Thương Trường Đại Chiến

Quyển 4 - Chương 677: Phong ba



Lục Thiếu Hoa quyết định ra tay đúng lúc đối với công ty ô tô Toyota, nên cũng đã có được những thành quả nhất định. Nhiều công ty, doanh nghiệp niêm yết trên thị trường chứng khoán Nhật Bản bị phá sản, không phải do Tập đoàn Phượng Hoàng ép giá cổ phiếu mà chính là bị thu mua cổ phiếu

Đương nhiên, cũng có trường hợp ngoại lệ, không phải công ty nào khác mà chính là Tập đoàn Suzuki nổi tiếng khắp Nhật Bản. Tập đoàn này không có bất kỳ biểu hiện nào. Chỉ biết tiềm lực bên trong rất mạnh, nhưng không ai đoán được rốt cục tập đoàn này tiềm lực lớn mạnh tới đâu.

Tập đoàn Suzuki nổi tiếng trên thị trường về lĩnh vực xe máy, xe máy Suzuki. Rất nhiều người biết đến thương hiệu này, nhưng sản phẩm chính của tập đoàn này không phải là xe gắn máy mà là trang thiết bị quân sự. Khi chiến tranh thế giới lần thứ hai xảy ra, rất nhiều trang thiết bị của Nhật Bản do công ty này sản xuất, có thể nói, nhà nước là người đặt hàng chính của bọn họ.

Một công ty như vậy, liệu không có sự hỗ trợ của chính phủ thì có được như vậy không? Lục Thiếu Hoa thậm chí còn hoài nghi công ty này là một doanh nghiệp nhà nước, cái danh hiệu doanh nghiệp tư nhân chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.

Vì điều này mà Lục Thiếu Hoa mới không ra tay với công ty này. Những công ty khác, Lục Thiếu Hoa cũng không hề buông tha, thậm chí là tập đoàn Mitsubishi có câu kết với chính phủ nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn không tha, ngấm ngầm thu mua cổ phần của tập đoàn bọn họ.

Tập đoàn Mitsubishi là tập đoàn tài chính nổi tiếng thế giới, nhưng nay đã khác xưa. Những người khác nhìn thấy bọn họ rất lớn mạnh, nhưng đối với Lục Thiếu Hoa thì chỉ là ma lớn gặp quỷ nhỏ mà thôi. Bọn họ chống đỡ chọi việc phá sản cũng mất hơn trăm tỷ đô la Mỹ. Hơn nữa, cuộc khủng hoảng tài chính xảy ra, tài sản của bọn họ sẽ giảm đi, càng ngày càng giảm đi.

Mà Lục Thiếu Hoa trong tay đâu chỉ có lượng tài sản hơn trăm tỷ đô la Mỹ, chưa kể tới các tài sản khác. Hơn nữa hiện tại đang là lúc thuận lợi, xem xét thu mua toàn bộ cổ phiếu của bọn họ cũng không phải là không có khả năng.

Hoàn toàn có thể dự đoán được sự việc xảy ra, Lục Thiếu Hoa cũng không cần lo lắng gì, hắn chỉ cần giao trách nhiệm cho Lý Tông Ân là được. Việc của hắn chính là ngồi chờ quyền nắm giữ cổ phiếu mà thôi.

Lý Tông Ân cũng không làm hắn phải thất vọng, y đã sớm lên kế hoạch bố trí tình huống ở Nhật Bản. Chỉ cần khi “Trận chiến” bắt đầu, mọi kế hoạch chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ hướng toàn bộ vào Nhật Bản, tiến công tạo thành một vòng “chính sách tam quang” mới.

