Lục Thiếu Hoa không phải là người keo kiệt. Đến buổi tối, bảo người làm trong nhà chuẩn bị bữa ăn, lại mở hai bình rượu hồng lâu năm, tất cả đã đươc chuẩn bị chu đáo chờ mấy người Lưu Minh Chương đến, làm một bữa ăn mừng nho nhỏ.
Hiện tại trong biệt thự của Lục Thiếu Hoa, số nhân khẩu đã đat đến con số nhất định, hơn nữa Trần Lệ và Lưu Minh Chương bon họ ngồi cũng đủ hết một bàn, may mắn không gian cũng đủ lớn có thể kê thêm một cái bàn có thể đủ cho tất cả người.
Mấy người Lý Thượng Khuê là vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa, có đến gần bốn mươi vệ sĩ nhưng Lục Thiếu Hoa không hề phân biệt cấp bậc, mỗi lần ăn cơm, Lục Thiếu hoa đều kêu họ lên ăn cùng, tựa như một nhà.
Chiếc bàn hình chữ nhật, Lục Thiếu Hoa ngồi ở ghế chủ nhà, sau đó là mấy người Lý Thượng Khuê đã ở bên hắn tám năm nay. Ngoài ra còn có mấy người Lưu Minh Chương và người nhà của bọn họ, vậy là thêm mười sáu người đến, mười tám chỗ ngồi không nhiều mà cũng không ít, còn trống hai chỗ nữa.
Ở đây, Lục Thiếu Hoa vốn không phải là trưởng bối cao nhất mà người đó chính là Trần Lệ, là mẹ của hắn, nhưng Lục Thiếu Hoa là chủ ngôi biệt thự này, vì vậy những bữa ăn đều do Lục Thiếu Hoa chủ trì.
Thực ra cũng không có gì là to tát cả, đơn giản chỉ là sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Lục Thiếu Hoa nâng một chén rượu kính mọi người sau đó tuyên bố ăn cơm.
Ăn xong bữa cơm tối ngon lành, phụ nữ túm tụm lại với nhau, qua một bên nói chuyện phiếm, trong đó có cả Trần Lệ, bà cũng bị Tần Tịch Thần kéo đi nói chuyện phiếm
Còn hội đàn ông mấy người Lục Thiếu Hoa, ngoại trừ mấy vệ sĩ sau khi ăn xong trở lại cương vị của chính thì những người khác đều ngồi trong đại sảnh tán gẫu, đương nhiên cũng có vài người luôn bên cạnh Lục Thiếu Hoa để bảo vệ hắn. Đại bộ phận mọi người đều từ Châu Phi đến, trải qua cuộc sống đổ máu, bọn họ cũng ít nói thôi, bọn họ cũng trở nên ít nói, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Tổng cộng Lục Thiếu Hoa có đến bốn mươi vệ sĩ, trong đó mười người có trách nhiệm bảo vệ biệt thự bên ngoài, mặt khác ba mươi người còn lại ở trong đại sảnh. Trong số này, có tám người đã theo Lục Thiếu Hoa từ khi hắn còn trẻ, đến nay đã có thâm niên và được Lục Thiếu Hoa tín nhiệm nhất.
Đúng vậy, như Lý Thượng Khuê hay Lý Vũ Sinh, Lục Thiếu Hoa đều vô cùng tín nhiệm, gần như coi họ là anh em ruột ở trước mặt bọn họ trừ bí mật tái sinh ra thì Lục Thiếu Hoa chắc chắn không lừa gạt bọn họ.
Những người khác nữa cũng không ngoại lệ, Lục Thiếu Hoa cũng không cô ý lừa gạt bọn họ, dù sao bọn họ đều là do Lý Chí Kiệt đưa sang làm vệ sĩ cho Lục Thiếu Hoa, người nào cũng đều có thể tín nhiệm. Lục Thiếu Hoa hoàn toàn yên tâm bọn họ sẽ không mang những bí mật của mình nói ra ngoài.
Sau một lúc nói chuyện phiếm, Lục Thiếu Hoa dần chuyển đề tài chính sự, hắn nói: - Hiện tại khủng hoảng thị trường tài chính Châu Á đã chấm dứt sự nhưng về lâu về dài thì không hẳn như vậy. Theo tình hình hiện nay, trước mắt sẽ là tạm ổn, tôi tin là không bao lâu sau, sẽ có thể tái khủng hoảng.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa nhìn thoáng qua Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh, cùng với Lý Tông Ân, ba người liếc mắt rồi nói: - Vì thế các anh dù nghỉ ngơi cũng không được phép lơ là, phải luôn theo dõi tình hình thị trường tài chính các nước Châu Á, một khi có phát hiện bất thường, phải vào cuộc ngay.
