên bổ sung câu sau cùng:
- Tuy nhiên, thị trường chứng khoán sụt giá, thì sẽ ảnh hưởng đến nề kinh tế, kinh tế bị ảnh hưởng, thị trường bên ngoài sẽ bị tổn thất, đối với tập đoàn Phượng Hoàng mà nói, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

- Ờ.
Bà Trần Lệ ban đầu mặt có vẻ lo lắng, nghe con nói việc thị trường chứng khoán sụt giá không liên quan đến tập đoàn Phượng Hoàng, tốt hơn chút, nhưng nghe câu cuối, lại có vẻ u sầu, có chút lo lắng hỏi:
- Vậy nên làm gì mới tốt đây?

Lục Thiếu Hoa thuận miệng nói:
- Làm sao bây giờ? Buông xuôi thôi.

Còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể buông xuôi, phải biết rằng đây chính là cuộc khủng hoảng tài chính, trong đó tất nhiên có tính chất do con người,thế nhưng dù năng lực của hắn mạnh trở lại, bản lĩnh lớn hơn, hắn cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể để nó đi, cuối cùng lại sửa chữa một chút tình hình sau cùng là được.

- Ai!
Bà Trần Lệ thở dài một hơi, thấy dáng vẻ không quan tâm của con, lập tức đánh yêu một cái.

Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, Lục Thiếu oHa làm sao không rõ bà Trần Lệ đang lo cho hắn chứ, trong lòng có chút cảm động, sau đó mới an ủi:
- Mẹ yên tâm, không sao đâu, đợi mấy ngày sau sẽ không sao, mọi thứ đều sẽ trở về như ban đầu thôi.

Đúng vậy, qua vài hôm lại trở về như cũ, trở về yên bình, trận sóng gió này sẽ dừng lại.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.