Có được sự chuẩn bị tốt, mạng lưới cũng đã được dệt tốt, Lục Thiếu Hoa không còn gì phải lo lắng, liền chuyển đề tài câu chuyện và nói.
- Hành động lần này đại khái là như thế này, tuy nhiên tới lúc đó mọi người đều phải chú ý tới hành động của các quốc gia khác một chút, thí dụ như Nga và các quốc gia Âu Mĩ. Nếu có thể, ngay sau đó tiến hành bố trí giai đoạn đầu, em có linh cảm rằng, cuộc khủng hoảng tài chính lần này đã lan ra toàn thế giới.

Lời nói của Lục Thiếu Hoa không khỏi làm mọi người giật mình, như ném ra một quả bom tấn.

Nhắc tới cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á sắp xảy ra. Dù sao trước mắt, phạm vi ảnh hưởng chỉ là mấy quốc gia Đông Nam Á, nhưng Lục Thiếu Hoa lại tiên đoán rằng có khả năng sẽ lan tra toàn thế giới.

Lời nói của Lục Thiếu Hoa luôn luôn chính xác. Ba người Lý Vân Thanh, Lưu Minh Chương, Lý Tông Ân đều đồng tình như vậy. Nếu nói sẽ lan ra toàn thế giới thì nhất định sẽ xảy ra trên toàn thế giới. Ba người Lý Vân Thanh ngạc nhiên khi nghe thấy lời tiên đoán của Lục Thiếu Hoa.

Một Châu Á thì đáng kể gì, sau đó sẽ lan ra cả các nước Châu Âu, và trên toàn thế giới, điều đó có nghĩa là toàn bộ nền kinh tế trên thế giới đều bị ảnh hưởng ở các mức độ khác nhau. Giống như ngày thứ Hai đen tối năm 87, kinh tế toàn thế giới đều bị ảnh hưởng, mọi thứ sẽ thê thảm như thế nào, mấy người Lý Vân Thanh đều có thể nhận thấy rất rõ.

Tuy nhiên nói đi còn phải nói lại. Kinh tế toàn cầu suy thoái, mấy người Lý Vân Thanh càng thêm sung sướng, bởi bọn họ có thể nhân cơ hội này thể hiện sức mạnh của mình, tìm kiếm nhiều tiền bạc hơn cho tập đoàn, nhưng bọn họ cũng có thể được chia hoa hồng nhiều hơn, đó là một cơ hội tuyệt vời.

- Ha ha.

Lưu Minh Chương hả hê cười cười nói nói.
- Xem ra, của cải của chúng ta ngày càng tăng lên.

Chẳng lẽ không đúng sao? Kiếm được càng nhiều tiền cho tập đoàn đến khi kết thúc, mấy người Lưu Minh Chương lại càng được chia nhiều hoa hồng, con số của cải của bọn họ không phải là cũng tăng lên theo hay sao?

Lục Thiếu Hoa lắc đầu cười khổ, không có cách nào khác với Lưu Minh Chương. Hắn cũng không tiện mắng chửi, chỉ có thể dùng sự im lặng để trả lời anh ta.

Lục Thiếu Hoa nhìn thấy Lý Vân Thanh có vẻ có chút nặng nề nói:
- Nếu như tiến hành bố trí ở nhiều quốc gia, nhân lực của chúng ta thì không thiếu, nhưng số tiền thu được sẽ ít hơn.

Bố trí ở nhiều các quốc gia, nếu chỉ dùng tiền ký quỹ theo quy định sẽ không đủ, tổng tài chính phát sinh sẽ rất nhiều, tới lúc đó đầu tư nhỏ mấy người Lý Vân Thanh không cảm thấy hứng thú, phải đầu tư lớn mới thu được nhiều.

Nhưng số liệu hiện tại cho thấy, số tiền hơn một ngàn tỷ đô la Mỹ, ngoài việc đầu tư vào việc sắp xếp và bố trí tài chính đầu tư ở các quỹ, cũng không còn dư lại bao nhiêu, tại sao không dùng số tiền này tiến hành bố trí giai đoạn đầu ở các quốc gia khác.