- Được. Lưu Minh Chương gật gật đầu, sau lại hỏi tiếp: - Liệu có mục tiêu cụ thể nào không bằng không thì rất mù quáng?
Theo như hiểu biết của Lưu Minh Chương về Lục Thiếu Hoa, thì anh ta biết Lục Thiếu Hoa đã đoán được ý nghĩ của mình, hơn nữa lại rất chính xác, tại sao lại không nói ra mục tiêu để họ cùng bàn bạc, nhiệm vụ mới cũng không nặng nề như vậy.
- Nếu như biết được mục tiêu, chúng ta có thể bàn bạc một chút Lý Vân Thanh cũng hùa theo một câu.
Lý Tông Ân tuy rằng không lên tiếng nhưng vẻ mặt của anh ta đã nói lên tất cả, hơn nữa anh ta còn gật đầu, sẽ không khó mà biết, Lý Tông Ân cũng là phụ họa theo câu nói của Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh.
Lúc này Lục Thiếu Hoa cười và lập tức nói: - Mục tiêu là có, tuy nhiên theo phán đoán của tôi, cơn lốc tài chính sẽ lại bùng nổ, các nước Châu Á đều đã bị ảnh hưởng, đặc biệt là khu vực Đông Nam Á, sự ảnh hưởng sẽ càng trầm trọng.
Chưa hết, dường như những lời nói vừa rồi mới chỉ làm nền, tạm dừng một lúc, Lục Thiếu Hoa nói tiếp: - Nhật Bản là quốc gia trốn được trong lần này, bọn họ có nền kinh tế rất phát triển, là một khối thịt béo bở mà George Soros không thể nào không xâu xé vào đó. Còn nữa chính là Indonesia, cho dù lúc này nền kinh tế thực sự suy giảm, nhưng thể chế tài chính của nước này lại lộ ra trăm nghìn kẽ hở, rất dễ bị công kích, George Soros chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua đâu.
Những lời nói của Lục Thiếu Hoa xuất phát từ tâm, đặc biệt là việc đánh giá Nhật Bản vào thời điểm năm 1989, vào thời điểm xảy ra khủng hoảng thị trường chứng khoán là có thể nhìn ra được, đất nước này quá giàu có, nên George Soros, ‘tên kẻ cướp’ này, không thể không xong lên đánh một phen.
Đất nước Indonesia tuy rằng không phải giàu có nhưng từ trước đến nay, thể chế về tài chính quả thực xuất hiện nhiều vấn đề, rất dễ bị tấn công. Hơn nữa quốc gia này đã có tiền lệ bị các tổ chức quốc tế làm náo loạn vì thế nếu đầu cơ vào đây thì khả năng thành công sẽ không cao, hơn nữa George Soros có điều kiện tốt hơn ta.
- Nhật Bản, Indonesia, haha, hai quốc gia rất thú vị. Lưu Minh Chương cười lạnh tanh.
Nhật Bản thì không cần phải nói gì, năm xảy ra thế chiến lần thứ hai, khi Nhật Bản xâm lược Hồng Kông khiến người Hồng Kông thù hận, Lưu Minh Chương đúng là không có chút ấn tượng tốt nào về Nhật Bản. Đối với Indonesia thì không cần nói nhiều, mấy năm gần đây nảy sinh nhiều chuyện, với quốc gia này Lưu Minh Chương cũng không có ấn tượng gì tốt cả
Trái với việc Lưu Minh Chương lộ ra cười lạnh, Lý Vân Thanh thì lại có vẻ che giấu gì đó, trên mặt anh ta không hề tỏ vẻ oán hận gì, anh ta chỉ gật gật đầu, tỏ vẻ nói: - Cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ chú ý.
Lục Thiếu Hoa đã sớm nói Lý Vân Thanh là tổng chỉ huy cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á, hiện tại thì cuộc khủng hoảng chưa kết thúc thì vị trí đó của y vẫn tồn tại, việc tỏ thái độ như thế cũng là điều nên làm.
Lục Thiếu Hoa đương nhiên yên tâm, tập đoàn Phượng Hoàng đã có ba chuyên gia lão luyện đảm đương thì hắn đâu còn gì phải lo lắng, cười nhẹ rồi chuyển đề tài nói tiếp:
- Tiếp theo về vấn đề tài chính, đầu tiên chúng ta phải có trong tay hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, tiếp theo chúng ta hành động với hai trăm tỷ đô la Mỹ, đây là để các anh có một chút hình dung trong đầu. Một khi đã hành động rồi, sẽ không có thời gian nhiều mà tính toán, cho nên muốn mọi việc được thuận lợi, chúng ta phải lên một kế hoạch tổng thể sớm, đến lúc đó làm việc cho tiện.
