Ngay sau khi xem xong bản báo cáo tài chính thì trong đầu Lục Thiếu Hoa đã vạch ra được một kế hoạch lớn về phân phối nguồn vốn. Lúc này chủ đề về lợi nhuận đã kết thúc, hắn nhận thấy nên nhân cơ hội này mà bàn bạc một chút với ba người Lý Vân Thanh.
Điều này lại một lần nữa chứng minh được tính vội vàng của hắn. Chủ đề kia vừa kết thúc hắn đã vội chuyển ngay sang chủ đề khác. - Trước khi cơn bão tài chính Châu Á bùng nổ, tôi đã huy động được 100 tỷ đô la từ các nơi khác đến, hai anh thì có lẽ không biết là từ đâu nhưng Lưu Minh Chương thì chắc là phải biết chứ?
Khi tập đoàn Phượng Hoàng vừa mới thành lập cũng là lúc đoàn lính đánh thuê bên căn cứ địa Hổ Gầm trong giai đoạn xây dựng. Lúc đó toàn bộ số tiền vốn thi công đều là do từ bên này chuyển sang, mà chính xác là do một tay Lưu Minh Chương lo liệu.
Còn nữa, số vốn huy động được từ bên Châu Phi về lần này đều được nhập vào sổ ghi chép tài chính. Lục thiếu Hoa tin rằng Lưu Minh Chương nhất định có kiểm tra qua, từ đó anh ta có thể đoán ra nguồn gốc của số vốn đó. Vậy nên Lục Thiếu Hoa cảm thấy Lưu Minh Chương nhất định biết được điều này.
Quả nhiên là như vậy. Lục Thiếu Hoa vừa hỏi dứt lời thì Lưu Minh Chương liền mở miệng: - Nguồn gốc của số tiền lần này với nơi mà trước kia tôi thường xuyên phải chuyển tiền qua là một, chính là bên Châu Phi.
Lưu Minh Chương biết rằng bên Châu Phi có tài sản của Lục Thiếu Hoa, cũng biết rằng bên đó có tồn tại một người Trung Quốc tên Lý Chí Kiệt. Còn về việc cái người tên Lý Chí Kiệt kia ở bên đó làm gì cho Lục Thiếu Hoa thì anh ta chưa được biết.
- Không sai. Lục Thiếu Hoa còn phụ họa thêm một câu rồi hắn nói tiếp: - Số tài khoản đó là của bên Châu Phi, ừ, đúng vậy, bên đó cũng có sản nghiệp của tôi, đoàn lính đánh thuê Gổ Gầm, không biết các anh đã từng nghe đến chưa?
Ba người Lưu Minh Chương đã ra nhập vào tập đoàn Phượng Hoàng được gần mười năm, một khoảng thời gian dài như vậy thì tất nhiên Lục Thiếu Hoa rất tin tưởng họ, cũng không ngại gì mà cho họ biết đến về căn cứ Hổ Gầm này.
Huống hồ Lục Thiếu Hoa cảm thấy ba người bọn họ sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết về chuyện này. Vậy thì cớ gì mà chính hắn không nói cho họ biết, tránh sau này họ lại bảo hắn là cố tình giấu giếm.
Đương nhiên hắn cũng không ngốc nghếch đến mức mà đem hết mọi bí mật của căn cứ bên đó ra nói cho họ nghe. Ví dụ như chuyện bên trong căn cứ Hổ Gầm vẫn đang còn một căn cứ bí mật khác và chuyện buôn bán vũ khí nữa, chẳng dại gì mà đi kể với ba người bọn họ.
- Hả!
Cả ba người bọn họ không hẹn mà gần như la lên cùng một lúc, cứ như là không tin được vào điều Lục Thiếu Hoa vừa nói.
Đúng là ba người Lưu Minh Chương hoạt động trong lĩnh vực tài chính, thế nhưng như vậy không có nghĩa là họ không biết gì về loại hình tổ chức đánh thuê này. Ví dụ như một tỷ phú Hồng Kông nào đó bị một tổ chức đánh thuê nào đó bắt cóc… đều là những tin tức hàng ngày có thể dễ dàng nghe được.
Như vậy là sau khi biết được chuyện này thì họ sẽ càng chú ý hơn đến các đoàn lính đánh thuê. Mà chỉ cần chú ý hơn một chút thì họn cũng sẽ biết được một điều rằng, đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm là cái tên được xếp hàng đầu trong những đoàn lính đánh thuê được xếp hạng trên toàn Thế Giới.
Và điều khiến ba người bọn họ không thể ngờ được rằng đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm lẫy lừng danh tiếng đó lại là sản nghiệp của Lục Thiếu Hoa. Làm sao mà họ có thể không ngạc nhiên cho được?
Tuy nhiên trong ba người bọn họ thì Lưu Minh Chương vẫn là người ngạc nhiên hơn cả. Điều anh ta không thể ngờ được rằng những khoản tiền mà trước đây do đích thân anh ta chuyển đi lại dùng để xây dựng đoàn đánh thuê Hổ Gầm lừng danh ấy.