- Không, chúng ta chưa nên tham gia vào.
Lục Thiếu Hoa phất phất tay, lại nói:
- Theo dự đoán của tôi, sức ảnh hưởng chưa thể lan truyền nhanh như vậy, phải đợi tới khi cuộc chiến ở Nhật Bản và Indonesia kết thúc, đó mới là lúc chúng ta tiến hành.

Lục Thiếu Hoa tại sao lại không nghĩ tới vấn đề này chứ. Hắn đã sớm đoán chắc rằng, khi cuộc chiến ở Nhật Bản và Indonesia kết thúc, lập tức rút quân, không phải là không có tiềm lực tài chính mà là tới lúc đó sẽ tung ra toàn bộ lượng tài chính để đầu tư, thời gian đó vẫn còn kịp.

Nghe nói vậy, Lý Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên hỏi nói một câu
- Vậy là tốt rồi.

Lục Thiếu Hoa cười, sau đó dừng tay và nói:
- Ta nói chuyện này có vẻ như hơi sớm, chuyện đó vốn chưa phải nói vào lúc này, điều chúng ta cần bàn tới là chuyện sắp tới, phải làm tốt chuyện sắp tới sau đó mới tính tới chuyện khác.

Lục Thiếu Hoa lúc này cũng ý thức được sự việc hắn nói có phần hơi sớm. Thời gian nảy sinh chuyện này còn khá dài, nhưng nói ra lúc này lại càng làm cho mấy người Lý Vân Thanh phiền phức trong lòng.

Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa không thể không nói, bởi vì nếu không cho mấy người Lý Vân Thanh chuẩn bị trước, bọn họ trong tư tưởng cũng không để tâm, lúc đó sẽ mất đi mục tiêu hành động và không chú ý tới công việc. Tới lúc đó sẽ gặp nhiều vấn đề khó khăn hơn nữa.

Lục Thiếu Hoa nói tới chuyện này cũng là có ý đồ, mấy người Lý Vân Thanh không thể không biết rằng, điều quan trọng trước mắt là họ phải làm tốt công việc sắp tới, đồng thời cũng tìm hiểu thêm một chút về tình hình các quốc gia khác trên toàn thế giới.

Nếu đã rõ ràng như vậy, Lý Vân Thanh cũng không nói nhiều, gật gật đầu thật mạnh hướng về Lục Thiếu Hoa tỏ vẻ hiểu được, sau đó cũng không nói gì thêm nữa.

Lục Thiếu Hoa cũng vậy, không nói thêm gì nữa. Bởi vì, Lục Thiếu Hoa biết rằng điều cần nói hắn đã nói cả rồi, không cần phải nói thêm bất kỳ điều gì nữa, tiếp theo là chờ tới ngày mai. “Trận chiến” bắt đầu.

Thời gian trôi nhanh một cách vô thức, thoáng cái đã là đêm tối, tức là một ngày đã trôi qua. Sau đó, một ngày mới lại mắt đầu cũng là lúc vầng mặt trời bắt đầu nhô lên. Lúc này, mấy người Lý Vân Thanh lại gặp nhau trong sở tổng chỉ huy, cùng ngồi vây quanh một chỗ và cùng nhau quan sát thị trường.

Ngày đầu tiên, trước khi bắt tay vào hành động, mấy người Lý Vân Thanh không thể không bàn bạc một chút. Đồng thời quan sát toàn bộ nơi làm việc xem có chỗ nào hư hỏng hay không, để trong thời gian này còn hoàn thiện và khắc phục kịp thời.

Nhưng cuối cùng cũng thành công, không có điều gì cần phải khắc phục hay hoàn thiện. Tổng chỉ huy Lý Vân Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi một chút, đợi tới khi phiên giao dịch buổi sáng bắt đầu mở cửa.

Lục Thiếu Hoa cũng không rảnh rỗi, vào lúc nửa giờ trước khi bắt đầu phiên giao dịch buổi sáng, Lục Thiếu Hoa bắt đầu xuất phát tới sở chỉ huy, muốn tự mình cảm nhận không khí ở hiện trường một chút, đồng thời cũng là quan sát tình hình.