Trong cuộc khủng hoảng tài chính này, ban đầu Lục Thiếu Hoa chỉ mới đầu tư hai trăm tỷ đô la Mỹ, sau khi tính toán, số lời thu được cũng vào khoảng bốn trăm tỷ đô la Mỹ nữa, như vậy tổng cộng có hơn sáu trăm tỷ đô la Mỹ.
Sáu trăm tỷ đô la Mỹ này trừ đi việc cứu viện Hồng Kông kia khoảng bốn trăm tỷ, còn lại hai trăm tỷ, trừ tiếp đi các khoản chi phí môi giới chứng khoán và trích phần trăm đi, thì còn lại khoảng một trăm tỷ đô la.
Để ứng phó với giai đoạn thứ hai của cuộc khủng hoảng tài chính dùng một trăm tỷ đô la Mỹ như vậy là là đủ rồi, chẳng những thế còn vượt mức, dù sao chỉ là một nước Indonesia cũng không cần đầu tư tài chính nhiều như vâỵ.
Về phần Nhật Bản, thì không cần nói nhiều, đã sắp xếp từ sớm, tới trước giai đoạn bùng nổ cũng không cần nhiều tiền vốn, gần như có thể nói là không cần tiền vốn đầu vào, cho nên hơn một trăm tỷ đô la Mỹ còn lại là có thể dùng đủ ở Indonesia rồi
Về tài chính thì không cần phải bàn rồi, nhưng cũng cần phải có sự chuẩn bị. Dù bây giờ vẫn chưa thể xác định là đầu tư nhiều hay ít, nhưng căn cứ vào tình hình có thể ước tính tổng mức đầu tư cụ thể.
- Đã hiểu. Lý Vân Thanh đứng ra nói.
Lục Thiếu Hoa không sốt ruột lên tiếng, gật gật đầu, tỏ vẻ trầm ngâm, và lại chuyển đề tài lần nữa: - Ông chủ của gia tộc Morgan Ở phố Wall, tôi nghĩ ba anh cũng không xa lại gì chứ?
Vào lúc này mà nhắc tới gia tộc Morgan, nhất định Lục Thiếu Hoa phải có chủ đích, thời gian trước đã đụng độ với gia tộc Morgan này, một chủ nợ của cả thế giới, Lục Thiếu Hoa không thể không đề phòng, sau này Lưu Minh Chương bọn họ đai diện cho Tập đoàn Phượng Hoàng ở thị trường tài chính thì càng cần phải chú ý hơn nữa.
Lưu Minh Chương bọn họ đã lăn lộn ở thị trường tài chính nhiều năm, nói đến gia tộc Morgan đương nhiên họ không xa lạ gì, tất cả đều gật gật đầu tỏ vẻ biết, nhưng điều bọn họ thắc mắc chính là tại sao Lục Thiếu Hoa lại nhắc đến gia tộc Morgan vào lúc này.
Không để cho bọn họ phải nghi ngờ lâu, Lục Thiếu Hoa đã nhanh chóng lên tiếng: - Lần này chúng ta bảo vệ Hồng Kông được rất tốt nhưng tập đoàn Phượng Hoàng đột nhiên lặng lẽ xuất tiền ra như vậy thì thật đáng nghi, trong phạm vi Hồng Kông sẽ không có ai nghi ngờ chúng ta nhưng ở những nơi khác thì sẽ không như vậy.
- Mà những người ở phố Wall kia cũng sẽ hỏi chúng ta, lại kết hợp thị trường tài chính Đông Nam Á xuất hiện tình huống bất thường, bọn họ không khó để đoán ra tiền chúng ta đến từ quốc gia khác, lại càng dễ dàng nhận ra bọn họ là những người đi đầu làm trước trong khi chúng ta chỉ trục lợi sau lưng.
Nói tới đây, Lục Thiếu Hoa dừng lại một chút, rồi hắn nói tiếp: - Bọn họ là những người tiên phong gây nên trận chiến thương trường, nhưng cuối cùng người kiếm được lời nhiều nhất lại không phải là bọn họ những người khởi xướng, mà ngược lại là chúng ta, bọn họ không có lý do gì không hận chúng ta, vì vậy ta phải cẩn thận.
Gia tộc Morgan là Lão đại hữu danh vô thực của phố Wall, như vậy không cần nói nhiều, George Soros người dẫn đầu nhóm đầu cơ quốc tế lần này là do gia tộc Morgan khống chế, hơn nữa lúc ấy chính gia tộc Morgan đã bán tháo cổ phiếu của Hồng Kong lại càng chứng tỏ rằng cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á này chính là do gia tộc Morgan gây nên.
Nếu đã như thế không thể không đề phòng, không chừng gia tộc Morgan đã liệt Tập đoàn Hoàng Phượng vào danh sách kẻ thù rồi cũng nên.