- Nói như vậy thì Lý Chí Kiệt là đầu sỏ của đoàn lính Hổ Gầm? Lưu Minh Chương đã phát hiện ra vấn đề rất nhanh và không chần chừ hỏi Lục Thiếu Hoa.
“ Ừ “, Lục Thiếu Hoa gật đầu, dừng lại mấy giây rồi lại nói: - Anh Kiệt là người đứng đầu, đồng thời cũng là người sáng lập ra đoàn lính đánh thuê ấy. Tuy nhiên hiện giờ anh ta không còn lèo lái đoàn lính ấy nữa mà chuyển sang phụ trách công việc có liên quan đến khai thác dầu mỏ.
Những người khác không được biết đến kế hoạch dầu mỏ của hắn. Nhưng ba người bọn họ dù gì cũng là nhân viên cao cấp của tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm họ. Hơn nữa nói ra chuyện Lý Chí Kiệt phụ trách công việc khai thác dầu mỏ cũng là tạo ra cho anh ta được một lớp vỏ bọc khác.
- Tôi hiểu rồi Lưu Minh Chương không kìm được bèn thốt lên: - Chẳng trách có thể điều động được hơn 145 tỷ đô la Mỹ, hóa ra là buôn bán dầu mỏ.
Lưu Minh Chương nói như vậy có nghĩa là anh ta đã cho rằng số tiền 145 tỷ đô la Mỹ có được là nhờ buôn bán dầu mỏ, cũng có thể xem như đó là cách lý giải duy nhất của anh ta.
Tuy nhiên khi nghe Lưu Minh Chương nói như vậy thì Lục Thiếu Hoa thở phào như trút được gánh nặng. Lưu Minh Chương đã nói như vậy thì hắn đỡ phải tìm lý do giải thích về nguồn gốc của số tiền.
Càng quan trọng hơn là từ lời của Lưu Minh Chương có thể đoán ra là ba người bọn họ không hề biết được rằng căn cứ Hổ Gầm cũng có kinh doanh súng đạn. Chính điều đó làm hắn yên tâm hơn cả.
Có điều nghĩ kỹ thì cũng đúng. Tuy rằng căn cứ Hổ Gầm là địa điểm buôn bán vũ khí lớn nhất trên thế giới và được nhiều người biết đến, thế nhưng dù sao chuyện này cũng thuộc về phương diện hắc ám nhiều hơn trong khi ba người bọn họ lại thuộc lĩnh vực tài chính, không biết đến cũng không có gì lạ.
- Được rồi! Lục thiếu Hoa khoát khoát tay cho qua chuyện đó rồi nói: - Chúng ta quay về chủ đề chính. Bên kia đang bắt tay vào kế hoạch dầu mỏ, không thể không có tiền được. Vậy nên tôi đã quyết định sẽ chuyển qua đó 500 tỷ đô la Mỹ cho họ có điều kiện phát triển nhanh hơn. Lưu Minh Chương, anh đến phụ trách chuyện này, trong vài ngày tới phải hoàn thành nhiệm vụ.
Nói tới đây thì Lục Thiếu Hoa dừng lại nhìn Lưu Minh Chương, thấy anh ta gật đầu rồi mới nói tiếp: - Về phần 224,7 tỷ đô la còn lại, nếu trừ đi khoản tiền thưởng và các chi tiêu khác thì cũng dư ra khoảng 140 đến 150 tỷ, số đó giao cho tập đoàn Phượng Hoàng sử dụng đi.
Chẳng còn cách nào khác, trong tay hắn giờ đây chỉ có 724,7 tỷ đô la là có thể tự ý thuyên chuyển. Điều sang Châu Phi mất 500 tỷ và mất hơn một trăm tỷ tiền thưởng nữa thì con số còn lại chỉ có hơn 100.
Thêm vào đó trước khi cơn bão tài chính Châu Á nổi lên thì hắn đã hạ lệnh ngừng mọi hoạt động đầu tư vào tập đoàn Phượng Hoàng, tập chung tài chính để đối phó với trận khủng hoảng trước mắt. Hiện tại ngoài thị trường chứng khoán Hồng Kông ra thì các hoạt động khác đều đang đình trệ, chẳng có có nguồn vốn nào khác có thể thuyên chuyển.
Còn không phải vậy sao? Lục Thiếu Hoa đã dành ra bốn năm mươi tỷ đô la để cung cấp cho công ty tài chính Phượng Hoàng, chỉ còn lại có hơn 100 tỷ giao nốt cho Tập đoàn Phượng Hoàng sử dụng.
- Vậy bốn năm mươi tỷ đó thì phân chia thế nào? Đến lúc đó thì Lý Tông Ân mới hỏi.