Phiên giao dịch buổi sáng mở cửa rất đúng giờ. Đồng Yên Nhật và đồng Rupiah của Indonesi cũng giống như trước đây, xuất hiện với mức giá giảm khác nhau, mức độ giảm ở mức vừa phải. Tốc độ giảm so với trước đây có thể lớn hơn nhưng so với những kỷ lục giảm giá trước đây thì có vẻ chậm hơn.

Bởi hôm nay mới chỉ bắt đầu. Đỉnh cao của sự rớt giá còn chưa đạt tới. Theo kế hoạch ở Indonesia phải chờ sau mười sáu ngày mới là thời điểm rớt giá mạnh nhất, còn đồng Yên Nhật phải chờ tới tháng ba, tháng tư mới rớt giá.

Đối với thị trường chứng khoán Nhật cũng vậy, tình hình cũng không khác nhau là mấy. Đều làm xuất hiện các mức giảm giá khác nhau, và tốc độ giảm giá cũng không phải là quá chậm.

Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa trong lòng bình tĩnh, khóe miệng khẽ cười, rõ ràng rất là vui vẻ, hắn không xem màn hình nữa mà khép đôi mắt nghỉ ngơi, nghe rõ Lý Vân Thanh đang truyền đạt mệnh lệnh.

Giọng nói Lý Vân Thanh không quá to cũng không quá nhỏ, nhưng hiện rõ lên vẻ trầm ổn.

- Tiếp cận…

- Khiến cho những người cấp dưới đẩy nhanh tốc độ hơn một chút…

Mệnh lệnh trong miệng Lý Vân Thanh vừa thốt ra, vợ Lưu Minh Chương lập tức không ngừng gõ bàn phím. Đưa mệnh lệnh của Lý Vân Thanh vào văn bản và gửi đi cho toàn bộ đội ngũ môi giới chứng khoán cấp dưới.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa giờ của phiên giao dịch buổi sáng đã trôi qua. Lúc này, vợ Lưu Minh Chương cũng đã có được những thông tin phản hồi trở lại từ cấp dưới, đều là tin tức sau khi gửi thông điệp “Tiếp cận…”.

Sau khi tiếp cận thuận lợi, Lý Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi hướng sang Lục Thiếu Hoa báo cáo một tiếng. Sau đó im lặng quay sang màn hình lớn.

Lục Thiếu Hoa cũng không nói thêm gì cả. Chỉ ngây người ngồi trong sở tổng chỉ huy một hồi. Cũng không đợi tới khi có báo cáo phiên giao dịch buổi sáng, sau khi xem không khí làm việc một chút, hắn ngay lập tức im lặng quay về chỗ ở của chính mình.

Tình hình cơ bản đã được xác định. Bối cảnh lịch sử không thay đổi, biên độ giảm của đồng Yên Nhật và đồng Rupiah của Indonesia đã xuất hiện khá lớn. Nghĩa là một cuộc khủng hoảng mới đã bắt đầu, Lục Thiếu Hoa đã có thể yên tâm, không cần phải cả ngày đứng trong sở tổng chỉ huy quan sát nữa.

Cứ như vây, liên tục năm ngày liền Lục Thiếu Hoa không tới sở tổng chỉ huy mà ở nhà nghỉ ngơi, đọc sách, tự đọc sách tích lũy kiến thức chuẩn bị cho cuộc thi lấy văn bằng đại học. Hay còn gọi là lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học.

Vào ngày thứ 6, đó là ngày 16 tháng hai, Lục Thiếu Hoa đi tới sở tổng chỉ huy. Nguyên nhân hôm nay hắn tới đây là vì hôm nay là một ngày quan trọng, Lục Thiếu Hoa làm sao có thể bỏ lỡ một màn trình diễn tuyệt vời như vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.