Cũng không có gì lạ. Công ty tài chính Phượng Hoàng có ba chi nhánh lớn thì ba người bọn họ mỗi người phụ trách điều hành một chi nhánh. Vậy nên Lý Ân Tông mới đòi hỏi Lục Thiếu Hoa phải phân chia rõ ràng xem mỗi chi nhánh được tiếp quản bao nhiêu, không đến lúc tự họ phân chia thì không chừng lại tranh giành nhau.
Lục Thiếu Hoa dường như hiểu được ý của Lý Tông Ân nên nhẹ nhàng cười bảo: - Bên Hồng Kông thì chưa cần nhiều lắm, 5 tỷ đô la đi. Số còn lại thì Minh Chương và Ân Tông chia đều.
- Hiểu rồi!
- Hiểu rồi!
Cả Lý Ân Tông và Lý Vân Thanh cùng gật đầu nói.
Còn Lưu Minh Chương thì trầm tư suy nghĩ mất một lúc sau đó mới gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi hỏi: - Khi chúng ta bảo vệ Hồng Kông trong trận khủng hoảng đầu tiên đã phải đầu tư gần 200 tỷ đô la Mỹ cho vay, số tiền này trong vòng nửa năm phải trả lại, vậy giờ giải quyết thế nào đây?
Theo như hợp đồng cho vay kí kết lúc đó thì khoản tiền này không phải là cho vay vô thời hạn mà buộc trong vòng nửa năm phải hoàn trả. Các công ty Hồng Kông nhờ vào sự khôi phục của thị trường chứng khoán cũng đã có đủ tiền trả lại. Nói vậy cũng có nghĩa là ngân hàng Phượng Hoàng cũng đã gom lại gần đủ số tiền đó rồi.
Trong khi đó Lưu Minh Chương lại là tổng giám đốc tài chính của tập đoàn Phượng Hoàng vậy nên anh ta buộc phải biết ý kiến của Lục Thiếu Hoa về chuyện này để còn chuẩn bị. Nếu không thì biết đâu một ngày anh ta lại không đem số tiền đó ra đầu tư hoặc chuyển thẳng vào số tài khoản của tập đoàn Phượng Hoàng cũng nên.
- Tôi đã có kế hoạch dùng số tiền đó. Lục Thiếu Hoa mỉm cười nói một câu, không quên nhìn Lưu Minh Trương một cái rồi nói tiếp: - Anh không cần phải chú ý đến khoản tiền đó, tôi biết là anh muốn nó được đưa về chi nhánh của anh.
Lục Thiếu Hoa là ai chứ? Hắn hiểu rõ con người Lưu Minh Chương, có thể nói là như đi guốc trong bụng anh ta. Làm gì có chuyện Lục Thiếu Hoa không biết trong lòng anh ta đang tính toán điều gì.
- Haha..
Âm mưu bị vạch trần, Lưu Minh Chương chỉ đành cười ha hả để che giấu sự xấu hổ rồi nói: - Vậy số tiền đó phải xử lý thế nào đây?
Phần nhạc đệm đã qua, Lục Thiếu Hoa biết câu hỏi cuối cùng của Lưu Minh Chương mới là chủ đề chính. Cũng không có gì phải giấu, hắn nói một cách thẳng thắn: - Số tiền đó tôi cần điều qua bên Thâm Quyến, một phần cho căn cứ của tập đoàn Phượng hoàng, một phần dùng cho việc xây dựng hệ thống Internet. Mà việc xây dựng hệ thống Internet này sẽ còn cần đến rất nhiều tiền trong vòng vài năm tới vậy nên phải được quan tâm nhiều hơn một chút.
Sau trận khủng hoảng tài chính lần này thì Lục Thiếu Hoa đã có tiền rồi, mà có tiền thì cũng có nghĩa là việc xây dựng hệ thống Internet cũng cần được đẩy nhanh tiến độ.
Xây dựng một vương quốc Internet là một phần trong kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, điều này thì ba người bọn họ đều biết. Mà theo như thông tin mà hắn vừa mới tiết lộ ra thì họ cũng hiểu được đại khái ý của hắn là đang muốn đẩy nhanh tốc độ.
- Tôi biết rồi, sau này sẽ chú ý hơn. Lưu Minh Chương trịnh trọng gật đầu với hắn như đang cam đoan.
- Ừ Lục Thiếu Hoa cũng gật đầu phụ họa, sau đó thì hắn nói: - Việc phân phối khoản tiền vốn xem như xong, còn con số cụ thể thì các anh tự tính toán sắp xếp.
Lục Thiếu Hoa là ông chủ, điều đó không sai. Cho dù là trên phương diện phát triển tập đoàn Phượng Hoàng hay là trên các phương diện khác thì hắn đều giữ vai trò vạch định phương hướng chiến lược. Trong chuyện phân phối khoản tiền vốn cũng vậy, hắn chỉ định ra những khoản tiền lớn, còn những con số nhỏ cụ thể thì hắn để cho ba người họ tự sắp xếp, cũng có thể xem như là đỡ đi một chuyện đau đầu.